Người bên Quế Vũ Uyển vừa có động tác Thanh Ninh cũng lập tức có tin tức.
"Lần này bọn họ sai ai ra ngoài?" Thanh Ninh cười khẽ một tiếng tiếp tục cắt sửa mấy bông hoa mới hái trong vườn.
"Vẫn là Hạnh Bạch." Trà Mai đem một nhành tường vi trắng đưa cho Thanh Ninh trả lời.
"Ừ." Thanh Ninh không có chút gì ngoài ý muốn. Trước lạ sau quen, quen việc nên thuận tiện làm việc hơn. Thanh Ninh dứt khoát cắt bỏ những cành lá dư thừa.
"Lần trước Hạnh Bạch đi tìm hai tên côn đồ, cho bọn chúng năm mươi lượng bạc để cho bọn chúng mấy ngày nữa lại đến Hầu phủ làm chứng chuyện đêm Thất tịch hôm đó là tiểu thư sai người mưu hại nhị tiểu thư." Trà Mai cau mày tiếp tục nói.
"Tiểu thư, bọn họ là định dây dưa không dứt đi? Coi tiểu thư như bùn nhão mặc bọn họ nhào nặn sao?" Ngọc Trâm cả giận.
Thanh Ninh hé miệng cười nói "Yên tâm. Tiểu thư của em không phải bùn nhão như người ta tưởng, sẽ không để ai khi dễ. Nếu không hiện tại bị hủy dung chính là ta rồi."
"Đó là bởi vì tiểu thư liệu sự như thần." Trên mặt Ngọc Trâm lộ ra kiêu ngạo. Trong ánh mắt mang theo tức nói chuyện đương nhiên "Là bọn họ muốn hại tiểu thư trước. Bây giờ bị như vậy là tự làm tự chịu."
"Sắc trời còn sớm. Để nô tỳ bảo Song Tử đi một chuyến. Tiểu thư có phải vẫn như lần trước cho bọn hắn một trăm lượng hay không?" Trà Mai quay đầu liếc nhìn sắc trời bên ngoài nói.
Thanh Ninh suy nghĩ một chút lắc đầu "Không, lần này không đưa tiền."
"Không đưa tiền? Vậy phải làm sao bây giờ?" Trà Mai và Ngọc Trâm không hẹn mà cùng trăm miệng một lời ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Thanh Ninh.
Thanh Ninh cười nhạt "Em sai Song Tử nói với bọn chúng, bọn chúng chỉ cần đem những lời Hạnh Bạch giao phó cho bọn chúng làm từ đầu tới cuối nói ra. Lần này nói không chừng bọn chúng có thể ôm mỹ nhân Hạnh Bạch kia về. Về phần chuyện của chúng ta nửa câu cũng không thể nói. Bằng không bọn chúng không chỉ tiền bạc của hai người đều mất còn có thể chết không có chỗ chôn."
"Tiểu thư. Ý kiến thật hay." Mắt Trà Mai và Ngọc Trâm sáng lên, gật đầu trăm miệng một lời nói.
"Nô tỳ đi làm ngay." Trà Mai đứng dậy xoay người đi ra ngoài.
Thanh Ninh đem đế lọ hoa đặt chắc, sau đó đặt bình lưu ly lên trên.
"Tiểu thư thực sự đem Hạnh Bạch đưa cho côn đồ sao?" Ngọc Trâm vừa thu dọn vừa hít một hơi ngẩng đầu nhìn Thanh Ninh hỏi.
"Gả cho côn đồ có lẽ cũng là tốt." Thanh Ninh đem bình hoa bày trên án thư nói.
Nàng bất quá là vẽ ra cho hai tên côn đồ một cái bánh mì lớn. Một lần rồi hai lần, nhiều lần lòng tham của côn đồ cũng lớn theo. Không đưa thêm chút mê người ngon ngọt làm sao được đi?
Hạnh Bạch dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, cử chi ngôn ngữ còn giống như tiểu thư nhà nghèo. Bánh mì có sức dụ dỗ lớn như thế còn hơn cả bạc, càng làm bọn chúng động tâm.
Ngọc Trâm suy nghĩ một chút sắc mặt trắng nhợt, không ngừng vội vàng gật đầu.
Cũng đúng. Nhị tiểu thư lòng dạ độc ác như vậy, đến chị gái trưởng còn có thể hạ độc thủ như vậy huống chi Hạnh Bạch là một nha đầu sinh mệnh hèn mọn như giấy?
Lại rơi vào cạm bẫy, kết cục của Hạnh Bạch nhất định sẽ không đơn giản cho qua như chuyện xảy ra đêm Thất tịch.
Nhị tiểu thư chắc chắn không tha cho nàng ta.
Không tha cho thì có kết cục như nào?
Dĩ nhiên với tính tình hung ác của nhị tiểu thư, nếu không phải trực tiếp đánh chết cũng là mãi mãi không thể nhìn thấy mặt trời.
Thanh Ninh mang theo ý cười nhìn Ngọc Trâm nói "Em và Trà Mai, hai người từ nhỏ liền ở bên ta cùng ta lớn lên. Chờ sau này trong lòng hai người các em có người ngưỡng mộ, trực tiếp nói với ta. Ta cho các em một phần đồ cưới vẻ vang, đưa các em khế ước bán thân trả lại tự do cho hai đứa. Hai đứa ở bên ngoài cũng sẽ làm phu nhân trong nhà. "
Đời trước Ngọc Trâm chết thảm.
Trà Mai càng chết sớm. Năm đó hai người các nàng cùng Tôn ma ma đi theo đến thôn trang. Trà Mai lại đi không trở về, qua đời ở ngay thôn trang.
"Tiểu thư." Khuôn mặt Ngọc Trâm đỏ bừng sẵng giọng "Tiểu thư đây là giễu cợt nô tỳ mà."
"Ta sẽ không nói lại những lời này. Em nhớ nói lại cho Trà Mai nghe." Thanh Ninh nói.
Ngọc Trâm thấy rõ vẻ mặt Thanh Ninh vô cùng nghiêm túc, không khỏi gật đầu.
+++++++
Mấy ngày kế tiếp, Thẩm Thanh Vũ không có động tĩnh, tựa như an tâm ở Quế Vũ Uyển dưỡng thương. Khí trời nóng bức. Đột nhiên có một trận mưa lớn mát mẻ rất nhiều.
Hôm đó trời xanh không mây. Không khí buổi trưa sau cơn mưa mát mẻ. Lý Vân Nương ngồi đối diện Thanh Ninh nói "Ninh nhi, mấy ngày nữa nương dạy con xem sổ sách. Chờ con hiểu sơ sơ rồi ta sẽ đưa một cửa hàng cho con xử lý."
"Chờ khí trời mát mẻ thêm chút nữa đã. Giờ trời nóng, nữ nhi nào dám để cho mẫu thân cực khổ." Thanh Ninh hé miệng cười nói.
"Con a..." Lý Vân Nương suy nghĩ một chút gật đầu "Được rồi. Chờ khí trời mát mẻ hơn chút nữa."
Lý Vân Nương chợt thở dài một hơi nói "Trước đây ta vẫn nghĩ con còn nhỏ, thế nhưng bây giờ bắt đầu thì trong thời gian ngắn như vậy, cũng không biết có thể dạy tất cả cho con không."
"Sẽ. Sẽ. Con thông minh như vậy khẳng định vừa học liền biết." Thanh ninh giơ cằm, cười gật đầu.
"Làm gì có ai tự khen mình như vậy. Thật không biết xấu hổ." Lý Vân Nương khẽ nở nụ cười, tay nhéo nhéo cằm Thanh Ninh.
Thanh Ninh cười theo.
Hai mẹ con đang cười nói, Thu Bội xốc mành đi vào bẩm báo nói Thúy Lan bên người lão phu nhân tới.
"Cho vào đi." Lý Vân Nương ngừng cười phân phó Thu Bội.
Thúy Lan đi đến hành lễ, sau đó nói "Phu nhân, lão phu nhân và Hầu gia mời ngài lập tức mang tiểu thư đến Đào Nhiên Cư."
"Ma ma, không biết xảy ra việc gì gấp vậy?" Lý Vân Nương hơi nhíu mày hỏi.
"Nô tỳ không biết." Thúy Lan cụp mắt cúi đầu, không nói nửa câu. Sắc mặt cũng nghiêm túc khác thường.
Thanh Ninh liếc nhìn Thúy Lan, quay đầu nói với Lý Vân Nương "Có lẽ tổ mẫu và phụ thân có chuyện quan trọng muốn nói với con. Mẫu thân chúng ta đi luôn thôi."
Lý Vân Nương gật đầu, liếc nhìn tóc tai Thanh Ninh có chút tán loạn, cúi đầu nhìn quần áo của bản thân, lại sờ thấy trên đầu duy nhất chiếc trâm ngọc bích liền sai Trà Mai và Ngọc Trâm chải lại tóc cho Thanh Ninh còn bản thân đi vào trong thay quần áo.
Hai mẹ con thu thập chỉnh tề mới dẫn theo nha hoàn đi Đào Nhiên Cư.
Hai mẹ con vừa vào Đào Nhiên Cư liền cảm giác không khí an tĩnh dị thường.
Thanh Ninh nhìn lướt qua, một viện lớn như vậy chỉ có Thúy Trân đứng ở cuối hành lang.
Những người không có nhiệm vụ nhất định đã bị cho lui. Thanh Ninh nở nụ cười, trong lòng càng chắc chắn. Hầu phủ đã nhiều ngày gió êm biển lặng. Hôm nay nhất định là Thẩm Thanh Vũ muốn gây sóng gió trở mình!
Vào trong quả nhiên thấy lão phu nhân và Thẩm Phong sắc mặt nặng nề ngồi ở ghế thái sư chủ vị. Bùi thị ngồi dưới cạnh lão phu nhân, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Thẩm Thanh Vũ và Sở di nương đứng ở giữa, hai mẹ con im lặng khóc thút thít. Đại sảnh rất an tĩnh, tựa hồ có thể nghe được âm thanh nước mắt của hai mẹ con rơi trên mặt đất.
Lý Vân Nương nhìn lướt qua, giữa đôi mày chau lại.
"Mẫu thân. Hầu gia."
"Tổ mẫu. Phụ thân. Nhị thẩm."
Thanh Ninh nhìn thấy Thẩm Thanh Vũ và Sở di nương không có nửa điểm ngoài ý muốn. Sắc mặt tự nhiên cùng Lý Vân Nương đi vào, quỳ gối hành lễ với lão phu nhân và Thẩm Phong.
"Nghiệt nữ, quỳ xuống cho ta." Thẩm Phong vừa thấy Thanh Ninh vung tay vỗ một chưởng vào bàn khiến đĩa chén trên bàn đập leng keng, lớn tiếng quát dẹp đường.
Thanh Ninh đang muốn mở miệng, Lý Vân Nương đã đem tay kéo nàng về phía sau nói với Thẩm Phong "Hầu gia, ai làm cho ngài nổi giận như vậy? Nhưng chớ dọa Ninh nhi."
Tuy trong lòng tức giận nhưng giọng nói vẫn ôn nhu.
"Hay cho chuyện tốt nha đầu kia làm." Thẩm Phong tức giận trả lời một câu, ánh mắt căm tức nhìn Thanh Ninh "Ngươi còn không quỳ xuống nhận sai?"
Nói năng tử tế cũng vô dụng. Nhớ lần trước Thẩm Phong cũng vì một thứ nữ Thẩm Thanh Vũ mà răn dạy Thanh Ninh. Hôm nay cũng như vậy vừa vào cửa liền tức giận với nữ nhi.
Lý Vân Nương thấy Thanh Ninh bị lặp đi lặp lại nhiều lần răn dạy cũng tức giận, sắc mặt thẳng thắn nhìn Thẩm Phong "Hầu gia, đang êm đẹp thế nào Ninh nhi vừa vào cửa đã bắt quỳ xuống? Ninh nhi đã làm sai điều gì khiến ngài tức giận như vậy?"
"Nó đã làm sai điều gì? Chính ngươi hỏi nó đi!" Thẩm Phong xanh mặt cả giận nói "Con hư tại mẹ mà. Nhất định là do ngươi suốt ngày buông thả, cưng chìu nó khiến bây giờ nó mới dám gây ra chuyện như vậy. Thân là chị cả không yêu thương bảo vệ đệ muội thì thôi lại còn dám bỏ tiền thuê côn đồ hãm hại muội muội vô tội. Đây đều là do ngươi nuông chiều mà ra."
Lý Vân Nương nghe vậy sửng sốt một lúc, liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Vũ thấp giọng nức nở một bên lớn tiếng phản bác "Ninh nhi thế nào ta đây làm mẹ tự nhiên trong lòng rõ ràng nhất. Con bé có thể làm ra chuyện vô pháp vô thiên gì? Con bé tuy được nuông chiều từ bé nhưng cũng là đứa nhỏ hiểu lễ nghĩa biết đúng sai. Hầu gia nếu là nói con bé yếu ớt mỏng manh ta tất nhiên không dám có lời. Nhưng hôm nay Hầu gia muốn nói Ninh nhi làm chuyện xấu xa như vậy, vậy ta còn phải hỏi rõ ràng."
Thẩm Phong thật không ngờ Lý Vân Nương tính cách ngày xưa ôn nhu bây giờ lại đối chọi gay gắt như vậy càng tức giận nổi trận lôi đình "Nhìn lại thái độ hiện tại của ngươi xem? Có còn dáng vẻ và lễ nghi của Hầu phu nhân sao? Ngươi đây là có ý muốn nói ta oan uổng nó phải không?"
"Ninh nhi là ta tự mình dạy dỗ. Con bé là người như thế nào ta hiểu rõ nhất. Nó nếu làm chuyện gì quá đáng cũng là do bị người ta ép buộc." Lý vân Nương quét mắt qua hai người Thẩm Thanh Vũ và Sở di nương trả lời lại một cách mỉa mai.
"Có chuyện gì từ từ nói. Hầu gia, đại tẩu các người đừng nổi giận." Bùi thị khuyên nhủ "Ninh nhi tuổi còn nhỏ trong lúc nhất thời làm sai cũng là có thể hiểu được."
"Nó tuổi còn nhỏ? Có thể hiểu được? Có cái gì vì tình có thể tha thứ được? Nó là Hầu phủ đích trưởng nữ nên hiểu được tôn kính trưởng bối, bảo vệ đệ muội làm tấm gương tốt cho đệ muội học tập nhưng nó làm gì? Dùng tiền mưu hại muội muội ruột thịt! Đừng tưởng rằng lén làm giấu diếm hết được mọi điều không ai biết! Hôm nay ta phải giáo huấn tốt nghiệt nữ này. Phải giáo huấn ngươi làm người là như thế nào! Không có tương lai lại làm ra những chuyện hung ác hơn làm dơ bẩn thanh danh Hầu phủ, làm hại toàn bộ Thẩm gia." Thẩm Phong giận không kiềm chế được khiển trách xong Thanh ninh lại đưa ánh mắt yên lặng nhìn Lý Vân Nương nói "Ta ngày thường nghĩ ngươi bình thường ôn nhu, nhất là thiện tâm. Nhưng không nghĩ ngươi dạy ra một nữ nhi tâm địa như rắn rết như thế. Bây giờ xem ngươi miệng lưỡi bén nhọn đối chọi gay gắt như thế xem ra ôn nhu ngày thường đều là giả bộ!"
Ngụ ý đây là định luôn tội cho Thanh Ninh, muốn đích thân trừng phạt tiện đường còn đem Lý Vân Nương cũng tức giận một phen.
Lý Vân Nương tức giận đến thở phập phồng, trên mặt tràn đầy lửa giận. Mặc dù giữa trời mùa hè nóng bức, bà cũng là một thân lạnh lẽo. Thân là phụ thân nào có ai không phân biệt tốt xấu như vậy liền định tội đích nữ!
Còn là đích trưởng nữ. Đích nữ duy nhất của hắn!
"Mẫu thân." Thanh Ninh cầm bàn tay lạnh lẽo tới tận xương của Lý Vân Nương, ngẩng đầu nhìn Thẩm Phong, không nhanh không chậm nhẹ giọng nói "Phụ thân, mấy tháng nay con đều tuân thủ quy củ, căn bản không ra khỏi cửa. Phụ thân ngài nói con thuê người mưu hại muội muội? Con mưu hại muội muội nào? Chứng cớ đâu? Nhân chứng đâu? Nếu không có chứng cớ xác thực tội danh này nữ nhi không nhận."
Thanh Ninh căn bản không nhìn đến mẹ con Sở di nương Thẩm Thanh Vũ bên cạnh.
Thẩm Phong nổi trận lôi đình, trên trán hiện rõ gân xanh "Ngươi, ngươi nghiệt nữ này. Ngươi không chỉ dụng tâm ác độc còn không hề biết hối cải. Nghiệt nữ ngỗ nghịch như vậy, Lâm ma ma mang gia pháp ra đây."
"Hầu gia." Lâm ma ma ngẩng đầu, rất là do dự cẩn thận nhìn lão phu nhân đã thấy lão phu nhân trầm mặt miệng mím lại không nói gì.
"Thẩm Phong, ngươi dám!" Lý Vân Nương tức giận nhảy dựng lên, gắt gao đem Thanh Ninh bảo hộ phía sau. Ánh mắt tựa như kiếm tuốt ra khỏi vỏ nhìn chằm chằm Thẩm Phong "Thẩm Phong, nếu ngươi muốn định tội Ninh nhi cũng phải hỏi rõ tra xét minh bạch! Coi như là trên công đường cũng phải có đầy đủ chứng cứ! Thẩm Phong, Ninh nhi là Hầu phủ đích trưởng nữ, là nữ nhi con vợ cả duy nhất của ngươi. Vì một nha đầu thứ nữ ngươi liền không phân biệt tốt xấu phiến diện một mặt định tội nữ nhi? Thẩm Phong ta nói cho ngươi biết hôm nay nếu ngươi dám động đến một sợi tóc của nữ nhi Lý Vân Nương ta thề nhất định không để ngươi yên!"
"Ngươi, ngươi đồ đàn bà đanh đá!" Lý Vân Nương một bộ tư thế đánh cược cả sinh mạng khiến Thẩm Phong một lát sau mới phản ứng được.
"Câm miệng hết cho ta. Mỗi một người nửa điểm quy củ cũng đều không có. Đem đây thành đường cái tùy tiện đánh mắng à!" Lão phu nhân cau mày trầm giọng không vui quát lớn.
"Mẫu thân." Lý Vân Nương thấp giọng kêu một tiếng, ánh mắt vẫn như cũ không nhún nhường nhìn Thẩm Phong.
"Ninh nha đầu, hôm nay phụ thân ngươi nói như vậy nhất định là có căn cứ. Không cho người tiến đến làm chứng là vì nghĩ cho ngươi. Ngươi vẫn không chịu nhận?" Ánh mắt lão phu nhân nặng nề nhìn Thanh Ninh bị Lý Vân Nương ngăn ở phía sau hỏi.
"Ninh nhi sẽ không. Kể cả Ninh có làm cái gì cũng chắc chắn có lí do của con bé." Lý Vân Nương lập tức nhìn lão phu nhân phủ nhận, vô điều kiện tin tưởng nữ nhi.
Lão phu nhân phẫn nộ trừng mắt nhìn Lý Vân Nương, ánh mắt sau đó lại như trước nhìn Thanh Ninh.
Thanh Ninh nhẹ nhàng nói ra hai chữ "Không nhận."
Bọn họ một người là tổ mẫu của nàng, một người là cha nàng vậy mà chỉ nghe phiến diện một phía từ Sở di nương và Thẩm Thanh Vũ liền định tội nàng.
Mẹ đẻ Thẩm Thanh Vũ-Sở di nương là con gái nha đầu tâm phúc đắc lực của lão phu nhân trước đây. Tâm phúc nha đầu đó lúc Sở di nương ba tuổi liền qua đời. Sau đó không bao lâu cha của Sở di dương cũng đi theo. Lão phu nhân liền dẫn Sở di nương theo bên người. Tuy nói là nha đầu kỳ thực nói là nữ nhi cũng không quá đáng, còn có tình cảm cùng Thẩm Phong từ nhỏ lớn lên.
Sau đó Thẩm Phong thành thân không bao lâu lão phu nhân liền đem bà ta cho Thẩm Phong, rất nhanh liền có bầu được nâng thành di nương.
Mẹ đẻ Sở di nương tuổi còn trẻ liền chết? Chết như thế nào?
Thanh Ninh không có nghe ai nhắc qua.
Xem ngày thường lão phu nhân đối với Sở di nương có vài phần kính trọng. Phụ thân có ba cô con gái, lão phu nhân yêu thương nhất cũng là Thẩm Thanh Vũ.
Thanh Ninh nghĩ nha đầu chết hai mươi năm trước chỉ sợ cũng là có nội tình.
Lão phu nhân nhớ tình bạn cũ bất công. Nhưng cha của nàng Thẩm Phong thì sao?
Niệm tình phần tình cảm trước đây với Sở di nương?
Thanh Ninh cười nhạt. Phụ thân nếu là người trọng tình như vậy cũng sẽ không đem một đám mỹ nhân kiều thiếp bỏ vào trong hậu viện!
Còn không phải do lỗ tai hắn mềm dễ tin người khác nói.
Hơn nữa ánh mắt còn thiển cận, lo lắng mọi việc cho tới bây giờ cũng không chu đáo.
"Còn ngoan cố!" Thẩm Phong giận dữ nói.
Nữ nhi tâm tư hung ác còn một mực cây ngay không sợ chết đứng chẳng lẽ bản thân thật sự oan uổng nó rồi?
Chẳng lẽ thật sự phải để cho côn đồ đến làm chứng?
Thẩm Phong thực sự tức chết rồi.
Chuyện đã xảy ra bọn họ nghe từ Sở di nương cũng đã rõ ràng. Giờ nếu để cho côn đồ vào hậu viện làm chứng chuyện này nếu truyền ra ngoài thanh danh Hầu phủ lại một lần nữa bị truyền khắp kinh thành. Nếu lần này Hầu phủ lại một lần nữa trở thành trọng tâm trong các câu chuyện trà dư tửu hậu ở kinh thành, hắn vào triều đều phải tận lực xử sự khiêm tốn, với đồng liêu bằng hữu tiểu tụ hắn cũng là không thể ngừng giao thiệp, cũng không thể cáo ốm.
Hắn chính là sợ thấy ánh mắt trào phúng của người khác.
Lần này nghe được việc này Thẩm Phong liền trực tiếp định tội, làm dáng một chút khiển trách đại nữ nhi, cấm túc con bé, phạt nó sao kinh thư cũng được. Dù sao nhị nữ nhi sợ là cũng đã bị hủy dung sau này cho nó một việc hôn nhân tốt, thêm nhiều đồ cưới là được.
Thế nhưng—–
Thế nhưng đại nữ nhi lại vô cùng ngang ngạnh cố chấp. Đừng nói là nhận sai, ngay cả đầu cũng không chịu thấp một chút.
Nghĩ vậy Thẩm Phong lại càng giận, thấy Lâm ma ma không hề động tĩnh lại quát một tiếng "Lâm ma ma!"
"Thẩm Phong. Ngươi không thèm phân biệt tốt xấu. Không tra rõ ràng hôm nay ngươi đừng mơ động vào một sợi tóc của Ninh nhi. Bằng không ta hôm nay liều mạng với ngươi!" Lý Vân Nương trợn tròn mắt nhìn Thẩm Phong lớn tiếng.
"Tốt tốt, ngươi đồ đàn bà đanh đá." Thẩm Phong trầm giọng quát lớn "Hôm nay ta nhất định mang gia pháp dạy dỗ nghiệt nữ ác độc ngỗ nghịch bất hiếu này!"
"Đại tẩu người đừng làm Hầu gia tức giận thêm. Hầu gia ngài cũng nghĩ lại. Ninh nhi thân thể mỏng manh sao có thể chịu được gia pháp kia? Ngài đây không phải là muốn lấy mạng con bé sao?" Bùi thị khuyên bảo hai người lại nhìn Thanh Ninh ôn nhu khuyên "Ninh nhi, cháu mau cúi đầu nhận sai với tổ mẫu và phụ thân."
"Tổ mẫu, phụ thân, xin bớt giận." Thẩm Thanh Vũ mặt che lụa mỏng quỳ xuống khóc cầu xin tha thứ "Đại tỷ tỷ nhất định là muốn ở đêm Thất tịch đó cho con một niềm vui nhỏ nên mới phân phó người làm thế. Chỉ là Vũ nhi bạc mệnh mới phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy. Xin tổ mẫu, phụ thân đừng trách tội đại tỷ tỷ. Phụ thân người đừng dùng gia pháp. Vũ nhi đã như vậy, đại tỷ tỷ không thể lại xảy ra chuyện."
"Lão phu nhân, Hầu gia, Vũ nhi mệnh khổ. Xin lão phu nhân và Hầu gia làm chủ." Sở di nương quỳ gối bên cạnh Thẩm Thanh Vũ khóc như mưa hoa lê "Vũ nhi mặt mày như thế này tương lai con bé phải làm thế nào a?
"Di nương đừng nói vậy." Thẩm Thanh Vũ quay đầu nhìn Sở di nương cắt đứt lời bà ta nói "Con có tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân thương yêu. Tại sao lại là mệnh khổ?"
Sở di nương che miệng không nói gì nữa ôm Thẩm Thanh Vũ cất tiếng khóc thảm thiết bi thương.
Bùi thị thấy hai mẹ con như vậy viền mắt cũng ướt theo. Mấy nha đầu tâm phúc hầu hạ đằng sau Bùi thị và lão phu nhân cũng mù quáng đỏ mắt.
Trên mặt lão phu nhân cũng dẫn theo vài phần đau thương.
Thẩm Phong thấy hai mẹ con ôm nhau khóc càng đau lòng, càng oán giận Thanh Ninh "Nghiệt nữ, ngươi có nhìn thấy nhị muội muội đến lúc này còn thay ngươi nói chuyện, thay ngươi cầu cạnh không? Ngươi làm sao có thể ác độc như vậy hạ thủ với muội muội ruột của mình! Hôm nay ai cũng đừng nghĩ cầu tình cho nó."
"Nó săn sóc, thái độ làm người khác phải suy nghĩ thật đúng là nữ nhi tốt mà." Lý Vân Nương lạnh lùng nhìn Thẩm Phong căm hận nói "Thế nhưng Thẩm Phong ngươi thật sự tin tưởng Ninh nhi làm chuyện hung ác như vậy? Cũng chỉ vì lời phiến diện từ một thứ nữ ngươi võ đoán như vậy kết tội Ninh nhi? Còn muốn dùng gia pháp?"
Thẩm Phong hắn làm sao có thể nhẫn tâm như vậy, một di nương một thứ nữ nói hắn liền tin không nghi ngờ, cũng dám nhẫn tâm với đích nữ của bản thân như vậy!
Thật đau lòng!
Tim Lý Vân Nương như bị đao cắt.
Đối với phu quân đồng sàng cộng chẩm vài chục năm hoàn toàn tuyệt vọng.
Quyết tâm càng bảo hộ nữ nhi.
Quyết tâm bảo hộ nữ nhi hừng hực như lửa giống như thiêu đốt toàn bộ lồng bà.
Ánh mắt Lý Vân Nương như thanh kiếm nhìn về phía Thẩm Phong.
Gia pháp là cái gì?
Nữ nhi làm sao có thể chịu được?
Hắn nếu dám chẳng phân biệt được thị phi như thế mà lấy gia pháp đối phó nữ nhi.
Bà nhất định không buông tha Thẩm Phong!
Không chỉ có Thẩm Phong, còn có Hầu phủ này bà cũng muốn quấy rối một trận long trời lở đất!
Trên người Lý Vân Nương tản ra hơi thở lạnh như băng so với ngày xưa tuyệt nhiên bất đồng, hoàn toàn mang theo lệ khí đồng quy vu tận.
Bùi thị thình lình rùng mình một cái. Một Lý Vân Nương nhu hòa giờ tức giận lạnh lùng như thế.
Quả nhiên con gái ruột là tâm can của Lý Vân Nương, là điểm yếu của nàng ta.
Lão phu nhân liếc mắt, mím môi không lên tiếng.
Thẩm Thanh Vũ và Sở di nương quay đầu liếc nhìn Lý Vân Nương, cúi đầu tiếp tục thút thít.
Một đám hạ nhân càng là cúi đầu nhìn chân không dám lên tiếng.
"Ngươi cho là chúng ta không có chứng cứ cứ định tội nó như vậy sao? Không có nhân chứng đến chẳng qua ta vì nó suy nghĩ, không muốn huyên náo cho tất cả mọi người đều biết." Thẩm Phong đang giận dữ ngạc nhiên nhìn Lý Vân Nương bực tức nói.
Thanh Ninh đứng một bên có thể cảm giác được sự tức giận của mẫu thân, nắm tay Lý Vân Nương thật chặt nhìn lão phu nhân và Thẩm Phong nói: "Tổ mẫu, phụ thân xem ra còn là vì con một lòng suy nghĩ vì tốt cho con. Nhưng là con cũng không thể tùy tiện mà đem một chậu phân như vậy chụp lên đầu."
Thanh Ninh trào phúng nhìn Thẩm Thanh Vũ và Sở di nương "Nếu là ta không nhầm ý của nhị muội muội là chuyện đêm Thất tịch không phải ngoài ý muốn nhưng thật ra là ta chỉ điểm đúng không?"
"Đại tỷ tỷ, muội muội biết tỷ không phải ý đó. Trong lòng muội hiểu." Thẩm Thanh Vũ ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn Thanh Ninh nói.
"Nếu là như thế sao đêm đó ngươi không nói thẳng? Thế nào đến hôm nay ngươi mới nói ra? Lẽ nào ngươi vốn muốn im hơi lặng tiếng nhẫn nhịn, sau đó nghĩ không nuốt trôi cục tức này. Sở dĩ qua nhiều ngày như thế, ngươi sẽ tìm tổ mẫu và phụ thân làm chủ cho ngươi?" Thanh Ninh bật cười một tiếng hỏi
"Đại tỷ tỷ, không phải như thế." Thẩm Thanh Vũ ủy khuất lắc đầu.
"Ồ. Thế là như thế nào?" Thanh Ninh phản bác.
"Tiểu thư, van cầu ngài buông tha cho Nhị tiểu thư đi. Nhị tiểu thư đã rất bi thảm rồi." Sở di nương quay đầu khóc với Thanh Ninh "Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng (), ngài mở lòng từ bi không nên dằn vặt Nhị tiểu thư mệnh khổ."
() ý là cái gì khoan dung được thì nên khoan dung.
Thanh Ninh nhẹ nhàng quét mắt qua hai người, lúc này mới quay đầu thong thả ung dung nói với lão phu nhân và Thẩm Phong "Giết người trả mạng, thiếu nợ trả tiền đó là đạo lý hiển nhiên. Tuy là không có muốn mạng của nhị muội muội nhưng thương thế của nhị muội muội cũng không nhẹ nói không chừng còn không trở về như cũ được. Nhị muội muội khi còn sống đã bị hủy dung như vậy. Tổ mẫu, phụ thân nếu đã nhận định là con làm vậy liền đem con đưa đi Thuận Thiên phủ đi."
Một phen lời nói nhẹ như gió thoảng mây đưa, giọng nói điềm nhiên. Bộ dạng hoàn toàn là không quan tâm, dễ dàng giống như đang nói đi ra ngoài du ngoạn vậy.
Thẩm Phong giận không kiềm được cười lạnh nói "Vô liêm sỉ, ngươi còn ngại mất mặt ít sao? Giờ còn nói đi nha môn Thuận Thiên phủ? Nếu không phải vì thanh danh khuê dự của ngươi ta còn muốn đem nghiệt nữ ác độc này đi nha môn phủ Thuận Thiên đi!"
Thanh Ninh khinh miệt cười nói "Thuận Thiên phủ chí ít còn cho con một thân trong sạch."
"Ngươi..." Thẩm Phong tức giận đến thiếu chút nữa thì thổ huyết.
Lão phu nhân trầm mặt càng thêm âm trầm, ánh mắt sắc bén nhìn Thanh Ninh, vỗ bàn lớn tiếng trách mắng "Ngươi học quy củ như vậy? Ngay cả phụ thân ngươi cũng dám ngỗ nghịch như vậy? Thực sự là ngỗ nghịch bất hiếu. Phụ thân ngươi vì ngươi vậy mà ngươi vẫn muốn đi Thuận Thiên phủ? Muốn Thuận Thiên phủ cho ngươi một thân trong sạch? Cô phụ một phen khổ tâm của phụ thân ngươi thật là mất mặt xấu hổ, bất hiếu đến cực điểm."
Thẩm Thanh Vũ nghe Thanh Ninh nói phải đi báo quan sắc mặt tái nhợt nói với Thẩm Phong "Phụ thân, van cầu người đừng trách cứ đại tỷ tỷ. Vũ nhi không oán không hận, không trách đại tỷ tỷ."
Sở di nương nói "Hầu gia, tiểu thư lá ngọc cành vàng không thể đi công đường."
Bùi thị gật đầu "Đúng vậy. Việc này nếu đến công đường Hưng Ninh Hầu phủ không phải trở thành trò cười cho toàn bộ kinh thành sao? Tương lai hai tỷ muội Ninh nha đầu và Vũ nha đầu còn thế nào gặp người khác?"
"Thật là buồn cười. Thế nào là không thể đi công đường? Nhị muội muội, ngươi là người bị hại không cần giả mù sa mưa cầu tình cho ta. Còn có Sở di nương, vì sao không thể đi công đường? Hay ngươi sợ chân tướng bị người khác biết?" Thanh Ninh khẽ cười hỏi.
"Chân tướng gì?" Sở di nương vô tội lại hàm oan nhìn Thanh Ninh.
"Ninh nhi..." Sắc mặt Lý Vân Nương ngưng trọng quay đầu nhìn Thanh Ninh.
Công phu hai mẹ con nhà này đổi trắng thay đen trợn mắt nói mò cũng thật là có kĩ thuật!
Thanh Ninh cho Lý Vân Nương một ánh mắt trấn an sau đó nhìn về phía hai mẹ con Thẩm Thanh Vũ khinh thường "Đã như vậy có cái gì mà không đi được công đường? Chờ khi Thuận Thiên phủ kết án truyền ra ngoài, người đời chỉ biết nói Hưng Ninh Hầu phủ vì nghĩa diệt thân. Tốt lắm. Có lẽ nếu Lâm đại nhân của Thuận Thiên phủ biết chuyện đêm đó không phải ngoài ý muốn mà là cố ý chủ mưu như vậy có lẽ Đinh đại nhân sẽ rất chú trọng."
Thanh Ninh kiên trì đi Thuận Thiên phủ.
Đầu Thẩm Thanh Vũ và Sở di nương đầy mồ hôi.
"Miệng lưỡi còn bén nhọn như vậy. Ngươi gây sự như vậy thực sự là nghiệp chướng mà. Xem ra hôm nay ngươi chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ." Thẩm Phong tức giận run người.
"Lâm ma ma đem người mang vào đi." Mặt lão phu nhân âm trầm, giải quyết dứt khoát.
Lý Vân Nương nắm thật chặt tay Thanh Ninh, lòng bàn tay ướt sũng.
Sự tình đến nước này trong lòng Lý Vân Nương cũng đã rõ ràng. Mẹ con Sở di nương và Thẩm Thanh Vũ đều đã có chuẩn bị.
Làm sao bây giờ?
Lý Vân Nương vô cùng khẩn trương. Hậu viện đủ chuyện dơ bẩn cho tới bây giờ đều là giết người không chớp mắt. Nếu bọn họ có chuẩn bị mà đến vậy nữ nhi liền bị nguy hiểm.
"Nương, không có chuyện gì." Thanh Ninh mỉm cười, thấp giọng nói một câu.
Lý Vân Nương gật đầu. Lý Vân Nương nhìn nữ nhi ánh mắt bình tĩnh trong lòng run rẩy cũng từ từ bình tĩnh lại.
Thanh Ninh nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Vũ và Sở di nương.
Sự tình ngày hôm nay đều đã nằm trong lòng bàn tay của nàng. Chẳng qua chỉ là đưa ra ý kiến đi Thuận Thiên phủ mà mẹ con Thẩm Thanh Vũ liền sợ đến sắc mặt tái nhợt.
Đợi lát nữa còn càng thêm đặc sắc.
Đã có can đảm tính toán lợi dụng lão phu nhân và Hầu gia vậy thì đừng mong dễ chịu!
Đợi một lát Lâm ma ma liền trở lại.
Lão phu nhân cho người mang bình phong ra để Thẩm Thanh Vũ và Thanh Ninh ngồi phía sau bình phong.
Sau đó mới để Lâm ma ma dẫn người vào.
"Tiểu nhân gặp qua lão phu nhân, Hầu gia, hai vị phu nhân." Hai người một người khuôn mặt vuông một người mặt dài, vào phòng vừa dập đầu hành lễ vừa âm thầm nhìn xung quanh.
"Đứng lên trả lời." Thẩm Phong giơ tay lên.
"Tạ ơn Hầu gia." Hai người vội đứng lên, lại nhìn xung quanh một chút. Sau đó cười lấy lòng Thẩm Phong đang ngồi nghiêm chỉnh sắc mặt nghiêm túc.
Thẩm Phong nhíu chân mày hỏi "Các ngươi có biết hôm nay ta tìm các ngươi tới đây là vì chuyện gì không?"
Hai người trong lòng biết rõ vẫn lắc đầu cười "Tiểu nhân không biết."
Người mặt vuông nói "Không biết ạ. Nhưng có thể được Hầu gia sai khiến là phúc phận của tiểu nhân."
"Hầu gia có chuyện gì xin cứ phân phó. Tiểu nhân dù phải vào sinh ra tử, lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ không tiếc." Người mặt ốm dài bổ sung.
Với những người nói năng ngọt xớt vậy trên mặt lão phu nhân hiện lên vẻ chán ghét.
Lý Vân Nương cau mày, trong lòng lại bắt đầu bất an.
Bùi thị căm ghét liếc mắt nhìn hai tên côn đồ rồi không thèm nhìn nữa.
Trên mặt Sở di nương đứng sau lão phu nhân hiện lên lãnh ý. Chờ sự việc qua đi hai người này cũng không thể giữ lại được!
Thanh Ninh ngồi sau tấm bình phong bộ dạng vô cùng thản nhiên. Ánh mắt Thẩm Thanh Vũ lại rưng rưng nhìn Thanh Ninh, khóe miệng cong lên đằng sau tấm lụa mỏng che mặt.
"Các ngươi thật to gan. Ngang nhiên thừa dịp đêm Thất tịch nhiều người dám hành hung?" Ánh mắt Thẩm Phong nghiên túc trầm giọng quát lớn.
Hai côn đồ ngây ra như phỗng nhìn Thẩm Phong, không ai hé tăng. Đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh.
"Hầu gia tha mạng. Hầu gia tha mạng. Hầu gia tha mạng." Hai người ngây người nửa ngày mới phản ứng lập tức quỳ trên mặt đất, rên cầu xin tha thứ.
"Các ngươi thật to gan lớn mật. Lại dám dùng pháo hoa bị thương Hầu phủ tiểu thư? Bản hầu xem các ngươi đúng là ăn gan hùm mật gấu." Thẩm Phong lạnh lùng nói.
"Hầu gia tha mạng. Hai huynh đệ tiểu nhân không biết Hầu gia nói thế là có ý tứ gì? Hai huynh đệ tiểu nhân tuy nhà nghèo nhưng cũng là người thủ lễ." Người mặt vuông lớn tiếng nói.
"Đúng vậy, Hầu gia. Hai huynh đệ tiểu nhân cho tới bây giờ chưa có làm qua việc gì độc ác hại người." Người mặt dài nói.
"Còn dám kêu oan? Còn không thành thật khai ra!" Thẩm Phong lạnh lùng nói.
Hai người run lên trao cho nhau ánh mắt. Người mặt vuông nói đầu tiên "Hầu gia tha mạng. Tiểu nhân cũng không muốn. Là có người sai bọn tiểu nhân làm như vậy. Là có người sai bọn tiểu nhân mưu hại tiểu thư."
"Đúng vậy, Hầu gia. Người sai sử bọn tiểu nhân nói buổi tối đêm Thất Tịch người đến người đi nhiều, hơn nữa pháo hoa vốn có ba phần nguy hiểm lại nhiều người như vậy. Nếu xảy ra chuyện gì cũng là ngoài ý muốn. Cho nên huynh đệ tiểu nhân mới làm ra chuyện mất lương tâm này. Hai huynh đệ tiểu nhân cũng là lần đầu tiên làm chuyện hại người. May mắn đêm đó do khẩn trương tay run nên không có xảy ra chuyện không may, cũng không có đả thương tiểu thư. Xin Hầu gia tha mạng."
Hai người lộ vẻ mặt hoảng sợ đem sự tình khai ra hết.
Thẩm Phong mặt không đổi liếc nhìn Lý Vân Nương trầm giọng hỏi "Là ai? Là ai sai các người làm vậy?"
"Người đó không tiết lộ tên, tiểu nhân không biết." Hai người lắc đầu nói.
"Nói mau! Vừa nói có người tìm các người, các người làm sao lại không biết?" Thẩm Phong phẫn nộ.
Người mặt ốm dài vội vàng nói "Hầu gia, là một tiểu cô nương thanh tú đến tìm huynh đệ tiểu nhân. Tiểu nhân chưa từng gặp qua nàng ấy nên đương nhiên không nhận biết."
"Cô nương kia mặc đồ tơ lụa, xinh đẹp như hoa, ra tay vô cùng rộng rãi hào phóng, nói chỉ cần dựa theo phân phó của nàng làm việc tự nhiên sẽ không bạc đãi chúng ta." Người mặt vuông nói.
"Cô nương kia trông như thế nào?" Lý Vân Nương sắc mặt ngưng trọng, lạnh lùng hỏi.
"Tầm mười sáu mười bảy tuổi."
"Mặt tròn."
"Mắt hạnh nhân."
"Lông mày lá liễu."
"Mũi không quá cao."
"Dáng vẻ linh hoạt."
"Dưới mắt trái có một nốt ruồi nho nhỏ."
Hai người mỗi người một lời nói, xong người mặt ốm dài còn khoa tay múa chân trước "Vóc dáng cao khoảng chừng như vậy."
Thẩm Thanh Vũ gần như muốn mở bình phong bước qua đạp cho bọn chúng mấy cước.
Phía trước câu kia, nha đầu trong Hầu phủ nói ít cũng có mười mấy người. Nhưng dưới mắt trái có nốt ruồi nhỏ là nhắm thẳng vào Hạnh Bạch.
Bọn họ không chỉ điểm Thanh Ninh thì cũng thôi. Đây không phải là cắn ngược lại bản thân sao?
Thanh Ninh nhìn Thẩm Thanh Vũ tức giận ứa ra khóe miệng cong lên.
Sở di nương nghe xong lửa giận trong lòng lại càng bốc lên, giữa lửa giận còn càng khủng hoảng.
Trong lòng Lý Vân Nương dần buông lỏng lạnh lùng nhìn Thẩm Phong.
Đây là sao? Ánh mắt Bùi thị lóe lên nhưng nét mặt cũng không dám biểu lộ chút gì.
Lão phu nhân cau mày, ánh mắt không vui liếc nhìn bình phong, trong ánh mắt lóe lên tức giận "Nếu cô nương kia ở trước mặt các ngươi, các ngươi có nhận ra không?"
"Đương nhiên."
"Có thể."
Hai người đều mười phần tin tưởng.
Sắc mặt Sở di nương trắng nhợt, hung hăng trừng mắt với hai người. Trong lòng gấp gáp nhưng cũng không biết làm như thế nào cho phải.
Hạnh Bạch đứng sau lưng Thẩm Thanh Vũ vẻ mặt cứng đờ.
"Lâm ma ma, ngươi bảo Thúy Trâm, Thúy Hương, mấy người Ngọc Trâm, Hạnh Bạch đều đến giữa phòng đứng đi." Lão phu nhân phân phó.
"Vâng, lão phu nhân." Lâm ma ma lên tiếng.
Rất nhanh vài nha đầu bên người đều đứng ở giữa phòng.
"Có ở trong đám người này không?" Thẩm Phong trầm giọng hỏi.
"Là tỷ tỷ mặc váy sam màu vàng hơi đỏ." Ngón tay hai người đều hướng Hạnh Bạch trăm miệng một lời.
"Lão phu nhân, Hầu gia, phu nhân, nô tỳ... nô tỳ." Hạnh Bạch gấp đến độ hai mắt khẽ đảo hôn mê bất tỉnh.
Lâm ma ma đi tới bên người nàng ta bấm huyệt nhân trung một cái. Hạnh Bạch mở mắt run rẩy quỳ trên mặt đất "Lão phu nhân, Hầu gia, phu nhân, bọn họ ngậm máu phun người. Nô tỳ..nô tỳ chưa từng gặp họ."
"Ngươi nói ai ngậm máu phun người? Vài ngày trước ngươi còn tìm chúng ta nói nếu người của Hầu phủ tới tìm hai huynh đệ chúng ta muốn huynh đệ chúng ta một mực khẳng định là tiểu thư sai chúng ta làm. Lúc đó ngươi còn nói với chúng ta chờ tương lai được tự do liền đi tìm chúng ta, còn đưa cho chúng ta cái này làm tín vật." Người mặt ốm dài cả giận, từ trong lấy ra một cái khăn tay.
Hạnh Bạch thấy rõ khăn tay nhất thời không có gì phản bác "Ngươi, ngươi sao có thể có cái này?"
"Đương nhiên là ngươi đưa." Người mặt ốm dài hắc hắc cười xấu xa, ánh mắt quét tới quét lui trước Hạnh Bạch.
Chẳng lẽ còn nói mình nghe theo?
Đúng dịp người kia nói sẽ đem tiểu nha đầu xinh đẹp cho hai huynh đệ bọn họ, nên khăn tay này đương nhiên cũng thành tín vật!
"Chẳng biết liêm sỉ." Lão phu nhân tức giận, chỉ vào Lâm ma ma phân phó "Nhanh, trước tiên dẫn bọn hắn xuống dưới."
Chân tướng không cần nói cũng biết!
Hóa ra sự tình lại là như vậy? Bùi thị kinh ngạc.
Hai tròng mắt Lý Vân Nương như phun lửa nhìn Thẩm Phong.
Nha hoàn chờ Lâm ma ma dẫn hai người kia rời khỏi cũng bỏ bình phong đi.
Thanh Ninh cười trước sắc mặt trắng bệch hèn mọn của Thẩm Thanh Vũ, ưu nhã bước tới trước mặt Lý Vân Nương.
Sao lại biến thành như vậy?
Không chỉ cắn ngược lại, trong tay bọn còn có vật bên người của Hạnh Bạch!
Thẩm Thanh Vũ sắc mặt thẫn thờ đi về phía trước vài bước, quỳ bịch một tiếng trên mặt đất.
Sắc mặt Thẩm Phong tái xanh, đầu đau như muốn nứt ra!
Sở di nương cũng đi tới quỳ trên mặt đất nói "Đều là lỗi của tiện thiếp. Là tiện thiếp không biết rõ ràng liền đến trước mặt lão phu nhân và Hầu gia làm oan uổng tiểu thư. Là tiện thiếp đáng chết!"
Thẩm Phong căm hận nhìn Sở di nương. Chính nàng ta lôi kéo nữ nhi chạy vào khóc xin mẫu thân và bản thân làm chủ cho nữ nhi còn nói có chứng cứ.
Sở di nương quay đầu cho Thẩm Thanh Vũ một ánh mắt.
Thẩm Thanh Vũ nức nở nói "Tổ mẫu, phụ thân, là lỗi của Vũ nhi. Là Vũ nhi không ngăn cản di nương."
Thẩm Phong nhìn Thẩm Thanh Vũ, nữ nhi này bị Sở di nương kéo đến, không có nói câu nào từ đầu tới cuối đều là thái độ cầu tình cho người khác. Sắc mặt Thẩm Phong bớt đi vài phần giận dữ.
Lão phu nhân sắc mặt âm trầm nhìn hai mẹ con "Các người giỏi lắm, dám ngấm ngầm mưu tính ta!"
"Lão phu nhân, tiện thiếp không có. Là tiện thiếp quá lo lắng cho nhị tiểu thư cho nên mới nhất thời không phân biệt được phải trái. Lão phu nhân, ngài tha cho nô tỳ đi." Sở di nương vội nói.
"Tổ mẫu, cháu gái không dám." Thẩm Thanh Vũ nói.
"Hầu gia, hôm nay có nhân chứng cứ, lại có người làm chứng. Mọi người đều đã rõ ràng. Đem gia pháp đến đi." Lý Vân Nương nhìn Thẩm Phong lạnh lùng nói.
Thân thể Thẩm Thanh Vũ run lên nhìn Thẩm Phong khóc ròng "Phụ thân, nữ nhi oan uổng, nữ nhi oan uổng."
"Vũ nha đầu, hai người kia thế nhưng đem Hạnh Bạch xác nhận, còn lấy ra vật chứng. Cháu tuy là cách bình phong nhưng cũng có thể thấy rất rõ ràng. Hầu gia ngay thẳng vô tư, mới vừa rồi nói muốn đem gia pháp ra. Hôm nay sự tình đã tra ra manh mối, đương nhiên cũng cần thưởng phạt phân minh." Bùi thị vẻ mặt chính trực nhìn Thẩm Phong "Hầu gia, có đúng hay không?"
Thẩm Phong hắng giọng, trên mặt hiện lên tia quẫn bách, nhưng Bùi thị nói cũng không sai. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là gật đầu "Đệ muội nói có lý."
"Mặc dù nói như vậy." Bùi thị liền quay đầu nhìn về phía ba người lão phu nhân, Lý Vân Nương và Thanh Ninh "Nhưng Vũ nha đầu cũng bị trừng phạt. Vết thương trên mặt cũng khó có thể khỏi được. Ta nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, mọi người thấy được không? Người một nhà hòa nhã với nhau mới là tốt nhất. Tỷ muội các nàng va chạm một chút cũng là khó tránh khỏi."
Thật đúng là đồ hai mặt lấy lòng, ai đều không đắc tội! Đáy lòng Thanh Ninh cười lạnh một tiếng.
Trong lòng lão phu nhân mặc dù cũng có chút không đành lòng, lại phẫn nộ hai mẹ con Thẩm Thanh Vũ lợi dụng chính mình, bởi vậy trên mặt không có một tia động lòng nói "Nó muốn mưu hại đích tỷ, sao có thể cứ tính như vậy?"
"Đệ muội, tỷ muội trong lúc đó có chút va chạm cũng sao có thể độc ác như vậy? Vừa nãy nếu không phải hai người kia khi vào nói sự thật, chỉ ra và xác nhận nha đầu Hạnh Bạch kia, lại lấy ra khăn tay. Hôm nay Ninh nhi vô tội sẽ bị xử trí theo gia pháp. Tâm tư hung ác không phải là muốn hại Ninh nhi muốn mạng của Ninh nhi sao? Nếu hôm nay là Vận Vận gặp phải chuyện như vậy ngươi cũng dễ dàng bỏ qua như vậy sao?" Lý Vân Nương nói.
"Đại tẩu nói đúng, có lý." Bùi thị không ngừng vội vàng gật đầu.
Thẩm Phong thấp giọng ho khan một tiếng, cúi đầu uống trà che giấu vẻ mất tự nhiên.
Lão phu nhân híp mắt.
"Tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, sự tình đã điều tra xong là tốt rồi. Nữ nhi cũng không bị thương tổn gì. Mọi người cũng không cần truy cứu nhị muội muội." Thanh Ninh cắn cắn môi, gật đầu nhẹ giọng nói.
Lý Vân Nương và Thanh Ninh đây là muốn đem phương pháp của bản thân và nữ nhi làm lại một lần! Sở di nương há miệng, đáy lòng dâng lên sợ hãi, sắc mặt tái nhợt nói "Lão phu nhân, Hầu gia, phu nhân, là tiện thiếp đáng chết. Nhị tiểu thư vẫn luôn khuyên tiện thiếp. Nhị tiểu thư là bị tiện thiếp kéo tới. Lão phu nhân, nhị tiểu thư tính tình như nào, ngài trong lòng rõ ràng nhất. Nàng làm sao có tâm tư ác độc như vậy được?"
Lão phu nhân nghe được lời này vẫn trầm mặt như trước.
Sở di nương nhìn Lý Vân Nương và Thanh Ninh cầu xin "Phu nhân, ngài tâm địa thiện lượng có tâm như Bồ Tát. Tiểu thư ngài là đại nhân độ lượng, bỏ qua cho nhị tiểu thư đi. Thật không phải nhị tiểu thư chỉ điểm."
"Trong ngày thường ta đối với các ngươi chưa bao giờ hà khắc, nhưng các ngươi lại ác độc như vậy! Các ngươi lại dám tính toán đến Ninh nhi?" Lý Vân Nương lạnh lùng liếc nhìn Sở di nương, đứng dật quỳ gối với lão phu nhân và Thẩm Phong "Mẫu thân, Hầu gia, xin làm chủ cho Ninh nhi."
Sở di nương liếc nhìn Hạnh Bạch cơ hồ đang phủ phục trên mặt đất, trong lòng hung ác nói với lão phu nhân "Lão phu nhân, nhất định là nha đầu chết tiệt kia mưu hại Nhị tiểu thư, liền gây xích mích tình tỷ muội giữa tiểu thư và Nhị tiểu thư."
Hạnh Bạch nghe vậy thân thể cứng đờ, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Sở di nương một chút, cực nhanh lại cúi đầu.
"Nàng ta là một nô tỳ, lại là nha đầu của nhị muội muội, có lẽ là trong lòng có bất bình với nhị muội muội. Nhưng nàng ta vô duyên vô cớ làm hại ta làm gì? Chẳng lẽ là muốn mượn tay ta gây bất lợi cho nhị muội muội sao?" Thanh Ninh nói.
Sở di nương nhìn Thanh Ninh sắc mặt bình tĩnh đôi mắt hàm chứa vẻ khinh bỉ cắn cắn đầu lưỡi trong lòng hạ quyết tâm "Tiểu thư thông minh hơn người. Chuyện như vậy sao có thể gạt được mắt người."
Dứt lời sắc mặt trắng bệch nhìn lão phu nhân nói "Lão phu nhân, là tiện thiếp sai Hạnh Bạch đi làm. Tiện thiếp đáng chết. Nhị tiểu thư không biết chuyện gì. Đều là tiện thiếp làm."
"Ngươi..."Thẩm Phong nghĩ phía trước đại nữ nhi nói mình chẳng phân biệt được thị phi, giờ lại nghe được Sở di nương nói những lời này thì tức giận đến nghiến răng nghiến lợi "Tiện nhân này, ngươi sao có thể làm ra chuyện như vậy? Phu nhân ngày thường đối xử với mẹ con các ngươi thế nào trong lòng các ngươi đều biết. Ngươi sao có thể không phân biệt tốt xấu như vậy?"
"Di nương không..." Thẩm Thanh Vũ kinh ngạc quay đầu nhìn Sở di nương.
"Nhị tiểu thư, đều là di nương gây phiền hà cho người." Sở di nương lắc đầu với Thẩm Thanh Vũ, nhẹ giọng nói "Đều là di nương làm sai."
Thẩm Thanh Vũ che miệng, đôi mắt lộ ra đau xót bi thương nhìn Sở di nương. Nước mắt rơi như mưa.
"Lão phu nhân, Hầu gia, phu nhân, trong lòng tiện thiếp biết tội đáng chết vạn lần. Tiện thiếp cũng là suy nghĩ vì nhị tiểu thư, muốn vì người dự định một chút...cho nên... cho nên mới làm ra chuyện như vậy" Sở di nương dập đầu hối hận không thôi nói.
"Vì nhị tiểu thư dự định một chút. Ngươi là dự định vì nó vì sao phải đem chủ ý đánh lên người Ninh nhi? Là muốn gán tội danh lên người Ninh nhi, ly gián tình cảm bà cháu của Ninh nhi và mẫu thân, và tình cha con với Hầu gia?" Lý Vân Nương hùng hổ, giận không thể không khiển trách.
"Sở di nương ngươi thực là to gan, người cùng một nhà cũng có thể giết được!" Bùi thị cũng cùng chung mối thù nói.
"Vâng... lão phu nhân, Hầu gia, phu nhân, là Sở di nương sai nô tỳ làm như thế. Di nương nói là vì tốt cho tiểu thư. Nô tỳ.. nô tỳ mới có thể nghe lời di nương." Hạnh Bạch thân thể run rẩy khẽ ngẩng đầu, khóc gật đầu. Dù sao cũng là chết. Nếu mạng lớn sống được thì cũng nhất định là sống không bằng chết.
Không bằng bảo vệ nhị tiểu thư để người thân trong nhà đều được yên ổn.
Sở di nương nghĩ thông suốt, dùng cả mạng sống thừa nhận tất cả mọi chuyện để bảo vệ Thẩm Thanh Vũ, lại có Hạnh Bạch chính mồm thừa nhận. Đây là đem Thẩm Thanh Vũ đẩy ra ngoài. Người tiếp xúc với hai tên côn đồ là Hạnh Bạch, Thẩm Thanh Vũ không hề ra mặt.
Hai người Sở di nương và Hạnh Bạch từ bỏ mạng sống muốn bảo vệ Thẩm Thanh Vũ đến mức này trong lòng Thanh Ninh cũng rõ ràng kết cục là đã định. Căn bản không có khả năng vãn hồi...
Thanh Ninh cũng không có ngoài ý muốn quá lớn. Kết quả này cũng là nằm trong dự liệu của nàng.
"Tiện thiếp nhìn thấy Thế tử tuấn tú lịch sự. Hơn nữa tiểu thư, nhị tiểu thư và thế tử cùng nhau lớn lên từ nhỏ...cho nên...Tiện thiếp mới có thể bị mê hoặc.." Sở di nương rơi nước mắt "Lão phu nhân, Hầu gia, phu nhân, thật sự là nô tỳ sai Hạnh Bạch làm. Nha đầu bên cạnh nô tỳ xuất môn sẽ khiến nhiều người để ý. Trong khi nha đầu bên cạnh nhị tiểu thư xuất môn chơi, ăn một chút cũng là bình thường. Cho nên nô tỳ mới không dùng người bên cạnh mà sai Hạnh Bạch bên người nhị tiểu thư đi làm."
Lời nói ra như vậy sự tình tự nhiên rành mạch rõ ràng hợp lẽ.
"Ngươi...ngươi.... Ngươi làm cho ta quá thất vọng rồi." Lão phu nhân tức giận đến thở hổn hển.
"Lão phu nhân, Hầu gia, tiện thiếp tội đáng chết vạn lần, nguyện lĩnh gia pháp." Ánh mắt Sở di nương cầu xin nhìn lão phu nhân "Lão phu nhân, là nô tỳ phụ sự kỳ vọng và ưu ái của ngài. Mong rằng lão phu nhân không nên giận chó đánh mèo nhị tiểu thư, nàng thực sự không biết gì."
"Một người xuất thân nha đầu như ngươi sau có thai mới được nâng làm di nương mà cũng xứng dùng gia pháp?" Lý Vân Nương cười lạnh nhìn Sở di nương, đôi mắt như băng tuyết mùa đông, lạnh lẽo đến xương.
Dám tính toán con gái của bà như vậy thực sự là không biết sống chết!
"Lão phu nhân, nô tỳ chết cũng chưa hết tội, xin lão phu nhân trách phạt." Sở di nương không hề sợ hãi nhìn lão phu nhân nói.
"Xin lão phu nhân trách phạt." Hạnh Bạch cũng nói.
Lão phu nhân nhắm mắt trầm ngâm trong chốc lát. Sau đó đôi mắt mở ra, trầm giọng nói một câu "Lâm ma ma, gọi người đem hai tiện nhân này xuống loạn côn đánh chết."
Thanh âm trong phòng hơi ngừng lại, yên lặng tựa như có thể nghe thấy tiếng rơi.
"Tổ mẫu, cầu người tha cho di nương." Thẩm Thanh Vũ trong nháy mắt im lặng, đột ngột khóc rống lên.
"Lâm ma ma!" Lão phu nhân quát một tiếng.
"Phụ thân..." Thẩm Thanh Vũ cầu lão phu nhân không có kết quả liền quay đầu nhìn về phía Thẩm Phong. Nghe được bên ngoài truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn, gương mặt dưới lụa mỏng trắng bệch như tờ giấy. Đội nhiên miệng hơi hé ra, phun ra hai dòng máu đỏ tươi trên lụa mỏng, mềm nhũn ngã trên mặt đất.