Hầu Môn Độc Phi

chương 157: chương 102.3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Con ngươi thâm thúy của Thương Địch vẫn dán vào người An Ninh, sau đó cũng uống rượu, không nói thêm câu nào.

"Này... Nhị công tử , nói thật, hôm nay trẫm tìm ngươi đến thật sự là vì có chuyện muốn nhờ." Sùng Chính đế dụ lợi thất bại, mỹ nhân kế lại thất sách, nay chỉ có thể quang minh chính đại nói ra mục đích của mình,ông cố gắng hạ mình chỉ dùng một chữ”nhờ”, mục đích chính là hy vọng nhị công tử có thể thấy phần lễ ngộ này mà bán cho ông một cái mặt mũi.

An Ninh giật mình vội vàng nói, "Hoàng thượng xin đừng nói như vậy, thảo dân sao có thể nhận được một chữ “nhờ” của hoàng thượng? Như vậy sẽ khiến trong lòng thảo dân trở nên bất an a."

An Ninh cũng không phải là không nên bất an sao? Ngu sơn kia là một cái mỏ vàng, có thể nói là mở vàng lớn nhất trong tứ quốc,nếu cho Sùng Chính đế một ly canh thì nàng cũng sẽ tiếc đứt ruột a!

"Nhận được,nhận được." Sùng Chính đế ha ha cười nói, "Trẫm nghe nói kia là khu vực thuộc quyền sở hữu của nhị công tử, hiện nay nơi đó phát hiện một mỏ vàng thật lớn, nếu chỉ có một mình nhị công tử khai thác sợ là thập phần khó khăn , không bằng để cho triều đình..."

"Hoàng thượng là muốn thảo dân đem nộp mỏ vàng ra?" An Ninh nhíu mày, trong phút chốc liền cất cao ngữ điệu.

"Không, không, không, nếu nói như vậy chẳng phải là sẽ làm nhị công tử thất vọng sao" Sùng Chính đế cảm nhận được khí thế của nhị công tử đột nhiên trở nên sắc bén liền lập tức mở miệng nói, nội tâm ông đương nhiên là hy vọng nhị công tử có thể đem Ngu sơn nộp ra, một cái mỏ vàng lớn như vậy ai lại không muốn một mình có được a?

Bắc Yến quốc có hai mỏ vàng, đều do hai trong ba đại gia tộc giữ là Phượng gia và Chiêm gia, hai nhà bọn họ sở dĩ có thể ở Bắc yến hô phong hoán vũ cùng với thương gia hoàng thất chính là vì ỷ mình có hai cái mỏ vàng này,vàng mà Đông Tần quốc họ lưu thông đều là đổi từ bân Bắc Yến về , hoàng kim ở Đông Tần quốc cực kỳ trân quý,điều này một hoàng đế như ông biết rất rõ .

"Trẫm là muốn thỉnh nhị công tử đồng ý để trẫm phái người giúp ngươi khai thác, chỉ như thế mà thôi." Sùng Chính đế nói thật cẩn thận, vừa nói vừa quan sát thần sắc nhị công tử.

Trong lòng An Ninh hừ lạnh, Sùng Chính đế quả nhiên là lão hồ li ! Giúp nàng khai thác? Giúp đỡ này nói không chừng một ngày nào đó liền chiếm làm của riêng, nếu bản thân thật sự cho phép người của hoàng gia tiến vào mỏ vàng Ngu sơn vậy chẳng khác nào là chắp tay đem mỏ vàng nhường không cho người khác!

"Thảo dân đa tạ ý tốt của hoàng thượng, bất quá chỉ là nhân thủ khai thác thôi, hiện nay thảo dân cũng đã an bài xong hết rồi,bây giờ chỉ sợ là..." An Ninh nhíu nhíu mày, vẻ mặt khó xử, trầm mặc một lát, sau đó lại tiếp tục nói, "Sợ là khiến hoàng thượng thất vọng rồi."

Cự tuyệt? Trong lòng Sùng Chính đế ngẩn ra, nhị công tử thế nhưng trực tiếp cự tuyệt ông!

Sùng Chính đế tuy rằng cố ý hạ mình, nhưng tốt xấu ǵ ông cũng là người đứng đầu của một quốc gia, hôm nay ông đã cố tình nhiều lần hạ mình nhưng nhị công tử này lại bất vi sở động, khiến ông bây giờ cảm thấy rất tức giận.

bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục

"Ngươi đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!" Cuối cùng Sùng Chính đế cũng không áp chế được lửa giận của mình, tức giận quát.

An Ninh ho nhẹ một tiếng, thản nhiên quét mắt nhìn Hải Táp một cái, tếp theo đến phiên Hải Táp rồi , quả nhiên, Hải Táp nhận được ám chỉ của nàng liền đặt mạnh ly trà xuống bàn, "hoàng đế Đông Tần, cái gì là rượu mời rượu phạt,Hải Táp ta cũng muốn nếm thử một chút."

Hải Táp lúc này không hề giống kẻ giở hơi đuổi theo An Ninh mới vừa rồi, ánh mắt lúc này của hắn chứa đầy quý khí (khí chất cao quý), cả người phát ra bá khí khiến người khác không thể nào hoài nghi thận bá chủ trên biển của hắn, trên người Hải Táp có một loại khi chất nhu hòa cùng cuồng ngạo, cũng có loại yên tĩnh của biển cả , mà giờ phút này một phần khí thế như sóng dữ biển cả liền hiện ra, dù là An Ninh hay Thương Địch nhìn thấy cũng nhịn không được tâm sinh ra tán thưởng.

Hay cho một Thuyền vương! Hay cho một bá chủ trên biển!

Sùng Chính đế nghe thấy lời nói của Hải Táp,khí thế trên người rõ ràng là yếu đi rất nhiều, tứ phía của bốn quốc gia trên đại lục đều giáp biển, tương đương là bị Hải quốc của Hải Táp vây quanh a, nếu không phải do ước hẹn lúc trước và Hải quốc không có tâm đánh chiếm đại lục thì chỉ sợ là toàn bộ tứ quốc trên đại lục đều là thiên hạ của Hải quốc hắn ,như vậy ông làm sao có thể làm càn trước mặt Thuyền vương? Dù hoàng đế Đông Tần như ông phẫn nộ cũng phải cố kỵ đại cục a!

"Hải Táp công tử lo lắng quá rồi, trẫm bất quá là tùy ý nói vậy thôi, tùy ý nói mà thôi." Sùng Chính đế liễm liễm mi, nhất thời cảm thấy đau đầu đến cực điểm, đối mặt với nhị công tử này thậm chí còn mệt nhọc hơn sơ với chuyện quốc gia đại sự.

Ông cũng nghĩ tới, mạnh bạo là vạn vạn không được , nếu Ngu sơn kia là do người khác sở hữu, ông cũng không ngại dùng cứng rắn , nhưng chủ nhân của nó lại là nhị công tử, vậy thì không thể không cân nhắc rồi, trong tay nhị công tử có hải thần châu, lại là chủ tử của Hải Táp, nếu thật sự chọc giận hắn, vậy sự tình càng thêm khó làm a.

Nhưng hiện tại, cứng rắn không được, mềm yếu cũng không được, Sùng Chính đế cảm thấy thất bại đến cực điểm, cứ nghĩ đến mỏ vàng Ngu sơn trong lòng Sùng Chính đế lại thập phần không cam lòng, chẳng lẽ muốn cứ như vậy buông tha cho? Dụ hoặc của mỏ vàng Ngu sơn kia quá lớn, dù phải dùng bất kỳ biện pháp nào ông cũng muốn có được a.

Theo bản năng nhìn về phía Thương Địch, ánh mắt Sùng Chính đế lóe sáng, ha ha cười nói, "Trẫm nghĩ nếu tin trẫm phái người giúp nhị công tử truyền ra ngoài sợ là sẽ làm cho người khác nghĩ rằng đây là mỏ vàng của hoàng thất , như vậy thật sự là không ổn, lúc nãy là do trẫm lo lắng nên suy nghĩ không được chu toàn , bất quá... Không bằng như vậy, ở phương diện khác thác thì giao cho Địch nhi thay trẫm giúp nhị công tử như thế nào?"

Thương Địch giật mình, khôn khéo như hắn chỉ cần liếc mắt một cái là biết được dụng ý của Sùng Chính đế, An Ninh cũng như thế, hai người nhìn nhau, ánh mắt vừa chạm nhau liền quay mặt tránh đi, An Ninh liễm mi, hay cho một Sùng Chính đế, đã thế này mà vẫn chưa chịu buông tay! Để Thương Địch hỗ trợ sao?

Bất quá, nàng thật ra cũng muốn biết, Thương Địch là đứng về phía cậu của hắn?Hay là quan tâm đến lơi ích của nàng đây.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio