Trương thị có thể nghe được lời đồn nhảm, Lý Vân Nương và người của Hưng Ninh Hầu phủ tự nhiên cũng nghe được. Lý Vân Nương tức giận hơn nữa lại càng lo lắng cho nữ nhi, sợ nữ nhi nghe xong những lời đồn đại đang bay đầy đường mà tức giận thương tâm.
Vì vậy Lý Vân Nương sai Thu Bội dẫn theo một tiểu nha đầu hái được một ít hoa phượng tiên tươi (). Sau giờ ngọ lúc ánh mặt trời rực rỡ nhất cũng nóng nhất cùng Thanh Ninh nhuộm móng tay, hy vọng có thể giúp nàng không suy nghĩ linh tinh lại thoải mái.
"Ninh nhi bản thân mình ngay thẳng không sợ những điều đơm đặt. Cho nên con đừng đem những lời đồn nhảm bên ngoài để trong lòng, cũng đừng vì thế mà khổ sở thương tâm. Giống như móng tay đang nhuộm màu hoa phượng tiên này, chờ một thời gian đi qua tự nhiên sẽ lại sạch sẽ." Lý Vân Nương vừa cúi đầu cẩn thận tỉ mỉ nhuộm móng tay vừa khuyên bảo Thanh Ninh.
():. Hay còn gọi là hoa bóng nước, hoa nắc nẻ. Thời xưa người ta dùng hoa này để nhuộm màu móng tay giống như sơn móng tay bây giờ.
"Vâng, con biết." Thanh nghiêm túc nhìn động tác của Lý Vân Nương gật đầu.
Vốn dĩ những lời đồn đại này do nàng đưa ra ngoài đương nhiên sẽ không vì nó mà thương tâm phiền não.
Ngọc Trâm và Trà Mai sau lưng Thanh Ninh đầu ai cũng cúi thấp hơn.
Lý Vân Nương ngẩng đầu nhìn Trà Mai và Ngọc Trâm sau lưng Thanh Ninh nghiêm túc nói "Ninh nhi con có muốn có thêm một nha đầu tay chân nhanh nhẹn không? Ra ngoài mang theo cho an toàn."
Đây là muốn cho nàng một nha đầu biết võ công.
Ngọc Trâm và Trà Mai nghe vậy liền quỳ xuống đồng thanh "Phu nhân, là nô tỳ không chăm sóc tốt tiểu thư. Xin phu nhân trách phạt."
"Các ngươi mau đứng lên đi. Ta không có ý trách mắng các ngươi." Lý Vân Nương nói.
"Nhanh đứng lên cho ta." Thanh Ninh cũng nói.
Trà Mai và Ngọc Trâm vẻ mặt đều hổ thẹn đứng lên.
Lý Vân Nương nói "Tương lai chẳng may có lúc gặp chuyện hung hiểm như vậy, chủ tớ mấy người các người đều tay trói gà không chặt. Có một người biết võ công đi theo bên cạnh sẽ an toàn. Ta cũng yên tâm."
Tối hôm qua mặc dù hữu kinh vô hiểm () nhưng vẫn khiến trong lòng mẫu thân sợ hãi.
(): bị kinh sợ nhưng may mà không nguy hiểm
"Vậy theo ý của nương đi. Nhưng mà nha đầu biết võ công chỉ sợ có thể gặp nhưng không thể cầu." Thanh Ninh gật đầu với Lý Vân Nương.
"Ừ, chậm rãi tìm sẽ tìm được thôi." Lý Vân Nương mỉm cười nói.
Thanh Ninh gật đầu nhìn ánh dương lấp lánh giữa những cành lá ngoài cửa sổ, tâm tư lại bay về tối hôm qua.
Ánh trăng mơ màng. Ngọn đèn êm dịu. Một con hẻm nhỏ yên tĩnh.
Tô Phỉ cao lớn như ngọc, gương mặt đẹp đẽ dưới bóng đêm càng dịu dàng mà thanh nhã làm dung mạo vốn xuất sắc vô song càng sáng chói như ngọc lưu ly.
Một Tô Phỉ như vậy Thanh Ninh dường như không nắm bắt được. Thanh Ninh thế nào cũng không liên hệ được với một Tô Phỉ lãnh khốc vô tình thô bạo ở kiếp trước.
Căn cứ vào những lời đồn đại ở kiếp trước, dù lúc trước hắn có giúp đỡ chính mìnhnhưng với một người máu lạnh như vậy Thanh Ninh nghĩ có thể rời càng xa càng tốt. Nhưng tối hôm qua Tô Phỉ lại một lần nữa ra tay giúp đỡ nàng.
Thời gian hai người ở cùng nhau trong con hẻm nhỏ cũng không ngắn.
Tuy chỉ mới hai lần gặp mặt Tô Phỉ, lại ở cùng một chỗ trong con hẻm nhỏ yên tĩnh, dáng vẻ Tô Phỉ tươi cười đạm mạc mà xa cách lại làm cho nàng an tâm.
...
"Ninh nhi, con nghĩ gì thế?"
Thanh Ninh hoàn hồn nghiêm túc nhìn vẻ mặt từ ái của Lý Vân Nương nói "Nương, nếu Nhị muội muội muốn lấy thân báo đáp thì sao?"
Phút chốc sắc mặt Lý Vân Nương tắt ý cười, nhíu chặt hai lông mày.
Trong phòng an tĩnh.
Bên ngoài truyền đến tiếng nói nhỏ của Mai ma ma và mấy nha đầu cùng tiếng gió thổi lá cây xào xạc.
Thẩm Thanh Vũ bị hủy dung.
Tương lai tìm nhà chồng vốn dĩ cũng sẽ không khó khan như vậy. Nàng ta không có việc gì Thẩm gia tự nhiên sẽ không để nàng ta làm thiếp. Nhưng nàng ta bị hủy dung cho nên việc bàn bạc đương nhiên sẽ khác.
Hơn nữa giờ bên ngoài lời đồn đại bay đầy đường. Tối hôm qua lại có nhiều người nhìn thấy hai người đích thực như biểu lộ tình cảm.
Thẩm Thanh Vũ nếu quyết tâm đến cùng lấy thân báo đáp ân tình Tống Tử Dật, lão phu nhân bên kia và Thẩm Phong tự nhiên đều vui vẻ đồng ý.
Chân mày Lý Vân Nương càng nhíu chặt. Khuôn mặt từ trước đến nay luôn nhu hòa giờ lạnh lẽo như băng tuyết. Một lúc sau mới nói "Con yên tâm. Nếu xảy ra như vậy thật, ta sẽ chặn lại."
Làm sao đoạn tuyệt?
Từ hôn?
Hay là chấm dứt chuyện của Thẩm Thanh Vũ?
Lý Vân Nương không nói rõ. Thanh Ninh suy nghĩ một chút cũng không hỏi.
Bà tử canh cổng vào sân bẩm báo nói An Hầu phu nhân và Thế tử đến thăm.
Lý Vân Nương và Thanh Ninh liếc nhìn nhau sau đó sai Thu Bội đón khách vào phòng khách.
Thay quần áo, chải lại tóc, chuẩn bị một lúc Lý Vân Nương dẫn theo Thanh Ninh đi phòng khách.
Đôi bên chào nhau, nha đầu bưng trà và điểm tâm lên.
Lý Vân Nương mời Trương thị uống trà.
Thái độ khéo léo nhưng không nhiệt tình lắm.
Trong lòng Trương thị cũng rõ ràng. Lần trước tự bản thân lời nói có chút tổn thương người ta lần này lại xảy ra chuyện như vậy. Vì vậy trầm mặt quát Tống Tử Dật "Nghiệt tử, còn không mau dập đầu nhận sai với thím và Ninh nhi."
Tống Tử Dật lập tức quỳ xuống "Thím, Ninh nhi. Là cháu sai rồi."
"Vân Nương, ngươi cũng nhìn đứa nhỏ này từ nhỏ lớn lên, rất thiện tâm cũng không hề có tâm tư và ý đồ xấu gì. Nhị tiểu thư lại không phải là người ngoài, là muội muội của Ninh nhi. Nàng ta gặp nạn Tử Dật không thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng lần này đúng là nó không chăm sóc tốt Thanh Ninh. Là nó sai. Đánh phạt thế nào tùy các ngươi định đoạt."
Trương thị lời lẽ khẩn thiết, thái độ rõ ràng xuống nước.
Trương thị gấp gáp đến cửa nhận sai như vậy trong lòng Lý Vân Nương cũng rõ ràng. Đây là sợ Hoàng Hậu giận chó đánh mèo đến Tống gia vì vậy cười nhạt bảo Tống Tử Dật đứng lên.
"Ninh nhi, ủy khuất cháu. Nhưng Tử Dật cũng không có tư tâm như vậy. Lời đồn bên ngoài cháu nghìn vạn lần đừng để trong lòng. Cháu yên tâm. Nếu nó đối với cháu dù chỉ một chút không tốt ta nhất định là người đầu tiên không tha cho nó." Trương thị thấy rõ chân mày Lý Vân Nương không giãn ra vì vậy lôi kéo tay Thanh Ninh hòa ái nói.
"Phu nhân quá lời." Đáy mắt Thanh Ninh che giấu sự lãnh lẽo, không dấu vết rút tay ra.
Tống Tử Dật thấy rõ động tác của Thanh Ninh, chân mày nhíu lại.
Thanh Ninh liếc nhìn hắn, tự nhiên đoan trang ngồi bên cạnh Lý Vân Nương.
"Ngươi không biết tối hôm qua ta nghe bọn nó kể chuyện mà mồ hôi lạnh, cũng đã đem hắn dạy dỗ lại." Trương thị cười sắc mặt ngưng trọng nói với Lý Vân Nương "A di đà phật. Cũng may Ninh nhi vô sự nếu không Tống gia chúng ta chết muôn lần cũng khó tránh được sai sót..."
Trương thị nói một hồi lâu thấy sắc mặt Lý Vân Nương dịu đi một ít mới dẫn Tống Tử Dật cáo từ.
"Bà cuối cũng vẫn là mẫu thân của ta." Tống Tử Dật liếc mắt nhìn Trương thị đi trước nghiêng đầu nói một câu với Thanh Ninh.
Thanh Ninh cười nhạt, kiên quyết dừng chân "Phu nhân, Thế tử đi thong thả."
Giọng nói lạnh lùng, thái độ xa cách.
Trương thị xoay người nhìn chằm chằm Tống Tử Dật, mỉm cười nói với Thanh Ninh "Nắng nóng lắm. Cháu cũng mau quay lại đi."
Lúc này trong cung điện Hoàng Hậu nương nương.
Cố Hoán thao thao bất tuyệt nói với Hoàng Hậu nương nương những gì thấy tối qua rồi tổng kết lại "Cháu thấy Thế tử An Hầu phủ không xứng với tiểu thư Thẩm gia."
Hoàng Hậu ngẩng đầu, ánh mắt suy nghĩ sâu xa nhìn Cố Hoán.