Nhưng khi nhìn thấy sự kiên định trong mắt của Thương Địch, Sùng Chính đế liền biết quyết tâm này của hắn là mãnh liệt biết bao nhiêu,chỉ sợ rằng ngay cả ông cũng không thể dao động được.
"Cậu, thân thể người còn rất cường tráng,người hãy thu lại cái này đi!" Thương Địch mở miệng nói, sau đó giống như nghĩ đến cái gì, khóe miệng giơ lên một chút ý cười, "Cậu, bên trong nhóm các vị biểu đệ thì Dự vương là người ó tài nhất, cậu hãy bồi dưỡng thật tốt, nếu sau này ngôi vị rơi vào trong tay Dự vương, Đông Tần quốc chắc chắn sẽ càng thêm phồn thịnh,người đừng tiếp tục để Dự vương ở vùng đất kia nữa như vậy là không công bằng với đệ ấy."
Tâm tư của cậu tâm tư làm sao hắn có thể không rõ?
Cậu là một người khôn khéo , Dự vương có tài bao nhiêu làm sao ông lại không biết? Nhưng năm đó cậu lại phái Dự vương đến một châu huyện khác,sau cũng hạ lệnh, không có truyền triệu thì không thể nhập kinh, cậu là sợ Dự vương tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với mình a!
Trong lòng Sùng Chính đế cứng lại, chống lại hai tròng mắt của Thương Địch sau đó lại ha ha nở nụ cười, "Quả nhiên không hổ là chất nhi của trẫm, trẫm nghĩ đến thiên y vô phùng(ko chút kẽ hở), lại vẫn bị con liếc mắt một cái nhìn thấu, Địch nhi a, một cái Dự vương thì lại làm sao? Chỉ cần con muốn, trẫm..."
"Dự vương rời kinh thành nhiều năm như vậy bây giờ cũng nên triệu hắn hồi kinh ."
Thương Địch đánh gãy lời nói của Sùng Chính đế , hắn biết Sùng Chính đế muốn nói gì, hắn vô tâm với đế vị ủa Đông Tần quốc , đây là chuyện thật không thể thay đổi.
Sùng Chính đế liễm liễm mi, giống như suy tư về cái gì, rốt cục, sau khi trầm mặc hồi lâu, Sùng Chính đế lại mở miệng, "Được, lát nữa trẫm sẽ xuống chỉ triệu Dự vương hồi kinh."
"Tạ cậu thành toàn." Thương Địch chắp tay, ý cười trên mặt càng đậm, cậu đợi hắn như vậy hắn thì có năng lực gì để giúp cậu đây?
"Bất quá, triệu hắn hồi kinh cũng không thể đại biểu trẫm sẽ đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn, trẫm vẫn là câu nói kia..." Sùng Chính đế thấy Thương Địch muốn mở miệng ngăn trở, liền lập tức nói, "Địch nhi, con không cho trẫm nói, trẫm cũng muốn nói, con tùy thời đều có thể thay đổi tâm ý, người thứ nhất có thể làm người thừa kế luôn luôn là con."
Thương Địch cười lắc lắc đầu, nụ cười kia lại có vẻ cực vì chua sót, hắn nên làm thề nào để báo đáp đại ân đại đức của cậu đây!
Chính lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo của cung nhân, nói là thượng thư đại nhân cầu kiến, Thương Địch thấy vậy liền lập tức đứng dậy cáo từ, đang muốn đi, lại nghe thanh âm của Sùng Chính đế truyền đến từ phía sau.
"Địch nhi, thay trẫm cảm ơn vị nhị công tử kia hôm nay đã thủ hạ lưu tình." Thanh âm Sùng Chính đế hơn vài phần trầm thấp.
Thương Địch ngẩn ra, nháy mắt liền hiểu được, đúng vậy, chuyện Minh Nguyệt mới vừa rồi quả thật là Ninh Nhi đã thủ hạ lưu tình , hắn nhìn đi ra, cậu cũng nhìn ra, liễm liễm mi, Thương Địch mở miệng nói, "Vâng, Địch nhi chắc chắn sẽ chuyển lòng biết ơn của cậu đến "
Ninh Nhi cùng Hải Táp đã rời khỏi hoàng cung một thời gian, sau đó liền đến bát trân các hay là trở về An Bình hầu phủ?
Lúc này An Ninh đang bên trong phòng của bát trân các, xé mở mặt nạ da người bên ngoài, đứng phía sau là Hải Táp, nếu đã bị Hải Táp phát hiện manh mối, như vậy nàng cũng không cần tiếp tục kiêng dè nữa mặc cho hắn ở sau người nhìn.
"Hừ, dĩ nhiên là một tấm da như vậy, giấu giếm ta thật khổ a!" Hải Táp nhẹ giọng nói, cứ nghĩ đến hôm qua khi phát hiện ra nhị công tử chính là An Ninh, trong lòng hắn liền không thể bình tĩnh trở lại, đêm qua, sau khi hắn trở về phòng cả đêm đều không ngủ, trong đầu không ngừng hiện ra bóng dáng của nhị công tử,sau đó lại hiện ra bóng dáng của
An Ninh, cuối cùng hai bóng dáng đó đó lại trùng lắp vào nhau.
An Ninh từ trong gương đồng có thể nhìn thấy được gương mặt tuân tú nghẹn uất của Hải Táp, khóe miệng không khỏi giơ lên một chút ý cười, nhưng lại không có để ý tới bực tức của hắn.
Trầm mặc trong chốc lát, thần sắc Hải Táp đột nhiên trở nên đứng đắn một chút, "Mới vừa rồi vì sao phải phóng cho Minh Nguyệt công chúa một con ngựa?"(giống như là cho cơ hội)
Sau khi thấy An Ninh đã thu thập thật tốt mặt nạ da người liền nhắc tới chuyện này, nhíu mày, "Mặt mũi Thần vương."
Câu trả lời này khiến Hải Táp nhíu mày, hừ một tiếng, "Mặt mũi của hắn lớn như vậy sao?"
An Ninh chỉ cười không nói, chính lúc này, Thương Địch đẩy cửa vào, mới vừa rồi hắn ở ngoài cửa vừa vặn nghe được hai người đối thoại, trong lòng ấm áp, đi thẳng đến, nhìn thấy trên mặt An Ninh đã không còn lớp da giả, mà Hải Táp lại ở trong phòng, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng sau một lát liền khôi phục như thường, xem ra Hải Táp đã biết được thân phận thật sự của nhị công tử .
An Ninh nhìn thấy Thương Địch, tự nhiên là nghênh đón, "Ngươi đã đến rồi."
Thương Địch gật đầu mỉm cười, nghĩ đến lời đối thoại mới vừa rồi của hai người , "Ninh Nhi, cậu bảo ta đến nhắn lại lời cảm ơn vì ngươi đã thủ hạ lưu tình."
An Ninh cười không nói, chuyện của công chúa Minh Nguyệt mới vừa rồi xem như là nàng xem mặt mũi của Thương Địch nên An Ninh mới bỏ qua cho nàng ta một lần, chỉ hy vọng nàng ta có thể an phận một chút, đừng tiếp tục động tâm tư bằng không..."Về sau vô luận là ai, nàng cũng không cần xem mặt mũi nữa.” Đang lúc An Ninh suy nghĩ thì thanh âm của Thương Địch lại một lần nữa vang ở bên tai của nàng khiến An Ninh giật mình, có chút bất khả tư nghị nhìn Thương Địch, hắn thế nhưng... khóe miệng Thương Địch giơ lên một chút tươi cười, dù đó là Minh Nguyệt công chúa , nữ nhi ủa cậu đi cho nữa, nếu nàng thật sự muốn gây thương đến Ninh Nhi, như vậy,dù là để hắn tự mình ra tay hắn cũng không chùn bước, trên đời này, với hắn mà nói, có ai có thể trọng yếu hơn so với Ninh Nhi?
An Ninh sáng tỏ ý tứ của hắn, trong lòng ấm áp, hắn là muốn giảm bớt gánh nặng cho nàng!
Hai người nhìn nhau, tầm mắt giao hội, bỏ quên người bên ngoài... Mà lúc này trong hoàng cung, người bị Sùng Chính đế hạ lệnh nhốt tại tẩm cung, Minh Nguyệt công chúa lại không cam lòng an phận, từ lúc trở về tới giờ liền đem những thứ có thể đập trong phòng đi đập bể, đồ sứ, ngọc khí vỡ vụn, thậm chí ngay cả cái bàn đều nghiêng ngả, cung nữ thái giám trong cung đều quỳ trên đất, không thể ngăn cản vị ông chúa ương ngạnh này tức giận.
"Hừ, đều do tên nhị công tử kia , đều do tên nhị công tử kia..." Minh Nguyệt công chúa kêu lên từng tiếng, không kêu một tiếng, liền đập đồ, giống như hận không thể xem mấy thứ bị đập bể kia trở thành nhị công tử.
Cứ nghĩ đến Tiểu Thất bảo bối bị mình ăn vào bụng thì trong lòng nàng lại không cảm giác được cái gì, Thần vương biểu ca thế nhưng đánh nàng, ngay cả phụ hoàng cũng giúp đỡ nhị công tử.
"Nô tài tham kiến hoàng hậu nương nương..." Bên ngoài phòng truyền đến thanh âm của cung nhân, hoàng hậu nương nương chưa kịp kêu các nàng đứng dậy, liền bước vào phòng,sau khi vào phòng liền nhìn thấy những mảnh đổ nát hỗn độn trên đất, sắc mặt lại khó coi, "Minh Nguyệt , con dừng tay! Con có biết con đang làm gì hay không?"
Minh Nguyệt công chúa đang giơ một cái bình ngọc lên liền nghe được giọng nói của hoàng hậu, giật mình nhưng lại không ngừng lại, thu hồi tầm mắt, ngay sau đó tiếp tục đem bình ngọc trong tay ném xuống đất, phanh một tiếng, bình ngọc vỡ vụn .
Hoàng hậu nương nương thật không ngờ con bé ngay cả lời nói của chính mình cũng không nghe vào tai, liền bước lên phía trước giữ chặt nàng, "Minh Nguyệt , con điên rồi sao? Con có phải muốn phụ hoàng con hạ chỉ chém đầu của con, con mới cam tâm?"
"Chém đi, chém đi, dù sao phụ hoàng cũng không đau cho một nữ nhi như ta, trong lòng phụ hoàng chỉ có Thần vương biểu ca, theo ta thấy, ngay cả ngôi vị hoàng đế ông ấy cũng muốn truyền cho Thần vương biểu ca thôi!" Minh Nguyệt công chúa mất đi lý trí, ăn nói không kịp suy nghĩ, cứ nghĩ đến chuyện tình ngày hôm nay, nàng liền tức giận không thôi, dựa vào cái gì? Vì sao phụ hoàng lại về phe mọi người mà không về phe nàng chứ?