Chương :
Thiên Thiên và Tống Vinh Hiển cùng đứng ôn lại kỉ niệm cũ suốt nửa tiếng. Mỹ Huệ đứng ngoài cửa phòng nghe hai người thân thiết mà hơi chạnh lòng. Họ quen biết nhau từ nhỏ, cùng nhau trải qua bao kỉ niệm, họ đích thực là thanh mai trúc mã, cô có một chút ghen tị. Nếu như cô cũng quen ông chủ từ nhỏ, nếu thân phận cô không nghèo hèn, thì cô có được ngẩng cao mặt mà yêu hắn không? Khi nhìn Thiên Thiên, chính cô cũng cảm thấy mình thật không xứng với hắn.
"Mời ông chủ dùng bữa." Mỹ Huệ dọn thức ăn lên bàn, rồi kéo ghế mời Tống Vinh Hiển ngồi xuống.
"Em cũng mau ngồi xuống đi." Hắn nói.
"Xin lỗi ông chủ, tôi không thể." Cô nhất quyết từ chối. Bây giờ cô chỉ là hầu gái của hắn, làm sao mà có thể ngồi chung bàn được.
"Hiển à, cô ấy là hầu gái. Làm sao có thể?" Thiên Thiên tiếng. Cô cảm thấy lo lắng. Như vậy chẳng phải là hắn rất yêu quý cô hầu gái đó sao?
"Đừng để anh nhắc lại lần nữa. Mau ngồi xuống." Hắn vẫn nhẹ nhàng nói, không để lộ ra chút tức giận nào.
"Em không muốn." Thiên Thiên nhanh chóng ngăn cản. "Cô ấy không thể dùng bữa với chúng ta được."
Tống Vinh Hiển nhìn Thiên Thiên một lúc lâu, rồi sau đó cũng không nói gì nữa mà bắt đầu dùng bữa. Thiên Thiên vui vẻ gắp một miếng cá vào bát của hắn. Cô biết hắn yêu thương cô mà, hắn không thể nào từ chối cô được.
Mỹ Huệ đứng đó có chút buồn bã. Hắn có thể vì một câu nói của Thiên Thiên mà bỏ cuộc nhanh vậy sao? Đúng rồi, hắn rất yêu thương cô ấy mà.
Suốt bữa ăn, Thiên Thiên không ngừng thể hiện tình cảm đối với Tống Vinh Hiển. Nhìn thấy người đàn ông mình yêu tình tứ với bạn thân của mình, cô dù đã dặn lòng không được đau lòng, nhưng vẫn không làm được. Trong những giây phút đó, cô cứ nắm chặt hai tay, cúi đầu thấp xuống để không phải thấy cảnh tượng ấy.
"Huệ, đi theo anh." Tống Vinh Hiển sau khi kết thúc bữa ăn thì đứng dậy.
Mỹ Huệ ngơ ngác nhìn hắn. Hắn có việc gì tìm cô? Hắn không thể nói ở đây được à? Cô quay lại nhìn Thiên Thiên. Cô ấy trông có vẻ không cam lòng.
"Ngọc, em ở yên dưới này, không có ý của anh thì đừng lên tầng." Nói rồi, hắn kéo tay Mỹ Huệ đi mất.
Thiên Thiên vô cùng tức giận khi thấy cảnh tượng này. Làm sao mà hắn có thể làm vậy trước mặt cô chứ? Lại gọi tên nhau thân mật như vậy. Trong suốt bữa ăn, cô đã rất kiềm nén rồi nhưng giờ thì không chịu nổi nữa. Hắn ăn cơm, nhưng lúc nào cũng nhìn Mỹ Huệ, cho dù cô làm gì thì hắn cũng chỉ cười mỉm rồi quay lại nhìn tiếp. Cô cúi đầu xuống đất nên không hề thấy Tống Vinh Hiển đang nhìn mình, nhìn với ánh mắt xen lẫn thương yêu cùng chút đau buồn.
"Ông chủ... tìm tôi có việc gì?" Mỹ Huệ bị ông chủ kéo vào phòng ngủ, cô lo sợ nói. Hiện giờ trông hắn rất tức giận.
"Thôi đi. Anh đã bảo em sau này đừng gọi anh là ông chủ nữa mà." Đúng là hắn thật sự rất tức giận.
"Ông chủ chính là ông chủ, tôi không thể gọi khác được." Cô vẫn một mực kiên quyết.
"Em làm sao vậy hả? Mấy ngày không gặp, em không nhớ anh sao?" Tống Vinh Hiển bỗng dưng không còn giận dữ nữa, thay vào đó hắn dịu dàng kéo cô vào lòng, vuốt tóc cô, giọng nói hơi khàn chứa đầy sự thương yêu.
Mỹ Huệ rất bất ngờ với hành động của hắn. Cô cố gắng đẩy hắn ra nhưng không được. Nhưng mà... cuối cùng thì cô cũng đưa tay đặt lên lưng hắn, ôm chặt lấy hắn. Tất nhiên là cô rất nhớ hắn rồi, nhớ đến điên cuồng, Xin hãy để thời gian ngừng lại một chút, để cô có đủ thời gian để chán bỏ mùi hương này.
Tống Vinh Hiển lại dùng tay nâng cằm Mỹ Huệ lên, cắn lấy đôi môi thơm ngọt đó. Cô cũng không hề chối bỏ nó mà ngược lại còn chủ động đón lấy. Chỉ cần một chút nữa thôi, cho cô thêm chút thời gian ở bên người đàn ông này này nữa. Cô hứa sẽ nhanh chóng quên hắn ngay thôi, cô sẽ không bị hắn quyến rũ thêm lần nào nữa đâu.
Khi Tống Vinh Hiển cố ý sờ soạng khắp cơ thể cô, thì Mỹ Huệ mới bừng tỉnh. Cô dùng hết sức để đẩy hắn ra.
"Em xin lỗi. Nhưng em không thể tiếp tục ở bên cạnh anh nữa." Cô thống khổ nhìn hắn, đôi mắt đỏ hoe. Nếu cô không cố gắng kiềm nén, chắc có lẽ nước mắt đã rơi ra rồi. Cô không muốn hắn phải thấy mình khóc.
"Đừng." Mỹ Huệ định bỏ đi nhưng bị Tống Vinh Hiển nắm tay lại. "Anh biết em vì Thiên Ngọc mà rời bỏ anh. Anh xin em, đừng." Ánh mắt hắn cũng vô cùng đau thương. "Anh yêu em. Anh không thể thiếu em được. Xin em đừng rời xa anh." Hắn lại đi đến gần cô, đau khổ vuốt tóc cô.
Mỹ Huệ nghe hắn nói mà lòng đau xót. Cô cũng không muốn xa rời hắn đâu. Nhưng mà cô chỉ là kẻ đến sau, cô không xứng để yêu hắn. Mỹ Huệ nhanh chóng đẩy hắn ra rồi chạy đi. Cô chạy vào phòng mình, đóng cửa lại. Vừa vào đến phòng, cô đã quỳ ngay xuống đất, nước mắt chảy xuống má rồi rơi xuống nền nhà. Lúc nãy cô đã nhìn thấy sự đau khổ trong mắt của hắn, cô rất đau lòng. Hắn yêu cô ư? Là thật hay giả đây? Nhưng mà cho dù là thật, thì cô và hắn cũng không thể bên nhau được. Thiên Ngọc mới là người xứng đáng đối với hắn. Nếu hắn ở bên cô ấy, chắc chắn sẽ quên cô ngay. Còn cô bây giờ, chỉ mong có thể nhanh chóng quên được hắn.
Sau khi Mỹ Huệ bỏ đi, Tống Vinh Hiển vẫn đứng đó bất động. Không, hắn sẽ không để mất cô đâu. Cho dù như thế nào, cô cũng không được phép xa rời hắn. Hắn mệt nhọc ngồi xuống ghế. Đồ phụ nữ ngu ngốc! Làm sao có thể nói những lời đó khi vẫn còn yêu hắn chứ? Cô yêu hắn như vậy, làm sao có thể cách xa hắn được? Thật dại dột! Hắn lại thở dài đau khổ, đôi mắt đỏ hoe hơi long lanh.
Thiên Thiên đã nghe trộm hết tất cả những gì Tống Vinh Hiển và Mỹ Huệ nói. Hắn yêu cô ấy? Hắn đã quên mất cô? Tại sao chứ? Hắn nỡ đối xử với cô như vậy sao? Hắn nhẫn tâm? Cô hiện giờ cũng vô cùng đau lòng. Cô ngước nhìn lên trần nhà, nét mặt hối hận. Đáng lẽ cô không nên giấu hắn. Đáng lẽ cô không lên chiếc thuyền đó. Đáng lẽ... cô không nên tự phụ mà một mình chiến đấu. Cô hối hận rồi. Vì sự thiếu chín chắn của mình mà cô cũng đã mất đi cả người cuối cùng yêu thương cô.
Tối đến. Thiên Thiên buồn bã đứng trước gương, căn phòng đã tắt hết điện, chỉ còn lại ánh sáng mờ ảo từ đèn ngủ. Nhìn mình trong gương đã một lúc lâu, bàn tay cô run run chầm chậm sờ nhẹ khuôn mặt mình. Cô cười nhẹ. Đúng là gương mặt mới này xinh đẹp thật. Nhưng mà... cô không thích. Nước mắt bắt đầu chảy dài trên má cô. Cô không thích nó chút nào, bởi vì nó thật giả tạo. Gương mặt đã phẫu thuật thẩm mỹ ư? Ngày xưa cô đã từng rất ghét những thứ thế này. Vả lại nó cũng chẳng hề giống những người đó một chút nào cả. Đôi môi này, đôi mắt này, chiếc mũi này cô đều ghét, cô muốn khuôn mặt cũ của mình cơ. Bởi vì, những thứ trên đó đều do ba mẹ cô ban tặng. Họ đã mất rồi, đó là thứ duy nhất mà họ để lại. Đôi môi giống mẹ, mũi cao giống ba,... mỗi khi nhìn chúng cô đều nhớ đến gương mặt của họ, có thể nguôi đi nỗi nhớ họ da diết. Nhưng bây giờ thì không còn nữa, cô hiện giờ rất nhớ họ. Cô phải làm sao đây?
Thiên Thiên lại bắt đầu di chuyển bàn tay mình đến nơi khác. Cô hiện giờ vẫn nhớ rất rõ, vẫn cảm nhận được sự đau đớn khi ấy. Một cô gái bị ném xuống biển, gương mặt xinh đẹp bị đâm vào một hòn đá to, rách một đường thật dài, phá hủy toàn bộ khuôn mặt. Thiên Thiên run run, lại đưa tay xuống cơ thể mình. Nơi này bị đạn bắn trúng ba lần, máu chảy ướt đẫm áo.
"A... a..." Cô ôm đầu gục xuống khóc nức nở. Cô đã mất hết tất cả rồi. Cô sẽ không thể để mất thêm người đó nữa.
Chương :
Căn phòng đã tắt điện, Mỹ Huệ vẫn chưa ngủ nằm trằn trọc trên giường. Thiếu vắng Tống Vinh Hiển, cô không ngủ nữa, hiện giờ cô càng không thể sang phòng hắn. Cô thở dài u sầu rồi nhìn sang bình hoa Huệ bên cạnh, vươn tay ra sờ vào bông hoa, đôi mắt trầm tư đang suy nghĩ điều gì đó. Bỗng dưng có một bàn tay vòng qua eo cô, ôm cô thật dịu dàng. Mỹ Huệ giật mình liền xoay người lại nhìn Tống Vinh Hiển.
"Ông chủ, xin ngài hãy thả tôi ra." Cô lạnh lùng nói, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Dù nghe thấy câu nói của Mỹ Huệ nhưng Tống Vinh Hiển vẫn làm ngơ giả điếc. Hắn không những không buông mà còn bình thản nhắm mắt lại ngủ, ôm eo cô càng chặt hơn, hắn sợ cô sẽ cố trốn thoát khỏi hắn.
Đúng như Tống Vinh Hiển lo sợ, Mỹ Huệ thật sự tìm đủ mọi cách thoát khỏi hắn. Nhưng mà cô càng đẩy tay hắn ra thì hắn lại càng ôm chặt cô hơn, không thể gỡ ra được. Bất lực, cô bỏ cuộc ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của hắn.
"Mau ngủ đi." Hắn ôn nhu nói, vòng tay cũng thả lỏng ra một chút, hơi thở phả vào sau gáy Mỹ Huệ khiến cô bất giác run người một cái.
"Hiển." Cô dịu dàng gọi nhỏ, giọng nói có chút run run.
"Ừ." Hắn vừa hít lấy mùi hương từ tóc cô vừa trả lời.
"Anh có thể để em đi? Được không?" Giọng nói của Mỹ Huệ nặng trĩu. Cô đã rất kìm nén khi nói ra câu này.
Tống Vinh Hiển im lặng không nói gì, cả căn phòng tràn ngập sự im lặng đến khó thở. Mỹ Huệ bỗng nghe hắn thở một cái rõ dài, cô đau lòng chờ đợi câu trả lời từ hắn. Tại sao hắn lại im lặng đến thế? Cô biết hắn đã nghe thấy câu nói của cô rồi. Xin hãy chấp nhận lời cầu xin của cô!
"Không thể được." Hắn lên tiếng, giọng nói có chút khàn khàn, hắn chui rút vào tóc cô hơn, hít một hơi thật sâu ngửi lấy hương thơm từ cô. Hắn tất nhiên là hiểu ý của cô trong câu đó. Cô muốn rời xa hắn ư? Đừng hòng, hắn sẽ không bao giờ cho phép! Cô sẽ luôn mãi ở bên hắn.
Mỹ Huệ đã biết trước hắn sẽ từ chối nhưng vẫn cảm thấy buồn lòng. Phải làm sao hắn mới có thể thả tay cô ra? Cô quay mặt lại đối diện với hắn, đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt nhìn hắn vô cùng đau khổ.
"Em cầu xin anh đấy. Có thể buông tay em ra?" Giọng nói của cô rất xót.
"Em muốn rời xa anh như vậy sao?" Giọng hắn vẫn đều như vậy, nhưng đôi mắt đã ướt từ khi nào. Cô làm sao lại có thể cầu xin hắn như thế? "Em không yêu anh sao?"
Mỹ Huệ không trả lời. Tất nhiên là cô yêu hắn rồi, thậm chí yêu rất nhiều. Nhưng mà, cô làm sao có thể tiếp tục ở bên cạnh hắn? Cô chỉ là kẻ thứ ba trong mối tình này và lại có thân phận nhỏ bé. Cô càng không thể cướp đi tình yêu của người bạn đáng thương của mình được. Giờ đây, cô chỉ có thể rời xa hắn mà thôi.
"Em..." Cô ấp úng. Mỹ Huệ rất muốn nói rằng cô hề không yêu hắn, nhưng mà... chẳng thể nói ra được lời nào.
Tống Vinh Hiển càng ôm Mỹ Huệ chặt hơn, hắn thương yêu vuốt mái tóc của cô. Cả căn phòng lại lần nữa trở nên im lặng, hai người đều không ai nói gì. Mỹ Huệ vùi đầu vào ngực hắn mà nước mắt bỗng dưng chảy xuống. Cô sợ hắn sẽ nghe thấy nên không dám thút thít.
Tống Vinh Hiển ân cần xoa đầu người con gái trong lòng mình. Cô đang khóc đấy sao? Khóc nhiều đến mức làm ướt cả áo của hắn. Hắn đau lòng đặt lên trán cô một nụ hôn rồi buông cô ra, đứng dậy đi ra khỏi phòng. Mỹ Huệ ngạc nhiên nhìn theo bóng dáng của hắn. Hắn đã chấp nhận lời cầu xin của cô? Mỹ Huệ bây giờ đã có thể khóc to hơn, cô cứ ôm mặt mà khóc.
"Hiển, em thật sự xin lỗi."
Tống Vinh Hiển không hề về phòng của mình mà đứng trước cửa phòng Mỹ Huệ. Hắn nghe thấy tiếng cô khóc mà trong lòng đau nhói. Khi tiếng khóc trong phòng dừng lại, khoảng hai tiếng rưỡi sau đó, hắn lại nhẹ nhàng mở cửa phòng đi vào. Nhìn Mỹ Huệ đang ngủ say với đôi mắt sưng đỏ, hắn ngồi xuống bên cạnh cô, hôn lên đôi mắt cô thật dịu dàng. Vừa nãy hắn ra khỏi phòng không phải vì hắn đã chấp nhận lời nói của cô, mà chỉ vì hắn muốn cô có thể khóc một cách thoải mái hơn. Hắn làm sao có thể bỏ mặc cô ngủ một mình được? Lúc trước khi ở bệnh viện, đã có lần hắn nhớ cô nên nửa đêm về biệt thự tìm cô. Khi thấy Mỹ Huệ ngủ ở phòng mình, lòng hắn nhói lên nhưng cũng có chút cảm thấy hạnh phúc. Hắn đêm nào cũng chờ đến khi cô ngủ say mà lén về biệt thự nhìn cô ngủ. Chính vì thế nên một tuần nay hắn mới có thể không phát "dại" nhớ cô tha thiết.
Tống Vinh Hiển ôn nhu nhìn Mỹ Huệ, dịu dàng vuốt tóc cô. Hắn ngồi bên cạnh cô, nhìn cô ngủ suốt cả một đêm, cho đến gần sáng mới yên tâm quay về phòng của mình.
Sáng hôm sau, Mỹ Huệ thức dậy, ngồi trên giường cô trầm ngâm chút, nhớ lại chuyện tối qua, cô bất giác thở dài. Mỹ Huệ lại nhìn quanh phòng. Tống Vinh Hiển đã về phòng rồi sao? Tối hôm qua cô ngủ rất ngon nên chắc chắn hắn lại lén vào phòng cô rồi. Mỹ Huệ cười khổ. Cô muốn rời xa hắn như thế, mà sao hắn lại quan tâm cô đến như vậy? Cô có gì tốt đâu chứ? Có lẽ chỉ còn cách đó mới có thể giúp cô rời xa hắn được...
Mỹ Huệ vừa bước xuống phòng khách liền thấy quản gia Kim ngồi trên ghế sopha cùng nói chuyện với Thiên Thiên. Cô cũng không mấy ngạc nhiên khi thấy hai người họ nói chuyện thân mật như thế. Cô biết rằng quản gia Kim là ba nuôi của cô ấy. Thiên Thiên đã sống cùng ông ở biệt thự từ nhỏ, nên chính vì thế mà cô mới quen biết được Tống Vinh Hiển.
"Này cô hầu kia, tại sao giờ này cô mới dậy hả? Tôi đói bụng gần chết rồi đây này, mau đi làm bữa sáng đi." Khi thấy Mỹ Huệ, Thiên Thiên hiện rõ vẻ mặt chán ghét.
"Mình đi làm ngay đây." Cô lập tức đi vào phòng bếp. Nhưng sau khi đã làm xong bữa sáng thì cô lại không thấy Thiên Thiên và quản gia Kim đâu nữa, hai người họ đã ra ngoài mất rồi.
Mỹ Huệ lại nhìn lên lầu. Ông chủ giờ này vẫn chưa xuống. Hắn đã đi làm rồi sao? Cô suy tư một chút, rồi cuối cùng quyết định đi lên tầng. Bây giờ cô là hầu gái của hắn, cô không nên chỉ vì một chuyện tình cảm mà lơ là nhiệm vụ của mình.
Mỹ Huệ chậm rãi mở cửa phòng của Tống Vinh Hiển. Cô ngó đầu vào trong nhìn xung quanh. Tiến đến giường của ông chủ, Mỹ Huệ phát hiện ra hắn vẫn còn đang ngủ rất say. Nhưng cô không đi ra khỏi phòng, mà vẫn đứng đó im lặng nhìn hắn. Mỹ Huệ chăm chú nhìn hắn cho đến khi cô giật mình tỉnh giấc. Cô tự vỗ đầu mình một cái, trách móc vì hành động của mình. Cái đồ mê trai này, tại sao lại nhìn hắn ngủ chứ! Cô nhanh chóng bỏ đi. Nhưng mà, đi được vài bước liền đứng khựng lại. Mỹ Huệ quay đầu lại nhìn người đàn ông nằm trên giường kia. Thật đáng ghen tị, khi ngủ mà hắn vẫn đẹp! Cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên hắn, đưa tay ra sờ nhẹ từ mắt đến môi hắn. Ánh mắt nhìn hắn mà đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó. Một lúc sau, cô mới rút tay của mình lại, đau lòng nhìn hắn mà nói nhỏ.
"Hiển, em mong anh sẽ luôn đối xử thật tốt với Thiên Ngọc."
Nói rồi, cô đặt lên môi hắn một nụ hôn thật nhẹ nhàng, nước mắt không kiềm được mà chảy ra. Cô hôn hắn thật lâu, bởi vì cô biết đây sẽ là nụ hôn cuối cùng với hắn...
Cô gái lún đồng tiền: Xin lỗi mọi người vì dạo này mình rất bận nên không thể sáng tác kịp được. Mong mọi người thông cảm. Cúi đầu xin lỗi Nhưng mà mình cũng vừa mới phát hiện ra một số nhầm lẫn làm sai logic truyện, nên quyết định sẽ sửa tuổi của Trương Hùng từ mười sáu tuổi sang mười tám tuổi (bằng nữ vương), mà vì hai người đều chưa trải qua sinh nhật nên chỉ mới mười bảy tuổi.