Chương :
"Tống lão đại, tôi chắc chắn sẽ khiến anh hối hận vì quyết định này." Mỹ Linh nhìn hắn đầy căm hận. Cô hận hắn, hận cả Mỹ Huệ. Vì cô mà quản gia Kim, người gắn bó với hắn nhất bị sa thải, và bây giờ là Mỹ Linh. Mọi chuyện như thế này đều do cô mà ra cả. Trương Mỹ Huệ! Tôi hận cô, tôi sẽ không để cô có được hạnh phúc dễ dàng đâu.
Sau khi Mỹ Linh đi khỏi biệt thự với nỗi uất hận, Tống Vinh Hiển vẫn ngồi đó nhếch mép cười. Tuấn Kiệt đứng bên cạnh, nhìn hắn ấp úng, anh có chuyện muốn nói với hắn nhưng cuối cùng lại không thể thành lời. Anh muốn tìm hiểu kĩ trước khi thông báo cho hắn biết. Nếu thật sự Thiên Thiên là người đó thì anh sẽ làm mọi cách khiến cô trở về.
Mỹ Huệ cùng những người hầu khác đều đã quay về biệt thự. Trải qua những ngày Tết cùng Tống Vinh Hiển cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cô cuối cùng cũng đã được cảm nhận sự ngọt ngào của tình yêu ấy. Nhưng mà vừa hết Tết, ông chủ phải đi công tác ở Dubai. Trong những ngày đó, Mỹ Huệ vô cùng buồn chán, Thiên Thiên cũng có việc phải theo nữ vương vài ngày, nên cô một mình ở biệt thự vô cùng cô đơn.
Khi nghe Tống Vinh Hiển nói không phải hắc bang nào cũng xấu, Mỹ Huệ mới đồng ý để Trương Hùng theo nữ vương. Cô cũng đã nói chuyện này với Hùng và cậu có vẻ rất muốn tham gia hắc bang. Cô quyết định tôn trọng ý kiến của cậu. Cô nhận thấy kể từ khi cậu vào gia nhập vào nơi đó, trông cậu không còn ốm yếu như xưa nữa, thay vào đó là một cơ thể cường tráng, có thể tự bảo vệ cho mình. Nhưng mà Mỹ Huệ cũng rất lo sợ. Nơi hắc bang chắc chắn cũng sẽ không tránh khỏi nguy hiểm, Trương Hùng chỉ mới mười sáu tuổi, cô lo lắng cậu sẽ gặp chuyện bất trắc. Cô chỉ còn cậu là người thân, cô không muốn mình phải mất cậu. Trương Hùng bảo Mỹ Huệ không cần phải lo lắng chuyện đó, bởi vì nữ vương sẽ luôn bảo vệ cậu. Mỹ Huệ nghe vậy cũng yên tâm một chút, cô chỉ còn cách hi vọng Rose sẽ chăm sóc cậu thật tốt. Nhưng mà có lẽ quyết định của Mỹ Huệ cũng ảnh hưởng không ít đến tình cảm chị em của cô. Kể từ khi cô cho phép Hùng, cậu đã thoải mái hơn với cô, thể hiện cảm xúc với cô nhiều hơn, không còn lạnh lùng như trước kia nữa. Điều khiến Mỹ Huệ vừa bất ngờ vừa hạnh phúc chính là Trương Hùng đã bắt đầu gọi cô bằng chị, xưng hô bằng em. Có lẽ năm nay chính là một năm vô cùng may mắn và hạnh phúc của Mỹ Huệ, cô mong mình sẽ luôn gặp nhiều điều tốt như thế.
Dubai.
Trong một căn phòng, Tống Vinh Hiển ngồi đối diện với nữ vương. Gia Ân, Thiên Thiên và Trương Hùng đứng bên cạnh cô, Tuấn Kiệt đứng bên cạnh hắn đeo một chiếc kính mát đen, chiếc kính che giấu đi con mắt mà anh đang nhìn Thiên Thiên. Còn Đình Phong thì ngồi hơi cách xa hai người họ. Cả căn phòng không ai nói gì, chỉ ngồi nhìn nhau thăm dò dối phương, bầu không khí có chút u ám nhưng cũng có phần trang nghiêm.
"Tôi sẽ không để Huệ tham gia vào những việc hắc bang này." Gương mặt Tống Vinh Hiển lúc này trở nên đen tối. Ánh mắt hắn vô cùng kiên quyết mà nói.
Ngược với sự tức giận của hắn, nữ vương ngồi đối diện vô cùng thoải mái và bình tĩnh.
"Thị bang hiện giờ đã được phục hồi, phải cần có chủ." Nữ vương nói.
"Vậy thì cứ để cậu ta tiếp quản." Hắn lạnh lùng nhìn sang Trương Hùng. "Tôi sẽ không cho phép cô ấy gặp nguy hiểm đâu." Sát khí nặng nề tỏa ra từ hắn. Vừa dứt lời, hắn đứng dậy định bỏ đi.
Dù lúc đó Tống Vinh Hiển nguy hiểm, đáng sợ đến mức nào cũng không ảnh hưởng đến người con gái kia. Nữ vương nhếch mép cười gian xảo, giọng điệu vô cùng mỹ miều.
"Tống lão đại à, chẳng phải ngươi hiểu ta rất rõ sao? Ngươi thừa biết ta sẽ dùng mọi thủ đoạn để khôi phục Thị bang mà."
"Tôi biết. Nhưng nữ vương chẳng phải cũng thừa biết ta sẽ vì Huệ mà sẽ chiến tranh với người?" Nói rồi hắn lạnh lùng bỏ đi. Hắn biết rất rõ con người của nữ vương. Cô ta sẽ tìm mọi cách để lôi kéo Mỹ Huệ, nhưng hắn sẽ không để điều đó xảy ra, hắn sẽ bảo vệ cô khỏi thế giới hắc đạo đen tối này.
Tuấn Kiệt theo Tống Vinh Hiển ra khỏi phòng, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng quan sát Thiên Thiên. Cô đứng bên cạnh nữ vương nghe Tống lão đại kiên quyết bảo vệ Mỹ Huệ mà trong lòng bỗng dưng đau nhói. Cô tự hận bản thân mình vì đã có cảm xúc như vậy, cô thật không đáng với hai chữ "bạn thân" mà Mỹ Huệ đã trao cho cô.
"Chỉ cần một dấu vân tay của Mỹ Huệ thôi, tại sao Tống lão đại vẫn cứng đầu như thế. Nữ vương cũng đã bảm bảo cô ấy sẽ không gặp rắc rối gì." Gia Ân lên tiếng. Trương Hùng bên cạnh vẫn không động tĩnh gì. Để Mỹ Huệ vào hắc bang? Cậu cũng rất lo lắng nhưng mà cậu cũng không còn cách nào khác. Nữ vương đã hứa sẽ không gây nguy hiểm gì cho Mỹ Huệ, cậu tin lời cô. Hiện giờ, trong đầu cậu chỉ có một việc thôi, đó chính là trả thù. Chỉ cần có dấu vân tay của Mỹ Huệ, người kia sẽ phải trả giá cho tội ác của hắn.
"Hiển làm sao có thể tin tưởng nữ vương được?" Đình Phong im lặng nãy giờ mới lên tiếng. Nữ vương nhìn anh cười đầy thích thú.
"Nếu có thể khiến Mỹ Huệ tham gia, vậy thì tên Pam kia sẽ không còn đường thoát."
"Chuyện đó có lẽ phải nhờ ngươi rồi, Đình Phong." Nữ vương nhìn nam nhân ngồi cách xa kia nói.
"Xin tuân lệnh." Anh đứng dậy nói, miệng nở nụ cười nham hiểm.
"Lão đại, chúng ta về khách sạn sao?" Tuấn Kiệt đi theo sau Tống Vinh Hiển hỏi.
"Không, về New York." Hắn mệt mỏi nói. Bây giờ, hắn chỉ muốn về biệt thự. Hắn rất nhớ Mỹ Huệ, chỉ muốn nhanh chóng về gặp cô, ôm cô vào lòng. Hắn mỉm cười nhẹ, thắc mắc không biết hiện giờ cô đang làm gì? Hắn mỗi ngày rất bận rộn, đi sớm về khuya, thật sự không có thời gian để nghỉ ngơi, về đến khách sạn liền mệt mỏi đi ngủ ngay. Lần này về, hắn nhất định phải khiến cô không thể rời khỏi giường một tuần mới được.
Ở một nơi nào đó ở New York.
Mỹ Linh đứng trong một căn phòng tối.
"Lão đại, người có chắc sẽ lấy lại công bằng cho tôi?" Cô cau mày hỏi.
"Tất nhiên rồi." Một người đàn ông ngồi trong bóng tối nói, ánh sáng yếu ớt cũng chỉ che đi được nửa dưới của người đó, phần thân trên đã bị bóng tối giấu đi, không thể nhìn thấy rõ mặt. "Tôi sẽ giúp cô loại bỏ hết tất cả bọn họ."
"Tôi hi vọng ngài sẽ không làm tôi thất vọng." Mỹ Linh nói, sau đó đưa một tờ giấy ra, đưa cho một người bên cạnh. Người đó đem tờ giấy ấy cho người đàn ông trong bóng tối kia.
"Sẽ không." Người đàn ông đó nhìn kĩ tờ giấy nói, miệng cười ranh mãnh.
"Tôi tin tưởng ngài, Pam lão đại." Mỹ Linh nắm chặt bàn tay nói, đôi mắt cô hiện rõ sự hận thù. Hiện giờ cô không còn cách nào khác, cô chỉ còn phương án này để giữ vững một địa vị, một thứ mà ba mẹ cô đã dùng tất cả tâm huyết để bảo vệ.
"Tống Vinh Hiển, anh hãy chờ đấy. Tôi sẽ khiến anh phải trả giá." Mỹ Linh nghiến chặt răng, nỗi oán hận của cô ngày càng mãnh liệt. Đúng vậy, cô chính là dám đối đầu với tên ác quỷ kia. Cô bây giờ chẳng còn gì để mất nữa rồi, chỉ còn lại sự thù hận này sẽ không bao giờ biến mất.
"Trương Mỹ Huệ, cô cũng hãy chờ đấy đi, tôi nhất định sẽ không để cô có được hạnh phúc đâu."
Chương :
Những ngày Tống Vinh Hiển đi công tác, Mỹ Huệ vô cùng buồn bực. Cô nhớ hắn vô cùng, khi làm việc gì, gương mặt điển trai của hắn luôn hiện lên trước mặt, khiến cô không thể tập trung làm việc. Có nhiều lúc cô nhớ đến mức điên cuồng, mỗi tối cô đều nhớ mùi hương nam tính thường ngày vẫn ôm mình vào lòng. Mỹ Huệ không thể gọi điện cho hắn được, ông chủ rất bận, cô sợ mình sẽ làm phiền hắn. Nhưng mà bận đến mức nào hắn cũng nên gọi cho cô chứ, chỉ cần nghe giọng của hắn một chút thôi, cô cũng đã cảm thấy mãn nguyện. Cô ở biệt thự mà suốt ngày cứ đứng ngồi không yên, mỗi ngày mỗi phút đều nhìn giờ, nhìn ngày, nhìn tháng, lúc ăn cũng không được ngon miệng. Cô hiện giờ chỉ cầu mong Tống Vinh Hiển có thể nhanh chóng trở về bên cô, bởi vì cô đã không còn chịu nổi nữa rồi. Nếu cứ mãi thế này, sợ trước khi Tống Vinh Hiển trở về, cô e rằng hắn phải vào thăm người yêu ở bệnh viện tâm thần mất thôi.
"Haha..." Mỹ Huệ đang nằm trên giường xem chương trình thực tế Running Man của hàn quốc. Chỉ có cách xem show này, cô mới nguôi nỗi nhớ nhung bạn trai.
"A!" Mỹ Huệ bỗng dưng đỏ mặt. Thì ra là cô đang xem đến cảnh Kim Jong Kook bị lột đồ dưới nước, lộ ra cơ thể hoàn hảo vô cùng. Dù xấu hổ nhưng cô vẫn không hề che mắt lại, má ửng hồng nhìn chằm chằm nhìn body đó mà cười ngượng ngùng.
"Em đang làm gì đấy hả?"
Đang xem hồi hộp, đúng cảnh hot thì bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên. Mỹ Huệ hốt hoảng liền ném điện thoại sang một bên, nhanh chóng đứng dậy.
"Anh... về khi nào?" Cô ấp úng nói, trên trán xuất hiện vài giọt mồ hôi.
Tống Vinh Hiển đi đến cầm điện thoại Mỹ Huệ lên. Cô thật không biết giấu mặt mũi đi đâu khi màn hình điện thoại là cảnh body hấp dẫn của Kim Jong Kook.
"À!" Hắn nói, xen lẫn một chút tức giận. "Thì ra em thích những thứ này sao?"
"Không phải. Em..." Cô cũng không biết nói gì hơn, chỉ dám cúi gầm mặt xuống đất cho đỡ xấu hổ.
"Anh... anh đang làm gì đấy hả?" Mỹ Huệ hoảng hốt khi bỗng dưng Tống Vinh Hiển cởi áo ra, để lộ cơ thể trần trụi. Hắn định làm gì vậy? Cô thật sự không cố ý xem cảnh đó đâu mà! Ông chủ à, dù anh có định làm gì thì hãy tha cho em đi. Em hứa sẽ không xem những cảnh này nữa đâu mà.
Cô càng sợ hãi hơn khi Tống Vinh Hiển bế cô lên, rồi sau đó hạ xuống đứng lên. Có phải hắn đang xem cô là tạ? Hắn đang nâng tạ sao? Hắn bế Mỹ Huệ đứng lên ngồi xuống khoảng ba mươi lăm lần thì ném cô xuống giường.
"Thế nào hả?" Thả Mỹ Huệ ra, Tống Vinh Hiển với dáng đứng tự tin hỏi.
Lúc này, Mỹ Huệ thật sự nóng như lửa đốt vậy. Cô nhìn hắn mà không ngừng xấu hổ đỏ mặt, nhưng cô cũng không ngừng ngắm nhìn cơ thể hắn. Dù đã nhìn thấy nhiều lần rồi, nhưng mà lần này thật sự là tuyệt nhất. Mồ hôi hòa với làn da màu đồng của hắn, cùng với bộ ngực săn chắc và những cơ múi quyến rũ kia, thật sự lúc này, Tống Vinh Hiển hoàn toàn trở nên rất sexy, Mỹ Huệ ngắm cơ thể đó mà không thể nói gì hơn nữa, cứ trơ mặt ra mà nhìn.
"Anh có hơn người đàn ông này không?" Hắn cười đầy xấu xa.
Mỹ Huệ càng đỏ mặt hơn. Đúng là Tống Vinh Hiển thật sự không thua kém gì với Kim Jong Kook, cô hoàn toàn không thể so sánh được hai người ai hơn ai kém.
"Sau này đừng xem những thứ này nữa." Hắn tiến đến gần Mỹ Huệ, đưa tay lên sờ khuôn mặt xinh đẹp của cô, giọng hắn hơi khàn khàn. "Em chỉ được phép ngắm cơ thể của anh thôi. Nếu em thích, anh tự nguyện xin tặng body này cho em."
Câu nói dịu dàng đầy mê muội của Tống Vinh Hiển khiến Mỹ Huệ không tự chủ mà cười ngây ngô. Đúng là đối với cô, cơ thể của hắn không ai có thể qua được. Cô hứa sẽ không ngắm ai ngoài hắn hết, ngoại trừ Kim Jong Kook, cơ thể đó cô thật sự không thể bỏ qua nó được. Hiển, em thật sự xin lỗi anh, hãy tha lỗi cho em!
Tống Vinh Hiển vẫn vuốt ve khuôn mặt của Mỹ Huệ, hắn nhìn cô vô cùng ôn nhu, giọng nói trầm tràn đầy yêu thương vang lên.
"Hãy để anh trở thành sparta của riêng em." Nói rồi, hắn hôn lấy đôi môi mềm mại của cô.
Mỹ Huệ cũng cảm nhận được sự ngọt ngào mà theo sự dẫn dắt của hắn trong nụ hôn đó.
"Này, chỉ mới bảy giờ rưỡi thôi, em vẫn chưa muốn ngủ đâu. Mau thả em ra đi!"
"Ai bảo chúng ta sẽ đi ngủ chứ?"
"Anh định làm gì?"
"Chúng ta sẽ cùng chơi một trò chơi rất thú vị."
"Trò chơi?"
"Có vẻ chúng ta sẽ chơi hơi lâu đấy. Anh sợ rằng sáng mai chúng ta vẫn chưa xong đâu."
"..."
"Lão đại, tôi tin chắc cô gái Thiên Thiên đó chính là Thiên Ngọc." Tuấn Kiệt đứng trước mặt Tống Vinh Hiển nói, anh rất chắc chắn với câu nói của mình.
"Tại sao cậu lại biết?" Tống Vinh Hiển ngồi trên ghế, vẫn điềm tĩnh hỏi lại.
"Mấy ngày chúng ta đi Dubai, tôi luôn quan sát nhất cử nhất động của Lưu Thiên Thiên kia, cô ấy thật sự có những thói quen và sở thích rất giống Thiên Ngọc."
Tuấn Kiệt vừa nói vừa quan sát nét mặt của lão đại, thấy hắn vẫn không có động tĩnh gì, anh lại nói tiếp.
"Lão đại, rất ít người có ngày sinh nhật trùng vào ngày Tết như vậy, vả lại cô ấy cũng là người bên cạnh nữ vương. Trước khi Thiên Ngọc biến mất, chúng ta chưa từng thấy người giống Thiên Thiên bao giờ. Để trở thành thân cận của nữ vương, người đó chắc chắc phải đã gặp chúng ta rồi, nữ vương không thể nào giấu cô ấy lâu như vậy được."
Tống Vinh Hiển nghe Tuấn Kiệt nói mà vẫn im lặng. Hắn trầm ngâm một chút rồi lên tiếng.
"Chuyện này... chúng ta nên tìm hiểu kĩ đã."
"Lão đại." Tuấn Kiệt hiện giờ đã mất hết bình tĩnh. "Ngài có phải không muốn tìm Thiên Ngọc nữa?" Anh dù tức giận nhưng vẫn không hành động một cách thô bạo với Tống Vinh Hiển.
Hắn đơ người. Hắn bây giờ cũng không biết có nên tìm Thiên Ngọc nữa hay không? Hắn đã có Mỹ Huệ rồi, nếu như Thiên Ngọc quay về, hắn phải đối mặt sao với cô ấy? Hắn có phải hèn nhát quá không?
"Tôi xin lỗi vì sẽ không theo lệnh của ngài." Tuấn Kiệt nói tiếp. "Tôi chắc chắn sẽ mang Thiên Ngọc trở về." Anh vô cùng kiên quyết nói, rồi sau đó quay lưng bỏ đi.
Tống Vinh Hiển vẫn ngồi đó. Hắn thở một hơi thật dài. Trước kia, hắn lúc nào cũng mong mỏi tìm kiếm tin tức của Thiên Ngọc từ nữ vương. Nhưng hiện giờ, có lẽ hắn không còn ý định đó nữa rồi. Hắn đã không còn nghĩ đến Thiên Ngọc nữa, hắn chỉ muốn sống một cuộc sống hạnh phúc với Mỹ Huệ, hắn từ lâu đã bỏ cuộc việc tìm kiếm cô ấy rồi. Hiện giờ đối với hắn, bảo vệ Mỹ Huệ khỏi nữ vương mới là điều quan trọng nhất.
"Thiên Ngọc, anh xin lỗi em. Có lẽ, anh đã sớm quên em từ lâu rồi."
Mỹ Huệ đã tin rằng cô và Tống Vinh Hiển từ giờ sẽ cùng bên nhau hạnh phúc. Nhưng mà, mọi suy nghĩ ấy đã bị dập tắt mất khi cô nghe được đoạn nói chuyện giữa Tuấn Kiệt và ông chủ. Cô thật sự không thể tưởng tượng nổi. Người mà Tống Vinh Hiển đã từng yêu chính là Thiên Thiên đấy ư? Thiên Thiên chính là Thiên Ngọc? Cô thật không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy. Đó có phải là sự thật? Hay chỉ là hiểu nhầm của Tuấn Kiệt?
Mỹ Huệ vô cùng hoảng loạn, cô không suy nghĩ được gì hơn nữa. Hiện giờ trong đầu cô chỉ ngập đầy việc Thiên Ngọc chính là Thiên Thiên. Nếu là như vậy, thì tại sao cậu ấy lại xem như chẳng quen biết gì Tống Vinh Hiển. Cậu ấy giả vờ sao? Không, trông cậu ấy chẳng giống nói dối tí nào cả? Chẳng lẽ bên trong còn ẩn chưa bí mật nào đó? Cô nhất đinh phải biết được toàn bộ sự thật.