Hầu Gái Của Ác Quỷ

chương 74-75

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Quản gia Kim nhìn đứa con gái bé nhỏ của mình mà xót xa. Ông ngồi xuống bên cạnh cô, tay đặt lên tay cô thầm an ủi.

"Ba à..." Giọng cô rất nhẹ, nó ẩn chứa một nỗi buồn khó tả.

"Sao hả con gái?" Ông đau lòng nhìn cô.

"Có phải anh ấy đã không còn quan tâm đến con nữa?"

"Không phải đâu con gái à. Ông chủ sẽ không bao giờ bỏ rơi con."

"..." Thiên Thiên im lặng không nói gì.

"Con có nên tiếp tục ảo tưởng về tình cảm của anh ấy dành cho con?" Cô thật sự rất đau khổ nhìn sang quản gia Kim. Cô không phải là kẻ ngốc. Cô không muốn phải dối lừa sự thật nữa. Từ xưa đến nay, mọi hành động, cử chỉ, lời nói và cả ánh mắt của hắn, cô biết nó không phải là tình yêu. Suốt mười mấy năm, cô đã hoàn toàn tự đánh lừa bản thân mình, cho rằng hắn thật sự yêu cô. Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng đêm đó, cô biết mình phải học cách chấp nhận sự thật.

"Con gái à..." Câu nói của cô khiến quản gia Kim vô cùng xót xa. Tại sao cô phải chịu nhiều đau khổ thế này? Con bé đã phải gánh nhiều vất vả, mà bây giờ ngay cả tình yêu cô cũng không có được?

"Nhưng con vẫn muốn tiếp tục ảo tưởng." Thiên Thiên lại nói. Trương Mỹ Huệ, cho dù anh ấy không yêu tôi thì cô cũng không được phép ở bên cạnh anh ấy. Tôi không để anh ấy tự làm thấp bản thân mình đâu. Tôi không biết trước kia chúng ta thân đến nào, nhưng bây giờ tôi chỉ nhận ra rằng: chúng ta là kẻ thù.

"Cô ta đi đâu mà lâu vậy chứ?" Thiên Thiên đang rất đói bụng, ngồi than thở trên ghế.

"Đúng là lâu thật, ông chủ chắc đã đói lắm rồi." Quản gia Kim lo lắng nhìn lên tầng, rồi lại nhìn đồng hồ.

Đúng lúc đó Mỹ Huệ vừa trở về, trên trán lấm tấm mồ hôi, hai bên tay đều xách những túi thức ăn nặng trĩu. Cô mệt nhọc đi thẳng vào phòng bếp. Mỹ Huệ biết rằng hiện giờ Thiên Thiên và ông chủ đều đã rất đói nên vừa mới xếp thức ăn vào tủ lạnh đã lập tức đeo tạp dề, bắt tay vào nấu nướng.

"Này, cô ra nước ngoài để mua đồ sao? Bây giờ đã gần hai giờ rồi đấy." Thiên Thiên bực bội nói lớn.

"Mình xin lỗi. Bây giờ mình sẽ nấu ngay đây."

"Nhanh lên đấy!" Thiên Thiên bĩu môi nhẹ nhàng hối thúc, không còn sự tức giận nữa. Cô cứ năm phút lại ngó vào nhà bếp rồi thở ngắn, lâu lâu nghe mùi thơm của thức ăn lại nuốt nước bọt.

Cuối cùng, bữa trưa cũng đã sẵn sàng. Thiên Thiên chạy nhanh vào bếp, ngồi ngay ngắn xuống ghế dù Mỹ Huệ vẫn chưa dọn thức ăn ra. Cô cứ gõ những ngón tay lên bàn, mong mỏi chờ đợi.

"Cốc... cốc..." Mỹ Huệ gõ cửa thư phòng. "Ông chủ, mời ngài xuống dùng bữa." Nói rồi, cô quay lưng bỏ đi.

"Mau vào đây."

Đi chưa được năm bước, một giọng nói khàn nhẹ nhàng vang lên, Mỹ Huệ dừng bước, cô đứng im, không vào phòng cũng không bỏ đi. Hắn kêu cô vào để làm gì? Cô đã cố tình tránh ở riêng với hắn rồi cơ mà? Có phải hắn cố ý?

"Á..." Bỗng, một tiếng la từ thư phòng truyền ra. Mỹ Huệ hốt hoảng chạy ngay vào phòng mà không suy nghĩ gì. Cô cau mày lo lắng khi thấy Tống Vinh Hiển nằm gục lên bàn, yên tĩnh bất động.

"Hiển, anh làm sao vậy?" Mỹ Huệ chạy đến bên hắn, lay người hắn. Cô lo lắng đến mức quên cả thân phận của mình mà gọi tên hắn. Thấy Tống Vinh Hiển không chút động tĩnh gì, Mỹ Huệ càng trở nên sợ hãi. Cô định chạy đi tìm quản gia Kim thì bị một bàn tay chụp lại.

Mỹ Huệ tim đập mạnh nhìn sang người đàn ông nằm trên bàn kia. Hắn đang nở nụ cười thích thú. Đôi môi hé ra, chậm rãi nói một câu đầy sự vui vẻ.

"Anh không sao đâu."

Trong phút chốc, Mỹ Huệ biết ngay rằng mình đã bị lừa. Cô giận dữ nhìn hắn, giật mạnh tay mình lại, khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

"Ông chủ, ngài gọi tôi vào đây chỉ như vậy thôi sao?" Kiềm nén cơn tức giận, cô nhìn hắn hỏi.

"Nếu anh không làm như vậy, thì em có vào không?" Tống Vinh Hiển vẫn điềm nhiên mà hỏi lại.

Mỹ Huệ câm lặng trước câu hỏi của hắn. Nếu hắn không làm vậy thì cô sẽ vào chứ? Cô cũng không biết nữa. Nhưng mà dù sao thì hắn làm sao có thể lừa cô như thế chứ? Hắn biết nếu làm vậy cô sẽ lo lắng mà vào? Vậy thì trò lừa của hắn đã thành công rực rỡ rồi. Mỹ Huệ thở dài trong lòng. Thật may mắn! Hắn không sao là tốt rồi. Cho dù cô bị lừa đi chăng nữa, miễn sao hắn vẫn bình yên là được.

"Ông chủ, Thiên Thiên đang chờ ngài, cô ấy đã đói lắm rồi. Tôi không muốn để cô ấy trở thành ma đói đâu." Nói rồi, Mỹ Huệ quay đầu bỏ đi. Nhưng Tống Vinh Hiển lại chẳng tha cho cô. Hắn lần nữa kéo tay cô lại. Mỹ Huệ vẫn không quay lại nhìn hắn, vẫn giữ nguyên tư thế đó.

"Ông chủ xin ngài hãy giữ kẽ. Tôi bây giờ là hầu gái của ngài. Tôi thật không muốn bị Thiên Thiên hiểu nhầm." Nói ra câu này, trong lòng Mỹ Huệ dâng lên một chút đau nhói. Cô muốn giật tay mình ra nhưng cô càng cựa quậy, cổ tay càng bị Tống Vinh Hiển nắm chặt hơn.

Hắn nắm tay cô im lặng không nói gì, không chút nhúc nhích nào, chỉ ngồi đó nhìn cô từ phía sau, ánh mắt phức tạp hiện ra. Vài giây sau, hắn mới lên tiếng.

"Em muốn rời xa anh đến thế sao?" Giọng nói của hắn vô cùng xót xa. Mỹ Huệ nghe mà trái tim không ngừng nhói lên từng hồi thật mạnh.

"Đúng vậy." Từng tiếng nói run run phát ra.

Bỗng, Tống Vinh Hiển đứng dậy, tiến đến ôm cô từ phía sau. Hắn ôm thật chặt như thể đây là lần cuối cùng hắn có thể ôm lấy cô. Mỹ Huệ vẫn đứng đó để hắn ôm, nhưng toàn thân có chút cứng nhắc, bởi vì cô phải đang nắm chặt bàn tay mình, gồng cả cánh tay lên để không thể vươn tay ra mà ôm lấy hắn. Cô cắn chặt môi đến mức rỉ máu, cố nén lại cái cảm xúc rung động trong lòng mình. Nhưng cô cũng không quên nhắm mắt lại, tận hưởng cái ôm của hắn.

"Anh sẽ nghe theo em, sẽ để em đi."

Từng chữ, từng chữ một vang lên thật rõ bên tai Mỹ Huệ. Tống Vinh Hiển thật sự sẽ buông cô ra? Dù đó là điều mà cô muốn, nhưng khi nghe hắn nói vậy, cô lại có cảm giác không nỡ. Mỹ Huệ cứ chớp mắt, cô muốn ngăn lại những giọt lệ. Cô không muốn phải bật khóc ngay chính lúc này.

Trước khi rời khỏi Mỹ Huệ, Tống Vinh Hiển đặt môi mình lên cổ cô, đánh dấu tình yêu của mình bằng một vết hôn thật rõ. Dù không muốn nhưng hắn đành phải để cô đi. Hắn thật sự đau khổ với quyết định này. Hắn không muốn cô vì hắn mà phải khó xử. Giữa tình bạn và tình yêu, cô đã chọn bỏ rơi hắn. Tống Vinh Hiển bỗng dưng mất hết sức lực, hắn thả cô ra rồi ngồi xuống ghế.

"Em mong anh sẽ đối xử với em như một người hầu gái. Chúng ta cứ xem như chưa liên quan đến nhau." Nói xong, Mỹ Huệ rời khỏi phòng, bỏ lại người nam nhân u tối ngồi dựa lưng vào ghế.

Tống Vinh Hiển cười khổ, đưa cánh tay che mắt lại. Nơi khóe mắt, một giọt lệ chậm rãi rơi xuống. Hắn bị làm sao thế kia? Vì sao phải vì một người con gái mà đau khổ thế này? Thật sự không giống một Tống lão đại của Loen chút nào cả. Nhưng mà cô cũng thật lạnh lùng, có thể nói ra được những lời đó.

"Em thật sự rất nhẫn tâm đấy, có biết không hả?"

Tại sao khi yêu, người ta lại trở nên yếu đuối đến thế? Nếu cô đã không muốn có mối quan hệ nào với hắn thì cũng đành chịu vậy. Hắn từ giờ sẽ xem cô như một hầu gái thật sự, không yêu thương, không chăm sóc, không quan tâm gì nữa.

Chương :

Mỹ Huệ vừa ra khỏi thư phòng thì gặp ngay Thiên Thiên đang đứng trước cửa. Cô cau mày lo lắng nhìn người con gái trước mặt.

"Thiên... cậu... cậu đứng đây đã bao lâu rồi?" Cô ấp úng. Cô lo sợ Thiên Thiên sẽ nghe thấy được cuộc nói chuyện vừa nãy giữa cô và Tống Vinh Hiển. Nhưng mà cô cũng có một chút yên tâm bởi nơi này được cách âm rất tốt.

"Cô dường như đã hỏi sai rồi." Thiên Thiên mỉm cười nhẹ nói.

Mỹ Huệ ngu ngơ nhìn cô, cảm thấy khó hiểu trước câu nói ấy. Hỏi sai ư? Tại sao lại sai?

"Cô đúng ra phải hỏi tôi đã nhìn thấy những gì?" Thiên Thiên lại nói, hiện giờ nụ cười đã tắt, thay vào đó là ánh mắt sắc lạnh nhìn Mỹ Huệ.

Mỹ Huệ có chút giật mình khi nhìn Thiên Thiên bỗng dưng thay đổi, một cảm giác ớn lạnh chợt ùa đến. Cô chưa kịp suy nghĩ đến câu nói của Thiên Thiên vừa rồi thì lại bị cô ấy làm cho hoảng loạn.

Tim Mỹ Huệ đập mạnh theo từng âm thanh mà Thiên Thiên nói ra. Cô nói rất rõ ràng, từng chữ từng chữ một nhẹ nhàng được buông ra.

"Tôi đã nhìn thấy tất cả."

Dù câu nói rất ngắn nhưng Mỹ Huệ vẫn hiểu Thiên Thiên muốn nói đến cái gì. Thì ra cô ấy đã thấy hết rồi sao? Nghe hết những gì bọn họ nói? Mỹ Huệ vô cùng lo lắng. Vậy cô sẽ định làm gì đây?

"Thiên, cậu..."

"Dù tôi hiện giờ không biết cô là ai, chúng ta thân đến cỡ nào. Nhưng tôi cũng muốn cảm ơn cô đã vì tình bạn của chúng ta mà từ bỏ tình yêu của mình." Thiên Thiên rất bình tĩnh mà nói. Cô bình tĩnh đến mức Mỹ Huệ phải cau mày. Cô thắc mắc vì sao cô ấy biết chuyện giữa cô và Tống Vinh Hiển mà có thể trông bình tĩnh đến như vậy? Cô ấy không hề cảm thấy ghét cô hay gì sao? Nhưng Mỹ Huệ không biết rằng, người bạn mà cô phải hi sinh cả hạnh phúc của mình đã biết chuyện của họ từ lâu.

"Nhưng mà..." Thiên Thiên lại tiếp tục nói. Lúc này, ánh mắt của cô nhìn Mỹ Huệ vô cùng lạnh lẽo, âm điệu cũng trở nên nặng nề. "Tôi xin lỗi. Bởi tôi kể từ giờ, sẽ không còn là bạn của cô nữa. Chúng ta sau này cũng sẽ không bao giờ có hai chữ "bạn thân" đâu."

Mỹ Huệ hoàn toàn đứng không vững khi nghe những lời nói đau lòng này. Thì ra cô ấy có ghét mình. Cô ấy ghét mình đến mức không muốn làm bạn với cô nữa. Cũng may hành lang chật nên Mỹ Huệ có thể chống tay vào tường, chống đỡ bản thân mình khỏi ngã quỵ xuống đất. Nhưng cô chưa kịp lấy tinh thần trở lại thì Thiên Thiên lại cho cô thêm một cú sốc nữa.

"À, còn một điều nữa. Tên tôi là Thiên Ngọc, không còn là Thiên Thiên nữa. Tôi mong cô chú ý một chút. Vả lại tôi cũng không muốn để một hầu gái gọi tên mình đâu. Sau này giữa chúng ta chỉ có quan hệ chủ tớ thôi."

Mỹ Huệ chao đảo, cô nắm chặt bàn tay lại, cố kiềm nén nước mắt. Hình như dạo này cô muốn khóc hơi nhiều thì phải? Chủ tớ sao? Thì ra hiện giờ, cô đối với Thiên Thiên chỉ là thân phận thấp bé như vậy. Cô đã từ bỏ tình yêu của mình. Vậy mà bây giờ đến Thiên Thiên cũng muốn từ bỏ cô sao? Thật trớ trêu! Thôi dù cho thế nào đi chăng nữa thì ba người cũng đã trở về đúng với trị trí vốn nên thuộc về mình. Thiên Thiên quay về bên cạnh Tống Vinh Hiển như ban đầu, còn Mỹ Huệ lại trở về với thân phận nhỏ bé ấy. Thiên Thiên không muốn làm bạn với cô nữa? Mỹ Huệ có thể hiểu và thông cảm điều đó. Dù không còn là bạn với nhau, nhưng cô sẽ vẫn muốn đối xử thật tốt với cô ấy.

"Tôi biết rồi." Giọng Mỹ Huệ run run, cố gắng đứng thẳng dậy, cúi mặt xuống đất mà nói.

"Ừ." Thiên Thiên cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn Mỹ Huệ mà suy tư. Cô gái Trương Mỹ Huệ này nên gọi là ngu ngốc hay ngây thơ đây? Cô ấy có thể dễ dàng từ bỏ Tống Vinh Hiển như vậy sao? Cô thật không thể tin được. Trên đời này sao lại có một cô gái khờ như cô ta cơ chứ? Nhưng mà Thiên Thiên cũng thật tò mò lúc trước cô và Mỹ Huệ thân nhau đến nào, mà có thể khiến cô ấy rời xa Tống Vinh Hiển. Thật muốn biết!

Đúng lúc đó cửa thư phòng mở ra, Tống Vinh Hiển nhìn hai cô gái trước mặt.

"Anh Hiển, anh làm gì trong đó vậy? Em đói bụng gần chết rồi đây này." Vừa thấy hắn, Thiên Thiên đã nhanh chạy đến nũng nịu nói. Mỹ Huệ có hơi ngạc nhiên vì thái độ của cô thay đổi rất nhanh chóng, hoàn toàn khác xa với lúc nãy.

"Anh xin lỗi. Chúng ta đi ăn." Hắn nhếch môi cười nhẹ.

Thiên Thiên gật đầu rồi vòng tay hắn, kéo hắn đi xuống tầng. Nhưng trong lòng có chút buồn bã. Cô buồn vì nụ cười của hắn vẫn còn ngượng nghịu như vậy. Cô vừa nãy nghe thấy hắn đồng ý rời xa Mỹ Huệ, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng. Nếu hắn đã nói như vậy thì chắc chắn sẽ thực hiện. Nhưng mà Thiên Thiên cũng có phần nghi ngờ. Hắn yêu Mỹ Huệ như vậy, có thể dễ dàng đồng ý? Ánh mắt cô chợt lướt qua vết hôn trên cổ Mỹ Huệ, con ngươi bỗng trở nên ảm đảm. Những hành động lúc nãy ở trong thư phòng thật không giống hắn chút nào. Tống Vinh Hiển mà cô quen biết không hề có những cử chỉ đó, kể cả với cô hắn còn chưa hề ôm lấy một lần. Thiên Thiên cười khổ. Cho dù cô hiện giờ rất ghét Mỹ Huệ nhưng cũng có cảm giác ghen tị. Cô mất cả mười hai năm theo đuổi mới có thể khiến Tống Vinh Hiển đón nhận tình cảm. Còn Mỹ Huệ thì sao? Chỉ trong thời gian ngắn mà cô ấy đã làm hắn thay đổi đến chóng mặt. Thiên Thiên thật sự rất ghen tị, bởi vì Mỹ Huệ được hắn đặc biệt yêu thương. Còn với cô, chính cô cũng rất tò mò tình cảm của hắn đối với cô như thế nào? Cô có phải người quan trọng với hắn? Thiên Thiên nhìn sang Tống Vinh Hiển. Kể từ giờ hắn thật sự đã quay về bên cô rồi. Nhưng mà... Thiên Thiên bỗng cười khổ. Sao cô lại có cảm giác gượng ép đến thế?

Mỹ Huệ dọn thức ăn lên bàn rồi đứng sang một bên. Quản gia Kim sau khi phụ cô thì cũng đã rời khỏi lầu ba. Hiện trong phòng bếp chỉ có ba người mà chẳng có ai nói chuyện với nhau nên không khí có chút ngột ngạt. Bỗng, Thiên Thiên đang ăn thì chợt bỏ đũa xuống, gương mặt hơi khó chịu.

"Em sao thế?" Tống Vinh Hiển có phần quan tâm hỏi.

"Thật không thể ăn nổi." Cô nhăn mặt nhìn Mỹ Huệ. "Cô thật sự là hầu gái sao? Nấu ăn tệ đến thế."

Mỹ Huệ ngạc nhiên. Cô cau mày nhìn những món ăn trên bàn. Tệ sao? Không thể nào? Trước khi dọn thức ăn lên cô đã nếm thử rồi mà. Cô nhìn sang Tống Vinh Hiển. Hắn vẫn ăn rất bình thường, không có vẻ thức ăn có vấn đề. Mỹ Huệ nghi ngờ. Chẳng lẽ có lại kí ức nên khẩu vị Thiên Thiên cũng thay đổi rồi sao?

"Thật là bực mình." Thiên Thiên khoanh tay lại để trước ngực, tỏ vẻ bực bội.

"Hay để tôi làm lại món khác cho cô?" Mỹ Huệ lên tiếng.

"Không cần đâu. Kĩ năng của cô tệ thế này, cho dù nấu bao nhiêu cũng vẫn như thế." Nói rồi, Thiên Thiên đứng dậy bỏ đi lên phòng. Nhưng đi được vài bước, cô lại quay về ngồi xuống ghế. Cho dù tức giận đến mức nào thì cô cũng không thể để Tống Vinh Hiển ở một mình với Mỹ Huệ được, nhất định không thể.

"Ọc... ọc..." Cái âm thanh ấy phát ra từ Thiên Thiên. Cô xấu hổ lập tức ôm bụng. Cũng may âm thanh đó không đó lắm nếu không thì cô mất hết cả thể diện.

Thiên Thiên chợt nhìn những món ăn trên bàn mà nuốt nước bọt. Bây giờ cô đã tin lúc trước mình và Mỹ Huệ là bạn thân rồi. Những món ăn trên bàn đều là những món cô thích, vả lại khẩu vị rất hợp với cô. Cô vừa nãy bỏ đũa chỉ vì vô tình nhìn thấy dấu hôn trên cổ Mỹ Huệ. Chán ghét nhìn cô hầu gái đó, rồi bỗng dưng ghét cả những món ăn mà cô ấy nấu. Thật sự Thiên Thiên đã tự gây ra họa cho chính mình rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio