Thu lão gia cùng hai người khác cũng tỉnh dậy, thấy bộ dạng Tần Song Ngọc tiên diễm không kìm hãm được tay hướng về phía thân thể nàng, "Thế nào? Song Ngọc nhanh như vậy liền quên tối qua chúng ta hòa hợp tốt đẹp? Song Ngọc không nghĩ đến nhiều năm như vậy thân thể ngươi vẫn làm người ta yêu thích không buông tay a!"
"Lấy bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra." Tần Song Ngọc hung hăng đánh rơi bàn tay đưa tới, thấy bộ dạng Thu lão gia nàng hận không thể sẽ rách khuôn mặt lão.
"Thế nào? Định trở mặt?" Thu lão gia hừ lạnh nói, rõ ràng không vui.
"Không, không muốn nói chuyện tối hôm qua, không muốn! Đó là cơn ác mộng, là cơn ác mộng!" Trong đầu Tần Song Ngọc không ngừng hiện lên những hình ảnh kia, thế nào cũng không gạt hết, cả người có chút cuồng loạn.
"Cơn ác mộng? Tối hôm qua rõ ràng ngươi cũng rất hưởng thụ, thế nào lại là cơn ác mộng? Ha ha Song Ngọc lúc này đang cố làm thanh cao dậy? Đêm qua hai huynh đệ này đều chứng nhận, bọn họ có thể chứng minh ngươi thật sự vui vẻ, chúng minh ngươi thật dâm đãng, quả nhiên không hổ là một hoa khôi a, thật là." Thu lão gia khẽ cười nói, hắn vốn độc chiếm Tần Song Ngọc, nhưng hai huynh đệ này phá cửa vào nhưng không làm cho hắn không vui, ngược lại còn kích thích thú tính trong lòng hắn, vốn là hai người triền miên biến thành bốn người thịnh yến, cho đến sắc trời gần sáng, bốn người mệt mỏi không chịu được mới dần dần ngủ.
"Ngươi.......Các ngươi.... ...." Sắc mặt Tần Song Ngọc lúc xanh lúc trắng, nhất là ánh mắt bọn họ nhìn nàng lúc này, chỉ muốn đem nàng sống sờ sờ nuốt vào bụng, trong lòng nàng sinh ra một trận chán ghét.
Tần Song Ngọc không muốn tiếp tục ở lại chỗ này nữa, vội vàng đứng dậy xuống giường, thân thể vừa động, một trận đau đớn tê liệt giữa hai chân, trong lòng khẽ lên tiếng nguyền rủa, giờ phút này nàng chỉ mong muốn rời khỏi nơi đây thật nhanh rồi suy nghĩ thật kĩ rốt cục chuyện gì xảy ra.
Nàng tìm kiếm xiêm áo khắp nơi, lại phát hiện xiêm áo dưới đất bị xé rách sớm không chịu nổi, làm sao bây giờ? Nàng nên làm cái gì bây giờ? Đang lúc nóng nảy lại nghe được một trận rống giận vang rội cả gian phòng, như muốn bật tung nóc phòng.
"Vô liêm sỉ!" An Bình Hầu gia vừa đi tới cửa liền thấy một màn, nữ nhân thân thể trần truồng chỉ dùng một cái chăn che trước ngực, phía sau nàng trên giường mấy nam nhân áo rách quần manh, ánh mắt dâm đãng quan sát thân thể nữ nhân.
áo rách quần manh: áo quần không đủ che thân thể.
Người kia không phải Tần Song Ngọc thì là ai?
Khi nghe thấy thanh âm này, Tần Song Ngọc không nhìn thấy nhưng cả người nàng liền cứng lại, thanh âm này sao nàng không nhận ra? Hơn mười năm hắn chính là ông trời của nàng, Lão gia, lão gia phát hiện? Hắn chính là bộ dạng tức giận? Thanh âm tức giận, không chỉ có tức giận mà thôi, khí thế kia thật giống như hận không thể đem nàng giết chết. Đúng vậy a! Tại sao không thể tức giận đây?
Nghĩ đến lão gia tức giận có thể đem lại tai họa cho mình, trong lòng Tần Song Ngọc rét lạnh, khí lạnh từ tim nhanh chóng lan tràn tới tứ chi, cảm nhận một cỗ bén nhọn hướng ngày càng gần, Tần Song Ngọc chưa bao giờ kinh hoảng, xoay người nhìn về phía người vừa tới, "Lão......lão gia.... ... Người hãy nghe thiếp nói...... Không phải như người thấy, không phải như vậy đâu!"
"Ba......"
Tần Song Ngọc vừa dứt lời một bàn tay liền đánh vào má nàng ta, năm dấu vân tay rõ ràng trên đó, cả người lảo đảo một cái đụng vào chiếc bàn bên cạnh.
"Tiện nhân Tần Song Ngọc kia! Ngươi lại dám làm chuyện chư vậy...." An Bình Hầu gia căn bản là tức giận , hắn có yêu Tần Song Ngọc hay không là một chuyện nhưng nàng ta dẫu gì cũng là thiếp thất của hắn lại tại Thiên Linh tự hồng hạnh vượt tường, cùng người khác tằng tịu với nhau, hắn như thế nào có thể nhìn?
Tiện nhân này làm mất hết mặt mũi của hắn.
"Lão gia không phải như thế, lão gia xin người nghe Song Ngọc giải thích a! đây hết thảy đều là hiểu lầm, hiểu lầm a!" Tần Song Ngọc đột nhiên có cảm giác cách cái chết không xa, trên mặt đau rát, một cái tát vừa rồi đã làm nàng tỉnh mộng, phục hồi lại tinh thần nàng lập tức quỳ rạp xuống trước mặt An Bình Hầu gia, nắm chặt y phục của hắn khổ sở cầu xin.
Chẳng qua An Bình Hầu gia không nghe lọt lời nàng ta giải thích, mắt thấy là thật , này sao có thể giả?
"Người chờ cho ta, ta hảo hảo xử lý người." An Bình Hầu gia cắn răng nghiến lợi, nơi này là Thiên Linh Tự, hắn không thể đem chuyện này làm lớn, nếu truyền đi, mặt mũi hắn biết để nơi nào? Mặt mũi An Bình Hầu gia biết để nơi nào?
Chuyện An Như Yên đã làm An Bình Hầu phủ bị chê cười, hắn cũng không thể vùng vậy nổi!
"Lão gia.... ... Lão gia.... ..." Tần Song Ngọc bị ánh mắt quyết liệt, bén nhọn của An Bình Hầu gia làm cho không khỏi hoài nghi, lão gia sẽ giết nàng.
Đại phu nhân, Tam phu nhân, Lục phu nhân cùng An Ninh đến ngoài cửa nhìn động tĩnh bên trong, sắc mặt Đại phu nhân rất khó coi, nàng sớm đoán ra Tần Song Ngọc xảy ra chuyện nhưng không có ngờ tới, trước mắt sẽ là một màn này, hôm đó nàng hiến kế, chỉ điểm Tần Song Ngọc "bắt gian tại trận" độc kế hãm hại Tam phu nhân, kế này nàng vì Tam phu nhân chuẩn bị, nhưng bây giờ nhân vật chính lại là Tần Song Ngọc.
Trong này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đại phu nhân khôn khéo mơ hồ đoán được chuyện này phát triển thành cục diện này, mà tất cả biến cố đều diễn ra sau khi Tần Song Ngọc đêm Tam phu nhân ra khỏi phòng.
Nàng không hiểu rốt cục như thế nào lại biến thành như vậy, nhưng khẳng định chuyện này cùng Tam phu nhân không thoát khỏi liên quan.
Đại phu nhân không dấu vết nhìn Tam phu nhân nhìn một cái chỉ thấy nàng ta mặt mũi bình tĩnh, nhưng một phần bình tĩnh này càng khẳng định thêm suy đoán của nàng, chẳng biết tại sao giờ phút này nàng có cảm giác Tam phu nhân rất đáng sợ, không thấy rõ ràng, không đoán ra khả năng, phần này không xác định làm cho lòng người kinh sợ.
Cùng Đại phu nhân một dạng, An Ninh như có như không quan sát Tam phu nhân, Tam phu nhân vốn là mục tiêu ngày hôm nay nhưng tối hôm qua nàng tận mắt chứng kiến Tam phu nhân như thế nào thay đổi thời cuộc, nghĩ đến Tam phu nhân cùng Chiêm
Chiêm gia? Chiêm gia có vị trí thứ hai trong Tam đại thế gia Bắc Yến quốc có quan hệ, chẳng qua là quan hệ gì đây?
Thái độ Tam phu nhân hôm qua với Chiêm gia, An Ninh mơ hồ suy đoán địa vị của Tam phu nhân nhất định không thấp!
Mà lúc này trong nhà, An Bình Hầu gia nhìn Tần Song Ngọc một cái rét lạnh, hung hăng đá nàng ta ra ngoài, sải bước ra tới cửa, rút một thanh đao từ tùy tùng bên cạnh lại hướng trong nhà vọt vào.
"Lão gia.... Không, đừng giết ta, đừng có giết ta.... ....." Tần Song Ngọc thấy khí thế kinh người cầm đao bộ dạng giống như câu hồn sứ giả đến từ địa ngục.
An Bình Hầu gia hừ lạnh một tiếng , thời điểm đi tới bên cạnh Tần Song Ngọc thì dừng lại một chút, mọi người cho rằng An Bình Hầu gia sẽ một đao kết thúc tính mạng Tần Song Ngọc thì An Bình Hầu gia lại vòng qua Tần Song Ngọc.
Tần SOng Ngọc nuốt nước miếng một cái tựa như sống sót sau tai nạn, cả người nhất thời xụi lơ trên mặt đất, ngực kịch liệt phập phồng, lão gia bỏ qua cho nàng sao? Tần Song Ngọc căn bản không dám tìm đáp án, nhắm mắt lại cố gắng thở bình thường, trong lòng sợ hãi thân thể không ngừng run rẩy, chẳng qua nàng vừa nhắm mắt lại liền nghe thấy một tiếng thê lương trong phòng vang lên, nàng ta theo bản năng mở mắt nhìn, thấy một màn kia sợ ngây người.
An Bình Hầu gia vòng qua Tần Song Ngọc đi tới bên giường, khi An Bình Hầu gia vào cửa hai tráng hán đã bắt đầu mặc lại quần áo, Thu lão gia còn nhàn nhã nằm trên giường xem kịch hay, giống như chuyện này không liên quan gì đến hắn, nhìn An BÌnh Hầu gia bị cắm sừng trong lòng hắn vô cùng sung sướng.
Chẳng qua là khi hắn đang xem kịch vui, An Bình Hầu gia lại hướng hắn đi tới, thanh đao trong tay không do dự đâm vào ngực hắn, căn bản hắn chưa kịp phản ứng đau đớn đã bao phủ, chống lại cặp mắt An Bình Hầu gia là đôi mắt đỏ máu, Thu lão gia giờ mới biết mình đã nhổ râu cọp, người cắm sừng An Bình Hầu gia là hắn làm sao An Bình Hầu gia tha cho hắn?
"Ngươi........Giết người.... .....Giết người phải đền mạng.... ......." Thu lão gia chỉ vào an Bình Hầu gia, khác xong mấy chữ này liền tắt thở ngã trên giường.
"Đền mạng? Hừ, xem ta như thế nào đền mạng!" An Bình Hầu gia hừ lạnh nói, Thu lão gia ở kinh thành mặc dù cũng có chút tiếng tăm nhưng hắn không để lão ta trong mắt, giết lão ta thì như thế nào? Bất quá chỉ là cái mạng nhỏ.