Tô Khiêm khóc khàn cả giọng. Lão phu nhân thấy trên người hắn quần áo bị đánh rách nát, có vết máu đỏ tươi chảy ra thì đau lòng đến rơi lệ. Một tay ôm Tô Khiêm một tay run rẩy chỉ Tô Hoa Kiểm lạnh lùng nói "Nhi tử ngoan ngoãn để bị ngươi đánh thành thế này sao? Ngươi muốn đánh chết nó sao? Được! Dù sao ta sống cũng đủ rồi, cũng đánh chết ta đi."
"Mẫu thân, nhi tử...nhi tử cũng là vì muốn tốt cho nó. Nó tuổi nhỏ đã không học cái tốt lại học mấy thứ như vậy." Tô Hoa Kiểm kìm nén tức giận trên mặt cung kính nói với Hà lão phu nhân "Mọi người ai cũng đừng khuyên nhủ. Hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ nó cho nó nhớ thật lâu."
"Tổ mẫu, tôn nhi oan uổng. Tôn nhi không làm gì cả, nhất định là tiện nhân kia là quân cờ do kẻ gian đưa vào Quốc Công phủ, muốn gây bất lợi cho Quốc Công phủ chúng ta. Tổ mẫu, người tin tưởng cháu, cháu bị oan mà." Tô Khiêm đau đến run rẩy, ngẩng đầu khóc thút thít nói với Hà lão phu nhân.
"Phụ thân, sợ là nhị đệ thật sự bị oan. Người muốn phạt muốn đánh trước đem sự tình làm rõ rồi nghiêm phạt nhị đệ cũng không muộn." Tô Phỉ nhíu mày ở bên cạnh phụ họa.
"Cái gì là cái tốt thì không học? Khiêm nhi là ta nhìn lớn lên từng ngày, là chính ngươi tự tay giáo dục. Nó là đứa như thế nào chính ngươi không rõ sao? Làm sao có thể vì một đồ chơi thấp hèn mà ngươi ra tay tàn nhẫn như vậy với con trai?" Ta thấy tiện nhân kia là muốn gây bất hòa. Ngươi đừng để tiện nhân kia che mắt không phân biệt được thị phi." Hà lão phu nhân nghe lời hai huynh đệ liếc nhìn Nguyệt di nương chỉ mặc một cái yếm trên mặt đất lại thấy Tô Khiêm đau đến run rẩy thực sự là cực kỳ đáng thương. Vì vậy ngẩng đầu nhìn Tô Hoa Kiểm, cũng không bận tâm đang có Tôn thị và hai người cháu trai, trực tiếp quát mắng.
Mặt Tô Hoa Kiểm đỏ lên, lại vẫn kiên trì nói "Mẫu thân, người đừng nói nữa. Con hôm nay nhất định phải giáo huấn nó một trận nếu không nó không nhớ được. Đây là chuyện phát sinh trong phủ lại bị con và phu nhân bắt được. Mặc kệ sự tình có kỳ quặc hay không thì việc nó cùng tiện nhân này bị bắt ngay tại chỗ không phải giả. Dù nó có bị oan bị người ta hãm hại thì cũng nên giáo huấn. Nó đường đường là nhị công tử trong Quốc Công phủ mà lại bị người ta hãm hại đến tận đây mà không biết. Những điều thường ngày học bỏ đi đâu hết rồi? Tự nhiên nó bị người ta hãm hại thành như vậy? Nếu không phải, nó gây nghiệp chướng như vậy thì càng phải nghiêm khắc giáo huấn."
Ý nói chính là nếu bị người khác hãm hại cũng nên đánh. Hắn là nhị công tử Quốc Công phủ nên có thận trọng và phán đoán. Nếu không phải, đó chính là háo sắc lớn mật cần phạt.
"Mẫu thân người đừng nói nữa. Là Khiêm nhi quá phóng túng, bất luận thế nào cũng phải phạt. Nếu Quốc Công gia không đánh nó thì hôm nay con cũng đánh. Có đánh chết cũng là nó đáng phải nhận." Tôn thị ánh mắt sưng đỏ vẫn đứng một bên đột nhiên giành lấy roi trong tay Tô Hoa Kiểm. Bởi vì cố kị Hà lão phu nhân trước mặt Tô Khiêm nên Tôn thị trắng bệch dứt khoát vung tay đánh Tô Khiêm "Đứa con bất hiếu này. Hôm nay ta đánh chết con để phụ thân con xả giận. Nhiều năm như vậy phụ thân đều tận tâm dạy dỗ con. Con lại hồ đồ như vậy. Có người nào dám làm thế. Con muốn vượt mặt phụ thân con sao. Tuy chỉ là thiếp, là đồ chơi thôi nhưng con cũng kêu một tiếng di nương. Những điều bình thường con học đi đâu hết rồi, lễ nghĩa liêm sỉ con để đâu?"
Tôn thị vừa đánh vừa cất giọng quở trách.
"Mẫu thân, người đừng đánh. Nhị đệ không chịu được." Tô Phỉ bước một bước dài chạy vội tới cầm roi trong tay Tôn thị.
"Con dâu, mau dừng tay. Nếu đánh tiếp Khiêm nhi chết mất." Hà lão phu nhân vừa kéo Tô Khiêm về phía sau vừa quát Tô Hoa Kiểm "Còn không kéo vợ con lại."
Tô Hoa Kiểm thấy Tôn thị mắng mà giật mình vội lấy lại tinh thần lôi Tôn thị ra "Phu nhân, mau dừng tay. Nàng sẽ bị thương mất."
"Mẫu thân, mẫu thân đừng đánh. Con đau chết mất." Tô Khiêm ngẩng đầu nhìn Tôn thị, đau đớn kêu to.
"Quốc Công gia, đứa con bất hiếu này hôm nay liền đánh chết đi." Roi ở trong tay Tô Phỉ, người bị Tô Hoa Kiểm giữ chặt, Tôn thị không thể làm gì khác hơn là quay đầu lớn tiếng nói với Tô Hoa Kiểm.
"Ngươi xem đi, xem ngươi đã làm chuyện gì tốt. Vì một tiện nhân chẳng biết liêm sỉ mà đánh con trai, chọc giận vợ." Hà lão phu nhân căm tức nhìn Tô Hoa Kiểm "Các ngươi tự hỏi lòng xem bình thường Khiêm nhi sống thế nào? Xử sự của nó ra sao? Có thể giống mấy đứa công tử ăn chơi của nhà khác sao? Còn có mười mấy năm qua vợ ngươi tuân theo quy củ, hiền lương thục đức, sinh con dưỡng cái cho ngươi, quản lý cái nhà này, đối đãi với Phỉ nhi còn tốt hơn con ruột Khiêm nhi và Dao nhi. Ngươi thế nhưng đánh Khiêm nhi không phải làm vợ ngươi đau lòng, móc tim phổi con bé ra sao? Hôm nay ngươi không ép chết mẹ con nó thì ngươi không cam tâm à?"
"Mẫu thân, con..."
"Khiêm nhi mặc dù không xuất chúng thông tuệ như Phỉ nhi nhưng nó từ nhỏ lớn lên bên cạnh ta. Ta tận mắt nhìn nó lớn lên. Hôm nay kể cả nó có phạm vào tội tày trời, phạm những lỗi không thể tha thứ, chỉ cần ta còn một hơi thở ngươi cũng đừng mơ làm khó dễ nó." Hà lão phu nhân ôm Tô Khiêm nhìn Tô Hoa Kiểm lớn tiếng cắt đứt lời ông.
"Tổ mẫu." Tô Khiêm ngẩng đầu, càng rơi nhiều nước mắt.
"Ngoan, có tổ mẫu ở đây, ai cũng không được động vào cháu. Kể cả con ta cũng không được." Hà lão phu nhân hòa ái vỗ tay Tô Khiêm nói.
"Mẫu thân, con chỉ là muốn dạy dỗ nó một chút, không muốn đánh chết nó." Trong mắt Tô Hoa Kiểm chợt lộ ra đau lòng nhìn Tô Khiêm.
Tô Khiêm làm người thế nào không ai rõ ràng hơn ông. Đứa con trai này từ nhỏ được ông tận tay giáo dục nuôi lớn, phẩm chất thế nào ông đều rõ ràng.
Tay nắm tay dốc lòng giáo dục thế nhưng nó ở chính trong phủ mười phần mười là bị người ta hãm hại. Thế nhưng nó đã lớn như vậy rồi sao còn vậy? Bị người ta hãm hại đến mức này nói cho cùng chính nó cũng phải tự chịu trách nhiệm. Nếu không phải nó không cẩn thận làm sao cho người ta được cơ hội?
"Quốc Công gia, là Khiêm nhi bất hiếu, là nó không hiểu chuyện. Là thiếp không giáo dục tốt con, đều là lỗi của thiếp." Tôn thị nhào vào trong lòng Tô Hoa Kiểm khóc thành tiếng "Đều là thiếp không chăm lo cho nó. Là lỗi của thiếp, là thiếp không làm tốt trách nhiệm của một mẫu thân. "
"Phụ thân, không phải lỗi của mẫu thân. Mẫu thân không làm gì sai. Đều là do con không hiểu chuyện." Tô Khiêm cắn răng mở miệng nói với Tô Hoa Kiểm.
"Phụ thân bớt giận. Người đừng trách cứ nhị đệ." Tô Phỉ nói.
"Không cần nói nữa, đều là do tiện nhân kia không ở yên trong phòng, đãng vô sỉ, lại dám dụ dỗ câu dẫn nhị thiếu gia. Người đâu." Ánh mắt Hà lão phu nhân sắc lạnh nhìn Nguyệt di nương dưới đất "Đem tiện nhân kia lôi ra xử lý."
Dứt lời hai bà tử bên ngoài bước vào nhanh như gió.
"Quốc Công gia, cứu...mạng. Tiện thiếp không...không có...." Nguyệt di nương vốn đau đến bất tỉnh nghe thấy Hà lão phu nhân lớn tiếng vội vàng dùng chút khí lực suy yếu cầu cứu Tô Hoa Kiểm.
"Lôi ra đi." Tô Hoa Kiểm cũng không hề nhìn phất tay.
Hai bà tử mặt không đổi sắc kéo Nguyệt di nương ra ngoài.
"Ngươi qua đây giúp đỡ nhị đệ ngươi nằm xuống đã." Hà lão phu nhân vẫy tay với Tô Phỉ.
Tô Phỉ gật đầu đi tới đỡ Tô Khiêm ngồi xuống một cái ghế.
Tô Khiêm vừa ngồi xuống ghế, cái mông liền đau đến mức lập tức đứng lên, gào khóc kêu "A..ôi, đau quá!"
"Chậm một chút, chậm một chút." Hà lão phu nhân vội vàng nói sau đó quay đầu sai nha hoàn "Còn không đi mời thái y, dặn quản gia đi lấy thuốc lại đây."
"Cháu ngoan của bà, rất đau sao." Hà lão phu nhân cẩn thận từng li từng tí nắm tay Tô Khiêm, nhìn từng vết roi dính đầy máu trên lưng hắn thì tức giận trùng trùng, quay đầu nhìn Tô Hoa Kiểm "Nhìn xem ngươi ra tay thế nào, Khiêm nhi từ nhỏ nhu thuận hiểu chuyện sao ngươi có thể ra tay nặng như vậy. Nó từ nhỏ ngay cả một ngón tay cũng không bị thương."
Tô Hoa Kiểm nhìn vết thương trên người Tô Khiêm trong lòng đau xót vô cùng, vì vậy cúi đầu "Mẫu thân, người đừng nóng giận. Qua vài ngày vết thương của nó sẽ không sao."
"Hừ. Đang yên đang lành sao lại làm ra chuyện ác này. Các người tra xét cẩn thận một chút xem ai làm mưa làm gió trong phủ xúi giục tiện nhân kia làm vậy? Thật đúng là coi Quốc Công phủ ta là sân khấu kịch mà." Hà lão phu nhân nén giận nói.
"Vâng, con nhất định sẽ tra rõ."
"Mẫu thân, người yên tâm, con dâu nhất định sẽ tra rõ. Nhất định sẽ không để có người lợi dụng sơ hở." Tôn thị đẫm nước mắt nhìn Tô Khiêm gật đầu.
"Cháu ngoan của ta." Hà lão phu nhân nhìn Tô Khiêm trong lòng đau đớn co rút, quay đầu nói với Tô Hoa Kiểm "Ngươi nhìn vết thương trên người đứa nhỏ xem. Sao ngươi có thể ra tay không biết nặng nhẹ vậy? Nó từ nhỏ đã được dạy bảo cẩn thận, ngươi chẳng lẽ không hiểu con trai mình sao? Ngươi muốn giáo huấn thì giáo huấn, sao có thể ra tay không biết nặng nhẹ, đem mọi chuyện biến thành như vậy?"
Tô Hoa Kiểm nhìn thấy, sắc mặt thoáng hiện lên nét thương yêu "Vâng, con sai rồi, không nên ra tay nặng như vậy."
Con ông là ông thương yêu lớn lên dĩ nhiên ông cũng đau lòng. Nhưng đây cũng là vì tốt cho nó.
Để sau này nó có thể trở nên nổi bật, có thể một mình đối mặt.
"Lão phu nhân, thuốc đây ạ."
"Nhanh, mau bôi thuốc cho Nhị thiếu gia." Hà lão phu nhân nghiêng người cho phép.
Hai nha hoàn tiến lên, Tô Phỉ cũng đứng dậy lui qua một bên.
Hai nha hoàn đầu tiên bôi thuốc trên mặt, cổ và tay Tô Khiêm.
Tô Khiêm đau đến hít sâu một hơi.
Sau đó nha hoàn liền cởi áo khoác hắn.
"Nhìn đi..." Hà lão phu nhân thấy trên lưng trắng nõn của hắn các vết roi đan xen liền hít môt hơi chỉ Tô Hoa Kiểm "Chính ngươi nhìn đi."
Tôn thị cắn môi run rẩy.
Tô Phỉ nhìn thoáng qua quay đầu.
Tô Hoa Kiểm trào lên hối hận "Chỉ là bị thương ngoài da."
"Bị thương ngoài da? Ngươi ra tay nặng thế nào chính ngươi rõ ràng. Kém thêm chút nữa mà biết công phu quyền cước." Hà lão phu nhân nước mắt lưng tròng "cũng đánh thành nội thương!"
Nói rồi quay ra ngoài nói "Sao thái y còn chưa tới?"
"Nô tỳ đi xem ạ." Một nha hoàn lập tức trả lời, sau đó rất nhanh đi ra ngoài.
"Phu nhân, phu nhân không xong rồi. Đã xảy ra chuyện." Người vừa mới đi tới cửa, vừa định mở cửa thì một bà tử đẩy cửa chạy vào thiếu chút nữa đụng vào nhau.
Bà tử họ Hình nét mặt sợ hãi, vẻ mặt tái nhợt, hai mắt lộ ra hoảng sợ giống như thấy chuyện gì kinh khủng lắm. Bà ổn định thân thể, cũng không chú ý người ở bên trong, chỉ kinh sợ hô "Phu nhân, đã xảy ra chuyện..."
Tôn thị vốn đang nổi nóng lại thấy Hình bà tử lỗ chạy vào nhíu mày quát lên "Không thấy lão phu nhân và Quốc Công gia đều ở đây sao? Sao có thể lỗ như vậy, một chút quy củ cũng không có."
Hình bà tử lúc này mới ngẩng đầu, thấy người bên trong vội vàng quỳ xuống "Nô tỳ gặp qua lão phu nhân, Quốc Công gia, phu nhân, Thế tử, nhị thiếu gia, nô tỳ đáng chết."
"Chuyện gì mà lỗ như vậy." Tôn thị giận dữ hỏi.
"Phu nhân, phu nhân...Lưu bà tử, vợ Lâm nhị, còn có... Thạch bà tử... họ...họ" Mặt Hình bà tử trắng bệch, đôi mắt sợ hãi, miệng run rẩy nói.
"Họ rốt cuộc làm sao? Sao ấp úng như vậy?" Trong lòng Tôn thị chợt trầm xuống hỏi "Họ làm sao?"
"Họ điên rồi... giống như trúng tà." Hình bà tử run rẩy lập cập nói "Họ ở hoa viên...không ổn..."
"Làm sao không ổn? Đừng để tà ma mê hoặc trong lòng. Đang yên đang lành làm sao ba người trúng độc?" Hà lão phu nhân cau mày không hờn giận quát lớn.
"Lão phu nhân...nô...nô tỳ không có nói bậy. Ba người họ đều ở trong hoa viên. Nô tỳ và rất nhiều người đều nhìn thấy... rất...đáng sợ."
Vẻ mặt Hình bà tử nghĩ mà sợ, trong mắt lộ rõ sợ hãi.
Ánh mắt như vậy, sắc mặt như thế không cần nhắc tới cũng sợ hãi, giống như nhìn thấy chuyện gì rất đáng sợ.
"Xảy ra chuyện gì? Kể lại tỉ mỉ tường tận đi." Ánh mắt Tô Hoa Kiểm thâm trầm nhìn Hình bà tử nói.
"Nô tỳ cũng không biết xảy ra chuyện gì, ba người họ... đột nhiên nổi điên." Hình bà tử nơm nớp sợ hãi trả lời.
"Hai người các người dùng sập gụ () đưa Nhị thiếu gia trở về phòng. Cẩn thận đừng làm ngã, chờ đại phu tới thì dẫn luôn đến viện của Nhị thiếu gia. Cẩn thận chút." Lão phu nhân nhìn nha hoàn bôi thuốc cho Tô Khiêm sai bảo.
()
"Vâng, lão phu nhân." Hai nha hoàn quỳ gối đáp.
"Chúng ta đi xem xem." Hà lão phu nhân vịn tay bà tử bên người đi ra ngoài.
Ba người Tô Phỉ và Tô Hoa Kiểm, Tôn thị cũng đi theo.
Xa xa còn chưa tới hoa viên đã nghe tiếng động lớn, tiếng ồn ào.
Trong tiếng ồn ào ầm ĩ có tiếng người thét chói tai, tiếng kêu thống khổ, cũng không thiếu tiếng kêu hoảng sợ của nhiều người. Càng tới gần hoa viên, âm thanh càng lớn.
Hà lão phu nhân nghe được không khỏi nhíu chặt mày, sắc mặt trầm xuống.
Tôn thị và Quốc Công gia liếc nhìn nhau, sắc mặt hai người cũng nghiêm lại.
Tô Phỉ đi sau ba người sắc mặt không đổi, không nhanh không chậm theo ba người đi đến hoa viên.
Trong hoa viên rất nhiều nha hoàn bà tử đều đang run cầm cập hoặc trốn sau cây, hoặc trốn ở sau hành lang, sau cột nhà hoặc trốn sau hòn giả sơn. Nét mặt đều tái nhợt, thần sắc hoảng sợ nhìn ba người trong hoa viên.
Ba người kia giống như bị điên, một người đầu đập mạnh lên tảng đá trên mặt đất giống như làm thế có thể bớt đau đớn. Cái trán trào ra máu nhưng vẫn không có ý định dừng lại, càng đập càng mạnh.
Hai người còn lại ôm bụng lăn lộn trên mặt đất. Trong tay hai người mỗi người cầm một con dao đâm thẳng vào bụng.
Con dao dưới ánh mặt trời lóe sáng.
Trong mùi hoa tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc.
"Dừng tay! Làm sao thế này." Hà lão phu nhân vừa thấy sắc mặt liền đen, lớn tiếng quát.
"Xảy ra chuyện gì?" Tô Hoa Kiểm nhìn thấy sắc mặt trầm xuống quát nha đầu bà tử đang trốn sau cây, hành lang cột trụ, hòn giả sơn "Còn không may ngăn bọn họ lại."
"Lão phu nhân, Quốc Công gia, phu nhân. Không phải nô tỳ không đi mà là không tới gần được bọn họ." Một bà tử trốn sau thân cây run rẩy trả lời.
"Một đám phế vật." Tôn thị thấy tình trạng thảm khốc của ba người cau mày liếc nhìn bà tử, sai hai nha hoàn tâm phúc bên người "Các ngươi đi đi. Đưa ba người họ về sau đó mời đại phu tới xem bệnh xem có phải bị bệnh không."
"Vâng." Hai nha hoàn gật đầu đi tới bên ngoài ba người.
"Lưu bà tử, mau đứng lên." Trước tiên hai người đi tới bên Lưu bà tử đang đập đầu trên mặt đất.
"Cút ngay." Tròng mắt Lưu bà tử trợn lên nhìn hai người, đẩy hai người lảo đảo "Cút ngay, lão nương xé xác ngươi."
Gương mặt Lưu bà tử đầy máu, máu trên trán chảy ròng ròng.
Hai nha hoàn cười cười với bà "Đi, chúng tôi đưa bà trở về mời đại phu xem bệnh cho bà."
Hai người vừa nói vừa chậm rãi đi đến bên cạnh.
"Đầu của ta." Hai tay Lưu bà tử ôm đầu, thống khổ lăn lộn trên đất, lăn hai vòng, đập đầu trên mặt đất như trước làm cho thống khổ trên mặt giảm bớt.
Đôi mắt hai nha hoàn dò xét, đành phải quay đầu nhìn Tôn thị, thấy vẻ mặt Tôn thị u ám vội vàng đi tới bên hai người còn lại.
Ai biết hai người vừa lại gần một chút hai người kia liền cầm dao giơ ra.
Hai người không thể làm gì khác là dừng chân, không biết làm sao nhìn Tôn thị.
"Đi gọi mấy tên hộ vệ lại đây!" Tô Hoa Kiểm thấy vậy sai hầu cận bên người.
"A!"
Hộ vệ còn chưa tới ba người giống như con thú bị nhốt bị đánh một cú cuối cùng.
Lưu bà tử dường như đập đầu trên mặt đất không thể giảm bớt đau đớn liền thoáng cái đứng lên, đập đầu vào tảng đá nhô ra của hoàn giả sơn bên cạnh.
Trong chớp mắt máu me, óc vẩy ra. Một chút sau liền tắc thở. Trên mặt nhuốm máu, sắc mặt nở nụ cười kỳ dị.
Hai người còn lại dùng dao nhỏ đem bụng đâm nát chi chít. Máu chảy, ruột gan đều lòi ra.
Bà tử nha hoàn vây xem không nhịn được nôn ra. Có mấy người nhát gan sợ tới mức lập tức bất tỉnh. Hoa viên liền loạn thành một đoàn.
Hà lão phu nhân sống mấy chục tuổi cũng là lần đầu tiên thấy tình cảnh thảm thiết máu tanh như vậy, trong bụng trào lên từng đợt nước chua, vịn tay bà tử trong mắt lộ ra kinh hoàng "Cái này...cái này...."
Vẻ mặt Tô Hoa Kiểm đen như đít nồi.
Sắc mặt Tôn thị trắng bệch, không nhịn được xuống, lập tức khom lưng nôn sang bên cạnh.
"Mẫu thân, người về trước đi. Đừng để chướng khí nơi này làm bẩn mắt." Tô Hoa Kiểm cố nén cảm giác buồn nôn trong người nói với lão phu nhân một câu rồi quay đầu nói với Tô Phỉ "Ngươi đưa tổ mẫu về đi."
Tô Phỉ gật đầu "Vâng, phụ thân."
Dứt lời tay đỡ Hà lão phu nhân "Tổ mẫu, tôn nhi đưa người về."
Mặt Hà lão phu nhân tái nhợt gật đầu xoay người để Tô Phỉ đỡ trở về.
"Phu nhân, nàng về trước đi. Ở đây giao cho ta." Tôn Hoa Kiểm quay đầu nói với Tôn thị, lại sai hai nha đầu bên người bà "Đỡ phu nhân về nghỉ đi."
Tôn thị được hai nha hoàn đỡ dậy, rút khăn tay lau miệng, gật đầu với Tô Hoa Kiểm "Vâng, làm phiền Quốc Công gia."
Tô Hoa Kiểm nhìn bà rồi gọi người "Mấy người các ngươi mau thu dọn chỗ này sạch sẽ."
Sắc mặt Tôn thị trắng bệch, vịn tay nha hoàn chậm rãi trở về.
Nhìn bóng lưng Tô Phỉ đang đỡ Hà lão phu nhân. Tấm lưng kia thẳng như cậy tùng, rảo bước chân ưu nhã mà trấn định tự nhiên.
Tôn thị nhíu chặt mày.
Lưu bà tử là bà tử quản sự phụ trách quản lý hoa cỏ hậu viện. Vợ Lâm nhị và Thạch bà tử là người bên trù phòng. Hai người họ phụ trách chén đũa bát của yến khách hôm cúc yến.
Tôn thị không kiềm được hai chân như nhũn ra.
Đầu tiên là Tô Khiêm và Nguyệt di nương bị bắt gian tại giường. Sau đó ba người kia thê thảm tự mình hại mình.
Tôn thị nhìn bóng lưng lịch sự tao nhã phía trước đáy lòng dâng lên một tầng khủng hoảng. Lại nghĩ tới một màn vừa rồi ở hoa viên, cảm giác buồn nôn trào lên mãnh liệt. Tôn thị dừng chân, ôm ngực nôn ọe.
Thật là đáng sợ. Quá tàn nhẫn. Quá độc ác!
Một lúc lâu sau mới vịn tay nha hoàn đứng lên, thở ra một hơi nói "Đi, đến viện Nhị thiếu gia."
"Phỉ nhi, ngươi cũng nhanh về nghỉ ngơi đi. Nhớ sai người đun trà áp kinh." Ra khỏi hoa viên Hà lão phu nhân dừng chân nói với Tô Phỉ.
Nói thì quan tâm nhưng trong sắc mặt trắng bệch cũng hiện ra một tia xa cách.
"Vâng. Tổ mẫu người đi cẩn thận." Tô Phỉ cũng thấy nhưng không để tâm khom người nói.
Tô Phỉ chờ Hà lão phu nhân đi mới xoay người, vẻ mặt không đổi trở về viện của mình.
Lúc Tôn thị đến Tô Khiêm nằm trên giường. Thái y đã xem vết thương cho hắn, đang kê đơn và dặn nha hoàn những điều cần lưu ý.
"Thái y, vết thương của khuyển tử sao rồi." Tôn thị đắp lên vẻ mặt tươi cười đi vào hỏi.
"Phu nhân, xin yên tâm. Vết thương của nhị công tử chỉ là vết thương ngoài da, dưỡng bệnh vài ngày là lành." Thái y trả lời.
"Làm phiền rồi." Tôn thị gật đầu.
"Thái y, phiền ngài cũng bắt mạch cho phu nhân." Nha hoàn bên cạnh nói.
Thái y liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Tôn thị nói "Phu nhân, mời ngài chìa tay ra."
Tôn thị ngồi xuống ghế, chìa tay ra ngoài.
"Không có gì đáng ngại, chính là bị kinh sợ. Ta kê cho phu nhân thang thuốc áp kinh." Thái y chẩn mạch rồi nói với Tôn thị. Sau đó kê đơn cho Tôn thị giao cho nha hoàn bên người Tôn thị.
"Xin thái y cũng đi bắt mạch cho lão phu nhân." Tôn thị khách khí nói.
"Phu nhân khách khí."
Tôn thị cười sai nha hoàn đã đưa Tô Khiêm trở về dẫn thái y đến viện của lão phu nhân.
Chờ mọi người đi, Tôn thị liền vẫy tay cho mọi người trong phòng lui ra, đôi mắt rưng rưng nhìn Tô Khiêm nhẹ giọng hỏi "Khiêm nhi, đau không?"
Dứt lời, nước mắt rơi lã chã.
"Đau lắm!" Trong giọng Tô Khiêm không che giấu ủy khuất "Mẫu thân, phụ thân thực sự muốn đánh chết con đi!"
Tôn thị ve mặt Tô Khiêm, nước mắt lưng tròng ôn nhu nói "Làm sao có thể? Con là cốt nhục của phụ thân, từ nhỏ người đã thương con nhất không phải sao? Phụ thân vì muốn tốt cho con mới đánh con, hiểu không?"
"Con biết." Tô Khiêm gật đầu sau lại ủy khuất ngẩng đầu nhìn Tôn thị "Nhưng mà mẫu thân, con thực sự bị oan."
"Ta biết." Tôn thị ngổn ngang trăm mối gật đầu.
"Mẫu thân, người tin con?" Ánh mắt Tô Khiêm sáng ngời, xác nhận.
"Tin." Tôn thị gật đầu, ôn nhu nói "Con là ta hoài thai mười tháng sinh ra, nương dĩ nhiên tin tưởng con. Dù con có làm chuyện gì cũng là bất đắc dĩ, cũng có lý do của con."
"Nhưng mà phụ thân không tin." Tô Khiêm cúi thấp đầu, ánh mắt buồn bã, lẩm bẩm nói "Phụ thân thương yêu con từ khi con còn nhỏ. Thế mà phụ thân không tin con."
Giọng nói Tôn thị sâu xa "Phụ thân con dĩ nhiên cũng tin con. Nếu không con hôm nay làm sao chỉ bị thương ngoài da?"
"Con biết rồi." Tô Khiêm gật đầu, trong lòng có chút kích động.
Ánh mắt Tôn thị nhu hòa nhìn Tô Khiêm nói "Con sau này phải nhớ kỹ, phải cẩn thận, đừng để lại bị người ta tùy ý sắp đặt."
"Con biết rồi." Tô Khiêm gật đầu, thấy sắc mặt Tôn thị tái nhợt ân cần hỏi thăm "Xảy ra chuyện gì vậy ạ? Con thấy sắc mặt mẫu thân không tốt tí nào."
"Con tốt nhất là dưỡng thương đi, những việc còn lại không cần phải xen vào." Tôn thị nói.
"Mẫu thân!" Tô Khiêm kêu một tiếng, nhìn hai nha đầu bên người Tôn thị sắc mặt cũng tái nhợt hỏi "Ở hoa viên xảy ra chuyện gì?"
Sau đó lại nhìn Tôn thị nói "Mẫu thân, lúc con quay về xa xa nghe được tiếng động lớn ồn ào trong hoa viên. Chuyện lớn như vậy con cũng sẽ biết."
Tôn thị gật đầu với hai nha hoàn.
Hai nha hoàn mặt trắng bệch lúc này mới ngươi một câu ta một câu đem chuyện tình trong hoa viên kể lại.
"Cái gì? Tại sao có thể có chuyện như vậy?" Tô Khiêm nghe xong không khỏi rùng mình một cái, mắt lộ ra chút kinh hoàng "Làm sao vô duyên vô cớ có chuyện như vậy được?"
"Phụ thân con sẽ tra rõ. Con chỉ cần để ý dưỡng thương không cần để ý những cái khác." Tôn thị thấp giọng.
"Sau này chăm chỉ đi theo phụ thân học việc, không có việc gì làm cũng đừng đi quấy rầy đại ca con. Bây giờ đại ca con là người có chức quan, ngày thường cũng không có nhiều thời gian rảnh chơi cùng con." Tôn thị dần dần giáo dục.
"Mẫu thân...?" Tô Khiêm hoảng sợ nhìn Tôn thị "Lẽ nào... đây là đại ca làm?"
"Là có người cố ý hay vừa khéo, phụ thân con và ta tự nhiên sẽ điều tra. Con không cần lo lắng." Tôn thị không phủ nhận cũng không khẳng định.
"Đại ca, hắn..." Mắt Tô Khiêm lộ ra hận ý "Hắn vì sao phải đối với con như vậy? Hắn ưu tú như vậy rồi chẳng lẽ còn không tha cho con sao?"
"Đại ca con ưu tú nhưng con cũng không kém. Con tốt nhất nên đi theo phụ thân học hỏi. Tương lai so với nó sẽ không kém, có khi còn tốt hơn nó không biết chừng." Tôn thị nói.
"Hừ, cũng đúng. Hắn ưu tú nhưng mà tổ mẫu và phụ thân yêu thương nhất là con." Tô Khiêm kiêu ngạo nói.
"Đại ca hắn vì sao phải hại con như thế?" Tô Khiêm cau mày, căm hận.
"Con không thể nói đại ca con như vậy. Có lẽ là hiểu lầm nó." Tôn thị nói.
Nó đã dám làm như vậy tự nhiên sẽ làm cẩn thận, chỉ sợ bà cùng Quốc Công gia có tra lên trời cũng không tra được dấu vết gì.
Vì sao phải làm như vậy?
Nó trả thù!
Trả thù bà ngày ấy cài bẫy nó.
Đây cũng chính là cảnh cáo, nó có thể tùy ý thần không biết quỷ không hay khiến mẹ con bà cũng giống ba người Lưu bà tử tự mình hại mình sống không bằng chết.
Không có hạ thủ với bà, không hạ ngoan thủ với Tô Khiêm bởi vì mẹ con bà không thể so với ba hạ nhân kia. Ba hạ nhân kia chết thì chết.
Nhưng mẹ con bà không giống vậy.
Vạn nhất xảy ra sơ suất gì, nó sẽ mang tội danh bất hiếu ngỗ nghịch tàn sát kế mẫu, bêu danh lãnh huyết vô tình sát hại đệ đệ ruột.
Nó sẽ không tùy tiện ra tay.
Chí ít nó vẫn còn chỗ cố kỵ
Có lẽ là nhớ bà thương yêu nó một thời gian, Tô Khiêm là đệ đệ ruột huyết mạch tương liên của nó.
Bằng không hôm nay mẹ con bà cũng không có kết cục tốt.
Tô Khiêm lơ đễnh gật đầu "Con biết rồi."
Dừng một chút sắc mặt khó coi nhìn Tôn thị "Mẫu thân, cúc yến ngày ấy có phải có chuyện gì con không biết không?"
Tôn thị cẩn thận dè dặt khẽ sờ vết thương trên mặt Tô Khiêm không trả lời.
"Ngày đó lúc Phó đại ca mang đại ca đi, con thấy sắc mặt đại ca có chút không bình thường. Sau con lén lút hỏi phu xe của Phó đại ca, hôm đó bọn họ đi Quần Phương các." Tô Khiêm ngẩng đầu nhìn Tôn thị "Có phải hôm đó đại ca xảy ra chuyện gì không? Cho nên đại ca hắn mới làm như vậy?"
Tôn thị bình tĩnh nhìn Tô Khiêm.
"Mẫu thân..." Tô Khiêm ngập ngừng mấp máy môi "Mẫu thân, nếu phụ thân biết lúc trước đại ca bị thua thiệt sẽ giận chúng ta."
Như vậy xem ra người khiến đại ca thua thiệt là mẫu thân của mình.
Tôn thị cười "Không đâu. Phụ thân con trong lòng đều biết, sẽ không tức giận."
Chuyện tình ngày ấy bà động tới Nguyệt di nương, Tô Hoa Kiểm cũng không hỏi đến.
"Được rồi, dưỡng thương cho tốt. Có chuyện gì sai nha hoàn đi tìm nương. Nhớ kỹ lời ta nói, đối với đại ca phải tôn kính lễ độ." Tôn thị dặn dò.
Tô Khiêm gật đầu.
Tôn thị gọi mấy nha hoàn chăm sóc Tô Khiêm dặn dò một lần rồi sắc mặt tái nhợt trở về viện của mình.
Một lúc sau uống thuốc áp kinh, lôi lệ phong hành () sai nha hoàn bà tử đi tra rõ hôm nay chuyện gì xảy ra.
(): làm mọi việc rầm rộ, cẩn thận, tra xét rõ ràng.
Đáng tiếc, bà và Tô Hoa Kiểm, hai người đem tất cả người trong phủ tra xét kĩ càng cũng không tra ra một chút đầu mối.
Tô Hoa Kiểm để cho đại phu và người khám nghiệm tử thi kiểm tra ba người chết, cũng không trúng độc, chỉ chết rất thê thảm.
Tra không ra điều gì, hai người cũng đành phải thôi.
+++++++++
Ngày ấy người ở Thanh trúc viên đều là tâm phúc cho nên chuyện Tô Khiêm và Nguyệt di nương bị bắt gian tại giường không có truyền ra. Quốc Công phủ chỉ nói Nguyệt di nương chết bất đắc kỳ tử. Nhưng người chứng kiện chuyện xảy ra ở hoa viên thì nhiều. Tình trạng chết của ba người vô cùng thảm thiết cho nên chuyện trong hoa viên có ba người tự mình hại mình rất nhanh truyền ra ngoài.
"Tiểu thư, Quốc Công phủ đã xảy ra chuyện." Ngọc Trâm biết được tin lập tức chạy đi bẩm báo với Thanh Ninh.
"Sao, đã xảy ra chuyện gì?" Thanh Ninh cũng không ngẩng đầu, nhìn quyển sách trong tay hỏi.
"Tề Quốc Công phủ có ba hạ nhân tự dưng chết, nghe nói chết rất thảm. Còn có Nguyệt di nương lần trước đã chết bất đắc kỳ tử." Ngọc Trâm đem những gì nghe được từ chính miệng nàng dâu của người đã chết nói kỹ càng lại cho Thanh Ninh.
Thanh Ninh nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Ngọc Trâm hỏi "Nguyệt di nương là chết bất đắc kỳ tử?"
"Vâng, bên ngoài đồn đại là thế, còn nói do trời ghen tỵ mỹ nữ." Ngọc Trâm gật đầu.
"Bỏ qua ba hạ nhân đã chết, còn có chuyện gì khác không?" Thanh Ninh hỏi.
"Vâng, Hà lão phu nhân và Quốc Công phu nhân đều bị bệnh." Ngọc Trâm trả lời sau đó thần bí nói với Thanh Ninh "Còn có Nhị công tử cũng bị bệnh, đang ở nhà dưỡng bệnh. Nghe nói là bị đánh, trên mặt đều có vết thương. Việc này là Nhị phu nhân rất vất vả nghe được từ một người đi thăm bệnh nào đó."
Thanh Ninh để sách trong tay xuống, ánh mắt nhìn về phía hàn lan đã nở rộ.
Ba hạ nhân đã chết, Hà lão phu nhân cùng phu nhân đều bị bệnh. Tô Khiêm bị đánh. Nguyệt di nương chết bất đắc kỳ tử.
Tình trạng chết của ba người kia rất kinh khủng.
Là Tô Phỉ làm đi?
Trong lòng Thanh Ninh khẳng định.
Nguyệt di nương chết bất đắc kỳ tử, Nhị công tử bị đánh xem ra giữa hai người có chuyện gì đó.
Tô Phỉ sẽ làm như thế nào đây?
Gậy ông đập lưng ông!
Thật là, cùng bị bắt gian tại giường với Nguyệt di nương mà Tô Khiêm chỉ bị đánh cho một trận.
Nói với bên ngoài là Nguyệt di nương chết bất đắc kỳ tử!
Đời trước kết quả Tô Phỉ bị tước Thế tử vị, bị gia tộc xóa tên, đuổi ra khỏi nhà!
Tại sao lại kém xa như vậy?
Càng yêu thương thì càng phạt nặng sao?
Mọi người kỳ vọng rất cao ở Tô Phỉ cho nên càng phẫn nộ?
Hay là bởi vì Tô Phỉ không có mẹ đẻ che chở?
Cho nên đời trước mới như vậy?
Thanh Ninh mơ hồ nghĩ không phải chỉ có thể.
Thế thì tại sao lại vậy chứ?
Thanh Ninh ngắm hàn lan thanh nhã khẽ thở dài, lắc đầu, đem chuyện đang nghĩ ném đi. Nàng cũng có một đống phiền phức cần giải quyết, tội gì phiền não vì Tô Phỉ.
Nhưng lần này hắn ra tay ngược lại có chút bóng dáng lãnh tình của đời trước.
"Tiểu thư có muốn nô tì đi nghe ngóng một chút không? Ngọc Trâm thấy biểu tình của Thanh Ninh liền nói.
"Không cần. Chúng ta làm tốt chuyện của chúng ta là được rồi. Làm gì có nhiều thời gian và tâm lực mà đi quản chuyện nhà người khác." Thanh Ninh lắc đầu.
"Tiểu thư nên rèn giũa tính tình Ngọc Trâm một chút. Nàng thiếu kiên nhẫn lắm." Trà Mai đi đến nói.
"Nô tỳ nhất định cẩn thận nghe tiểu thư sai bảo." Ngọc Trâm cúi đầu.
"Ừ, rèn luyện tính tình cũng tốt. Hôm nào cho em chia chỉ." Thanh Ninh gật đầu.
"Chia chỉ nô tỳ cũng không sợ, chỉ cần tiểu thư không bắt nô tỳ đi đếm hạt đậu là tốt rồi." Ngọc Trâm vừa cười vừa nói.
"Nhìn kìa, được tiện nghi còn khoe mẽ." Trà Mai nói.
"Đó là tiểu thư thương yêu ta." Ngọc Trâm thè lưỡi. Sau đó nhìn Thanh Ninh nói "Đúng rồi tiểu thư, nhị tiểu thư đã từ Tu Tâm viện chuyển về."
"Ừ." Thanh Ninh hờ hững gật đầu.
Thẩm Thanh Vũ cũng không phải xuất gia, ở viện kia một thời gian dĩ nhiên muốn quay về.
"Lão phu nhân nói để cho nàng ta ở lại Đào Nhiên cư." Ngọc Trâm nói.
Thanh Ninh ừ một tiếng "Ta biết rồi."
Lão phu nhân thương yêu nàng ta từ nhỏ, cho ở lại Đào Nhiên cư cũng chẳng có gì lạ.
Nàng trái lại mong Thẩm Thanh Vũ đừng làm nàng thất vọng. Ở trước mặt lão phu nhân làm mưa làm gió càng nhiều càng tốt. Tốt nhất là quyết tâm lấy thân báo đáp ân tình của Tống Tử Dật là hay nhất.
"Lúc nô tỳ quay về thấy Chu di nương và Nhị tiểu thư ở trong đình nói chuyện phiếm. Nô tỳ ở xa chỉ nhìn thấy chứ không nghe được hai người họ nói nhưng xem ra hai người họ trò chuyện rất hợp nhau." Ngọc Trâm cau mày nói.
Chu Mi và Thẩm Thanh Vũ?
Thanh Ninh ngẩng đầu nhíu mày
Hai người cấu kết nhau làm việc xấu thì có chuyện gì tốt mà trò chuyện?