Tầm mắt của hai người chạm vào nhau, một nam tử cao lớn, tuy rằng một thân tố y nhưng gương mặt lại không thể khiến người ta quên được, nhất là trong buổi tứ quốc tế kia người đó đã từng cùng Thương Địch so cờ, người nọ đúng là người mang danh hiệu cờ vương và thua ở trong tay Thương Địch, Chiêm đại công tử Chiêm Quyết trong tam đại vọng môn của Bắc Yến sao?
Thương Địch cùng An Ninh liếc nhau một cái, cả hai đều cảm thấy trong chỗ này có điều quỷ dị , trong Đông Tần quốc không phải không có người của các quốc gia khác xuất hiện nhưng Chiêm Quyết lại ăn mặc đơn giản như vậy để xuất hiện, ngược lại làm cho trong lòng bọn họ sinh ra ý phòng bị, hắn vô duyên vô cớ đến Đông Tần quốc làm gì?
Trong lòng hai người đều có câu hỏi giống nhau .
"Lên xe ngựa đi!" Thương Địch thấp giọng mở miệng nói,sau đó liền đỡ An Ninh lên xe ngựa.
An Ninh nhìn Thương Địch liếc mắt một cái, từ trong ánh mắt của hắn nàng thấy được sự trấn định, nàng biết nếu Thương Địch đã nổi lên lòng nghi ngờ với vị Chiêm Quyết kia thì chính mình không cần nói Thương Địch cũng sẽ âm thầm điều tra.
Chiêm Quyết xuất thân từ một trong tam đại vọng của Bắc Yến như vậy cũng coi như là kẻ thù của Thương Địch! Như vậy làm sao hắn lại không để ý chứ?
Biết Chiêm Quyết đến kinh thành Đông Tần quốc, từ đây về sai nếu Thương Địch muốn tìm hắn cũng không phải là chuyện gì khó nên bây giờ cũng không cần nóng lòng.
An Ninh cùng Thương Địch lên xe ngựa, Dự vương Triệu Chính Dương cũng theo lên xe, dọc đường đi Thương Địch vẫn luôn suy nghĩ đến việc Chiêm Quyết xuất hiện, đôi mắt thâm thúy của hắn khiến ngay cả An Ninh cũng không biết được hắn đang suy nghĩ cái gì, thẳng đến lúc xe ngựa ngừng lại trước cửa Thần vương phủ, Triệu Chính Dương đã ở dưới xe ngựa, trên đường đến hắn luôn quan sát hoàn cảnh xung quanh, lúc thấy hai người xuống xe ngựa hắn cũng đã đứng ở dưới, còn chưa có vào cửa hắn đã cảm khái, "Vài năm không trở về, kinh thành đã thay đổi rất nhiều, trở nên náo nhiệt không ít."
Trong lời nói không dấu được vẻ u sầu và chua sót, An Ninh cùng Thương Địch đều có thể thấy được, đối với vị hoàng tử bị Sùng Chính đế hạ lệnh ra khỏi kinh thành nhiều năm này cũng thật lòng cảm thấy thương tiếc, Thương Địch lại càng thêm áy náy, không có ai so với hắn hiểu hơn là cậu vì mình nên mới đưa Triệu Chính Dương ra xa, vì vậy hắn cũng chỉ có trả lại ngôi vị hoàng đế cho Triệu Chính Dương mới coi như là bù lại cho vị biểu đệ này.
Triệu Chính Dương tự nhiên là không biết suy nghĩ trong lòng Thương Địch, trong lòng hắn vẫn như trước có chút không yên, thở dài, "Cũng không biết lúc này về lại kinh thành có thể ở lại đây bao lâu."
"Chính Dương biểu đệ, cậu nếu đã triệu đệ hồi kinh thì nếu đệ muốn bỏ chạy cũng phải chờ cậu đồng ý mới được, an tâm tạm thời ở lại Thần vương phủ đi, qua mấy ngày nữa chờ khi nào vương phủ của đệ được dọn xong liền có thể tiến vào ở , ta đã thay đệ thuê nha hoàn và nha đinh, biểu đệ chỉ cần yên tâm là được." Thương Địch ám chỉ nói, Triệu Chính Dương là người thông minh tự nhiên có thể hiểu được thâm ý bên trong.
Triệu Chính Dương nghe xong lời của Thương Địch, nhãn tình sáng lên, nếu câu này do người khác nói hắn tự nhiên sẽ không tin nhưng Thần vương Thương Địch nói ra, như vậy liền không giống nhau, hắn cảm thấy an tâm hơn rất nhiều,trong lòng lại tràn đầy vui mừng, chỉ cần có thể ở lại trong kinh thành, như vậy hết thảy đều có hi vọng .
"Đa tạ biểu ca." Triệu Chính Dương nhất thời thoải mái hơn rất nhiều, thoáng nhìn qua phủ đệ mới nằm bên cạnh Thần vương phủ, trong mắt xẹt qua một tia giật mình, "Đệ nhớ mấy năm trước chỗ này làm gì còn phủ đệ nào khác, sao hôm nay trở về lại có một tòa phủ đệ xa hoa như của Thần Vương phủ thế này ?"
Phải biết rằng, Thần vương phủ này lúc xưa chính là nơi mà hoàng thượng ở khi chưa kế vị, sau lại ban cho Thần vương, lại khuyếch đại tu sửa, Sùng Chính đế đã đem rất nhiều thứ tốt chuyển đến Thần vương phủ, Thần vương phủ uy nghiêm cùng xa hoa, nếu không có có chút tài năng thì ai dám ở bên cạnh phủ Thần vương xây một tòa phụ đệ chứ? Kia không phải là muốn tự tìm phiền toái sao?
Nhưng hôm nay, cái phủ đệ mới bên này cũng đã được xây xong so ra cũng không kém với Thần vương phủ!
Khôn khéo như Thương Địch làm có thể không nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Dự vương? Khóe miệng khẽ nhếch, xưa nay hắn đều không để ý đến những vật ngoài thân,bây giờ ngay cả Thần vương phủ to lớn cũng không bằng tòa phủ đệ cách vách mới từ mặt đất mọc lên này, lời này hắn cũng không phải là lần đầu nghe thấy! Ngay cả quản gia trong phủ hắn cũng nhắc tới , thậm chí còn xin chỉ thị của hắn xe có nên đem Thần vương phủ tu sửa một phen.
"Chủ nhân của nhà này chắc chắn không phú thì quý, biểu đệ, thỉnh đi." Thương Địch cười cười nói, nhưng lại không tiếp tục đề tài này nữa vì thế cũng không thấy được trong mắt An Ninh xuất hiện một tia dao động.
"Thần vương biểu ca trước hết mời." Triệu Chính Dương thập phần cung kính có lễ.
Thương Địch cũng không có từ chối, dẫn đầu đi vào Thần vương phủ nhưng bàn tay vẫn luôn nắm lấy tay An Ninh kéo nàng cùng nhau đi ở phía trước, Triệu Chính Dương đi theo hai người ở đằng sau, thầm nghĩ trong lòng: Thần vương biểu ca này đối với An Bình hầu phủ nhị tiểu thư không phải là để ý bình thường a, mới vừa rồi lôi kéo tay An Ninh vẫn thủy chung không hề buông ra, giống như hai người là một thể không thể phân cách, ngay cả ở trước mặt hắn cũng không có chút kiêng dè.
Mà vị nhị tiểu thư kia lại dịu ngoan mặc cho hắn nắm tay nàng, không chút phản đối nào, xem ra, câu nói lấy lòng Thần vương kia của hắn thật sự là nói đúng a, khen nàng ấy không phải là đang khen hắn sao?
Nhị tiểu thư này mới vừa rồi cứu mình, hắn tổng cảm thấy, nàng cứu mình là có nguyên nhân , hết thảy đều quá khéo giống như nàng biết trong rừng rậm ở thành tây sẽ có phục sát vậy, hoặc là nhị tiểu thư này cũng có thể biết người phái người đến phục sát hắn là ai.
Nghĩ đến đây, Triệu Chính Dương không khỏi muốn hỏi nhưng hắn biết hiện giờ chưa phải là thời cơ, bất quá cũng không gấp, nếu đã biết nàng là An Bình hầu phủ nhị tiểu thư An Ninh vậy chẳng lẽ hắn lại còn sợ không thể tìm thấy nàng để hỏi rõ ràng sao?