Editor: Ngọc Thương
Trong cung có người đến truyền chỉ, mặc dù Thẩm Phong cùng lão phu nhân đều có chút buồn bực nhưng cũng không dám chậm trễ phân nửa, trong lòng hai người đều ước chừng đoán được có liên quan tới Thanh Ninh.
Lão phu nhân lập tức phân phó người chuẩn bị y phục, lại sai người đến bẩm báo với Thẩm Thanh Vũ để cùng nhau đi đón thánh chỉ. Thẩm Phong cũng lập tức đứng dậy trở về viện của mình thay quần áo.
Thu thập xong lão phu nhân dẫn theo Thẩm Thanh Vũ chạy tới phòng khách.
Trong đại sảnh, Lý Vân Nương cùng Thanh Ninh, Thẩm Phong, Thẩm Thanh Nghiên, Thẩm Thanh Vận, vợ chồng Bùi thị, Thẩm Tránh, cùng với Thẩm Thanh Triết ba huynh đệ đều đã đến.
Hai huynh đệ Thẩm Tránh, Thẩm Phong đang cùng Lâm công công ngồi uống trà. Giữa phòng khách, tám vị công công nội thị đứng thành một hàng.
"Đã khiến công công phải đợi lâu", Lão phu nhân nhìn thoáng qua, vịn tay Thẩm Thanh Vũ, mang theo nụ cười bước vào, hướng Lâm công công nói.
"Lão phu nhân quá lời", Lâm công công gấp rút đứng dậy thi lễ với lão phu nhân rồi nhìn lướt qua mọi người trong sảnh, cười cười: "Người đã đến đông đủ, ta sẽ bắt đầu tuyên chỉ".
Lão phu nhân cùng Thẩm Phong và mọi người quỳ xuống đất tiếp chỉ. Lâm công công đầu tiên là tuyên đọc Hoàng thượng cùng Hoàng hậu ban thưởng cho Thanh Ninh: Lăng La Cẩm gấm mười kiện, Ngọc Như Ý hai thanh, trân châu san hô bảo thạch, đồ trang sức đông châu bốn hộp. Cuối cùng Lâm công công mới tuyên đọc thánh chỉ ban cho Thanh Ninh được tự chủ kén chồng.
Lâm công công tuyên đọc xong rồi, lúc này mới đem thánh chỉ giao vào tay Thanh Ninh.
"Tạ chủ long ân", Thanh Ninh hai tay tiếp nhận thánh chỉ, sau đó quỳ xuống đất tạ ơn.
Tuyên thánh chỉ xong, Lâm công công tươi cười vui vẻ cáo từ hồi cung. Lão phu nhân giữ lại một phen, đem phong bì hồng đã chuẩn bị đưa tới: "Vất vả công công, đây là chút lòng thành nhỏ thỉnh công công uống chén trà".
Lâm công công cùng lão phu nhân nói chuyện khách sáo thêm đôi câu, rồi cũng không khách khí nhận lấy phong bì, sau đó dẫn theo các công công nội thị cáo từ hồi cung.
Chờ Lâm công công đi, nụ cười trên mặt lão phu nhân cứng lại. Ban thưởng là vì đền bù, vì an ủi tổn thất cho Thanh Ninh.
Nhưng thánh chỉ kia...
Cho phép nàng tự chủ kén chồng là có ý gì?
Lão phu nhân lúc trước nghe lời nói của Thẩm Phong mà vui mừng hớn hở tâm tình, nghe xong thánh chỉ này liền như bị chậu nước lạnh giội xuống đầu, giội cho lạnh thấu tâm.
Bà ta vừa rồi còn tính toán xem nên gả cháu gái cho nhà phú thương nào thì tốt, vừa có thể giải quyết hôn sự của Thanh Ninh, lại có thể giải quyết được tình huống túng quẫn của hầu phủ, có lẽ còn vực dậy phồn hoa, phú quý cho Thẩm gia, nhưng giờ đây Hoàng thượng thế nào đột nhiên lại ban thưởng một đạo chỉ ý như vậy?
Cơ hồ chỉ trong một nháy mắt, lão phu nhân liền lập tức hiểu được, thánh chỉ này tám chín phần là do nha đầu kia tự mình cầu xin!
Lão phu nhân trầm mặt nhìn về phía Thanh Ninh, lạnh giọng hỏi: "Thánh chỉ này là thế nào?"
Trong sảnh, ngoại trừ Thanh Ninh và Lý Vân Nương, những người khác lúc trước đều không biết chuyện này. Về phần Thanh Ninh cầu xin ân điển, những người biết chuyện trong Phượng Nghi cung đều không truyền ra một tia tin tức, chỉ truyền ra một chuyện là Thanh Ninh cùng Tống Tử Dật đã từ hôn.
Thẩm Thanh Vũ, Thẩm Thanh Nghiên, Thẩm Thanh Vận, ba tỷ muội đối với chuyện từ hôn của Thanh Ninh, có kẻ cười trên nỗi đau của người khác, có người lại thương xót, cũng có người đối với bản thân mình tự thêm lo lắng. Hôm nay nghe được tin tức này, bọn họ đối với nàng đều lộ ra ánh mắt hâm mộ.
Bùi thị thấy Thanh Ninh vẻ mặt lạnh nhạt cùng trấn định, bén lên một tia cười, hỏi: "Ninh nhi, thánh chỉ này hôm qua ngươi tiến cung, Hoàng hậu nương nương với Hoàng thượng chưa hỏi qua ý ngươi sao?"
Thẩm Tránh cũng suy xét nhìn Thanh Ninh, ánh mắt lộ ra thâm ý.
Chuyện ngoài ý muốn, Thẩm Phong cũng thật bất ngờ, nhìn Thanh Ninh tức giận, thấy sắc mặt bình tĩnh của nàng, ánh mắt liếc về hướng Lý Vân Nương, chỉ thấy sắc mặt Lý Vân Nương cũng là bình tĩnh dị thường. Trong lòng càng thêm tức giận, nói với Lý Vân Nương: "Có phải ngươi đã cầu xin Hoàng hậu nương nương không?"
Thanh Ninh cầm lấy thánh chỉ, quét mắt qua mọi người trong phòng, cuối cùng ánh mắt rơi trên người lão phu nhân, nàng nhẹ nói: "Cháu gái đã cầu xin Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương được tự quyết định hôn sự, về phần này...". Thanh Ninh cúi đầu nhìn thánh chỉ trong tay, ngẩng đầu, bên khóe miệng thoáng qua một nụ cười: "Cháu gái tự biết chuyện mình cùng Tống gia từ hôn, tương lai việc hôn sự sẽ không tránh khỏi có một chút khó khăn. Thanh Ninh không muốn việc này gây ảnh hưởng tới ba vị muội muội, vì vậy đã cầu xin ân điển từ Hoàng thượng cùng Hoàng hậu".
Lão phu nhân không ngờ những gì mình đoán là thật, quả nhiên nha đầu này đã tự mình xin ý chỉ! Bà trợn mắt: "Hoang đường! Ngươi đường đường là một tiểu thư khuê các, thế nào lại không biết xấu hổ mà cầu xin Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương ân điển như vậy? Thật sự là quá hoang đường! Không biết suy nghĩ! Không hiểu lễ nghi! Làm xằng làm bậy! Hầu phủ dạy ngươi quy củ như vậy sao?"
Thẩm Phong đứng một bên cảm thấy lão phu nhân nói đúng đạo lý. Một thiên kim hầu phủ tiểu thư, trước mặt Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương cầu xin ân điển muốn tự mình kén chồng, điều này chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ? Hắn nghiêm nghị nói: "Tổ mẫu dạy đúng lắm, ngươi là tiểu thư thiên kim mà dám cầu xin Hoàng thượng cùng Hoàng hậu chuyện này. Ngươi sao có thể thiếu lễ nghi đến vậy? Vân Nương, sáng mai ngươi dẫn theo nghiệt nữ này tiến cung, thỉnh tội với Hoàng hậu nương nương, đứa nhỏ này thật sự là quá hồ nháo".
Thẩm Phong nói thế, Lý Vân Nương nhận ra hắn không vì nữ nhi mà suy nghĩ, nàng nhíu mày: "Thánh chỉ hôm nay đã tới, sáng mai thiếp liền tiến cung xin kháng chỉ? Hầu gia, thiếp không thể làm vậy. Huống chi, mặc dù Ninh nhi thỉnh cầu hoàng ân, nhưng Hoàng thượng cùng nương nương cũng tự có ý tứ, tuy nói để Ninh nhi tự làm chủ hôn sự nghe rất hoang đường, nhưng đây cũng là do Hoàng thượng và Hoàng hậu ân chuẩn".
Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương đều gật đầu thì người khác nói gì kệ bọn họ, việc tứ hôn do Hoàng hậu ban ra còn có thể từ, vậy thì chuyện này có cái gì phải sợ người khác nghị luận? Chỉ cần tương lai nữ nhi có thể bình an khang thuận là tốt rồi.
Lão phu nhân hừ một tiếng: "Kháng chỉ cái gì? Là nha đầu kia làm loạn, ngươi bẩm tấu với Hoàng hậu nương nương, nương nương tài đức sáng suốt, nghe rõ nguyên do tự sẽ có định đoạt. Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, ngươi xin ý chỉ tiến cung, dẫn Ninh nha đầu sớm đi một chuyến."
Tính toán lúc sáng sớm đổ bể, lão phu nhân trong lòng vô cùng căm tức.
Hôm qua là muốn mẫu thân tiến cung cầu xin Hoàng hậu nương nương không lùi hôn, hôm nay là muốn đi cầu xin Hoàng hậu nương nương thu hồi thánh chỉ. Con người một đêm liền có thể thay đổi như vậy. Nhớ tới tối qua phụ thân đến Mộ Lan Viện cùng Chu Mi, sau đó thở phì phì rời đi, chắc là do Chu Mi thổi gió bên gối. Xem ra, tổ mẫu cùng phụ thân đã có quyết định đối với chuyện chung thân của mình, hôm nay thánh chỉ tới, hi vọng của bọn họ bị dập tắt, cho nên mới nói vậy.
Trong mắt Thanh Ninh thoáng hiện tia cười lạnh, khẽ quỳ gối nói: "Tổ mẫu, phụ thân, Ninh nhi không dám kháng chỉ".
Thẩm Phong liếc sang Thanh Ninh, cả giận: "Lúc này ngươi nói không dám kháng chỉ? Vậy sao đối với thánh chỉ ban hôn, ngươi liền kháng chỉ?"
"Mẫu thân, Hầu gia, ta sẽ không xin ý chỉ tiến cung. Hầu gia nếu đã cố ý như thế, không bằng tự mình tấu sớ cầu xin Hoàng thượng đi?", Lý Vân Nương nhẹ giọng lạnh lùng.
"Mẫu thân, đại ca, chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn. Hoàng thượng cùng nương nương ban chỉ theo ý Ninh nhi thỉnh cầu là tỏ lòng thương xót cùng ưu ái Ninh nhi. Bởi vì chuyện của Nghi An quận chúa, Thánh thượng cùng Hoàng hậu nương nương trong lòng không tránh khỏi áy náy đối với Ninh nha đầu. Nếu chúng ta cứ vậy vội vàng tiến cung cầu xin Hoàng thượng cùng Hoàng hậu thu hồi ý chỉ này, thiên uy khó dò, không chừng lại khiến Hoàng thượng cùng nương nương tức giận".
Qua một hồi trầm tư, Thẩm Tránh hướng phía Hoàng cung chắp tay, phân tích: "Sau chuyện này, Hoàng thượng cùng nương nương chắc chắn sẽ lưu ý Hầu phủ nhiều hơn, mặc dù Thẩm gia cùng Tống gia từ hôn, nhìn bề ngoài là do Tống thế tử, nhưng nghe nói Vân Thái công chúa lần trước đã tiến cung tìm Hoàng hậu nương nương cầu tình, Hoàng hậu nương nương cũng có chút ít khó xử. Mà nay Ninh nhi lại tự xin từ hôn, coi như đã giúp nương nương trút được nỗi khó xử ấy, vừa viên mãn giải quyết tất cả, lại không làm Ninh nhi khuất cư thiên hạ, đối với Thẩm gia cũng không phải là chuyện xấu".
Hôm nay nhìn những thứ được ban thưởng, Thẩm Tránh vô cùng kinh ngạc. Quả nhiên với đạo thánh chỉ vừa ban xuống, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương trong lòng không biết có bao nhiêu áy náy, nếu không sao có thể ân chuẩn thỉnh cầu của cháu gái mình?
Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương trong lòng mang theo áy náy, đối với Hưng Ninh hầu phủ mà nói, không chừng là một chuyện tốt!
So với trưởng tử, tiểu nhi tử từ trước đến nay làm việc luôn chu đáo, vì vậy nghe lời Thẩm Tránh nói xong, lão phu nhân suy nghĩ một lát, tuy nhiên sắc mặt vẫn bực tức như trước. Thẩm Phong cũng cau mày trầm tư.
Thẩm Tránh lại cười nói: "Mẫu thân, đại ca, cũng có thể là do bây giờ Ninh nhi tuổi còn nhỏ, lại sống trong khuê phòng nên Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương mới ban thánh chỉ cho nàng tự ý kén chồng, tương lai còn không phải là mẫu thân, đại ca, đại tẩu các người quyết định cho nàng sao?"
Lão phu nhân nghe Thẩm Tránh nói những lời này, sắc mặt mới có chút hòa hoãn, liếc mắt nhìn Thanh Ninh, trầm giọng: "Nha đầu nhà ngươi thật sự quá hồ đồ, khiến người khác còn tưởng rằng Hầu phủ ta không có quy củ, từ hôm nay phạt ngươi chép Khuê huấn Nữ giới mười lần".
Phạt nàng chép sách, cũng là miễn cho nàng mỗi ngày sớm chiều tới vấn an, đỡ phải nhìn thấy nàng mà tức giận.
"Vâng, tổ mẫu". Thanh Ninh gật đầu.
Lão phu nhân gọi Thẩm Thanh Vũ đỡ bà trở về Đào Nhiên cư.
"Lời của tổ mẫu ngươi đã nhớ kỹ chưa? Không chỉ là muốn ngươi chép Khuê huấn Nữ giới, mà ngươi còn phải cùng mẫu thân ngươi học quy củ, không cho phép nghỉ ngơi lười biếng". Thẩm Phong nói.
"Vâng", Thanh Ninh nâng mắt đáp một tiếng.
"Ngươi không được phép nuông chiều nàng, phải dạy bảo nàng quy củ lễ nghi thật tốt". Thẩm Phong quay lại nói với Lý Vân Nương một câu rồi mới sải bước ra khỏi đại sảnh.
Lão phu nhân cùng Thẩm Phong đã đi, Thẩm Tránh cũng đứng dậy rời bước.
"Ninh nha đầu thật sự là có phúc khí". Bùi thị quét mắt lên những món đồ được ban thưởng rồi kéo Thẩm Thanh Vận rời khỏi.
Thẩm Thanh Nghiên cúi đầu đi theo chân Bùi thị.
Thanh Ninh thấy trong mắt Bùi thị lấp lánh hào quang, nàng nhìn qua những đồ ban thưởng, vốn nàng chẳng màng để ý, nàng chỉ để ý đến thánh chỉ trong tay, phân phó Ngọc Trâm cùng Trà Mai: "Ngọc Trâm, Trà Mai, các ngươi chọn cho mỗi người một cây trâm, đưa qua chỗ tổ mẫu, Nhị thẩm, Nhị muội muội".
Ngự vật là trân quý, đối với sự sắp xếp của nữ nhi, Lý Vân Nương cũng không có ý kiến gì.
Thanh Ninh cười cười kéo Lý Vân Nương đi tới mười kiện gấm vóc trước mặt: "Mẫu thân, người có thích không? Mùa đông sắp đến rồi, chúng ta sẽ dùng những thứ này làm mấy bộ y phục, váy vóc để mặc".
"Con giữ lại đi. Những thứ này đều là cống phẩm, có bạc cũng khó mà mua được, để đó làm y phục cho con. Nếu con không thích tay may vá của tú nương phòng, ta sẽ thỉnh sư phụ Vân Thường các đến làm cho con. Con đang ở tuổi xuân thiếu nữ, nếu những thứ này không đủ, thích gì nương sẽ cho con thêm". Lý Vân Nương vừa cười vừa nói, nghiêng đầu phân phó Trà Mai cùng Ngọc Trâm: "Hai người các ngươi trước tiên đưa đồ ban thưởng về Cẩm viên, lễ vật cho lão phu nhân cùng những người khác đưa đến sau".
Đôi mắt Thanh Ninh lóe sáng như những vì sao, gật đầu: "Tốt, mẫu thân thỉnh sư phụ vào phủ, chúng ta sẽ cùng nhau làm một cái áo choàng. Mẫu thân ngài sẽ dùng gấm vóc màu đỏ, Ninh nhi dùng gấm vóc màu hồng phấn, bên cạnh áo choàng khảm một vòng lông hồ ly trắng, vừa đẹp mắt vừa ấm áp".
Thấy nữ nhi cao hứng, Lý Vân Nương gật đầu không ngừng.
"Nha đầu chết tiệt đó đúng là tốt số!", Chu Mi hận đến cắn răng, thiếu chút nữa đem chén trà trong tay đập nát.
Nha đầu chết tiệt!
Tai Ngụy An hầu phủ đột nhiên bị té xỉu, tra không ra manh mối, Chu Mi khẳng định hôm đó mình bị trúng kế của nha đầu kia. Cứ như vậy, tự mình phải ký khế ước bán thân, trở thành thiếp thất đê tiện. Đều là do Thẩm Thanh Ninh kia làm hại. Hôm qua nghe tin nàng ta bị từ hôn, Chu Mi cảm thấy rất vui vẻ. Nàng ta khiến mình thân bại danh liệt, trở thành tiện thiếp, thì mình sẽ khiến cho nàng ta bị gả vào thương hộ, làm vợ của thương nhân đê tiện!
Ấy vậy mà nàng ta lại nhận được thánh chỉ tự mình làm chủ hôn sự. Sắc mặt Chu Mi âm trầm mà vặn vẹo.
"Tiểu thư, người coi chừng thân thể, đừng động thai khí", Trình ma ma ở một bên thấp giọng khuyên nhủ.
"Ma ma, Thẩm Thanh Ninh sao lại có mệnh tốt như thế chứ?", Chu Mi hít sâu một hơi.
"Tiểu thư, quan trọng là người phải dưỡng thân thật tốt, những thứ khác sau này tính tiếp". Trình ma ma nhẹ nói, nhìn vẻ mắt dữ tợn, ghen ghét, không cam lòng cùng giận dữ của Chu Mi, trong lòng bà thở dài một hơi.
Chu Mi cúi đầu nhìn bụng, sắc mặt ôn hòa chút ít: "Ma ma, ta sẽ sinh cho Hầu gia một thiếu gia chứ?"
"Đương nhiên rồi, chờ tiểu thư sinh ra tiểu thiếu gia, Hầu gia càng thêm sủng ái tiểu thư", Trình ma ma gật đầu liên tục.
Chu Mi vuốt bụng, trong ánh mắt tràn đầy nồng đậm chờ mong.
"Ngươi sẽ sinh ra nữ nhi". Một câu nói kia giống như ma chú, ngày ngày ở bên tai của nàng thổi gió, khiến nàng nửa đêm tỉnh mộng, khiến nàng mơ tới chính mình sinh ra một nữ nhi.
Nếu thật sự sinh ra nữ nhi phải làm sao bây giờ?
Đáy mắt Chu Mi mang theo một tia bất an.
Lão phu nhân phái một nha đầu Tử Yên thiên kiều bá mị đến bên cạnh nàng, có một lần, Chu Mi đã nhìn thấy trong con mắt Thẩm Phong lửa dục hừng hực nhìn nàng ta. Cho nên nàng để Trình ma ma bắt Tử Yên làm viêc nặng, không cho nàng ta được lại gần mình, càng không cho nàng ta có cơ hội lắc lư trước mặt Thẩm Phong.
Nàng có thể phòng được Tử Yên trước mặt, nhưng lại không phòng được nữ nhân bên ngoài. Nếu muốn giữ chắc địa vị, phải vững vàng bắt lấy tâm tư của Thẩm Phong, như vậy nhất định phải sinh con trai. Vậy mà lại bị nha đầu Thẩm Thanh Ninh đâm vào giữa một câu như thế. Chu Mi cúi đầu, nhìn bụng mình thật lâu không lên tiếng, ánh mắt thoáng hiện lên một tia thâm trầm.
Thật lâu sau Chu Mi mới sâu kín nói ra: "Thẩm Thanh Vũ kia đúng là đồ phế vật, đã lâu như vậy cũng không có một tia tin tức về khế ước bán thân, thật sự là không dùng được, cái gì mà được lão phu nhân sủng ái, ta khinh!".
"Nếu vậy, hay là nô tỳ đi thúc giục Nhị tiểu thư một chút?", Trình ma ma hỏi.
"Thôi, cái này cũng không phải gấp, nếu nàng có tin tức tự sẽ đưa tới cho chúng ta", Chu Mi lạnh lùng nói: "Ta đã thành toàn tâm nguyện của nàng ta, nếu nàng ta dám lừa gạt ta, ta sẽ cho nàng ta biết tay".
+++++++++++++++++
"Phi, nhiều đồ như vậy, chỉ đưa đến một cây trâm vàng", Bùi thị vuốt kim trâm Thanh Ninh đưa tới, lơ đễnh nói một câu.
"Đó là ngự vật, Ninh nha đầu có thể đưa đến một phần đã là không tệ". Thẩm Tránh ngồi đối diện nói.
"Quả nhiên..." Bùi thị nở nụ cười, đánh giá kim trâm: "Không hổ là đồ của phủ Nội Vụ, vô cùng tinh xảo, thuần sắc".
Ánh trăng sáng xanh rực rỡ xuyên qua ô cửa sổ mở rộng chiếu vào trong nhà, trong phòng ánh lên màu vàng ấm áp từ ngọn đèn.
Thẩm Tránh nhìn ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ, một lát sau quay đầu nhìn Bùi thị: "Nàng hãy để Vận nhi đi cùng Ninh nha đầu nhiều hơn một chút".
"Không được, nó chẳng qua chỉ là một cô nương bị từ hôn, tốt hơn là để Vận nhi tránh xa nó ra", Bùi thị cự tuyệt.
"Nó biết rõ bị từ hôn, tương lai hôn sự sẽ khó khăn, liền xin một thiên ân đại điển, là để đề phòng những việc sắp xảy ra. Nha đầu kia có mắt nhìn xa trông rộng, làm việc lại quyết đoán lớn mật, rất có sự can đảm", Thẩm Tránh đánh giá.
Bùi thị suy nghĩ một chút, nhìn về phía Thẩm Tránh: "Nó đề phòng mẫu thân cùng đại bá, sợ mẫu thân cùng đại bá làm chủ chuyện chung thân của nó?"
Thẩm Tránh gật đầu.
Thân là nhữ nhi huân quý thế gia, cho tới bây giờ hôn nhân đều vì lợi ích gia tộc. Thanh Ninh bị từ hôn, lão phu nhân cùng Thẩm Phong nhất định sẽ kiếm cho nàng một hôn sự có thể mang đến cho hầu phủ lợi ích lớn nhất. Nàng nhất định là đã nghĩ tới điểm này, cho nên mới cầu xin ân điển kia.
Thẩm Tránh không khỏi có vài phần kính trọng đối với cô cháu gái này.
"Hiểu rồi, việc này thiếp sẽ nói với Vận nhi, bất quá Ninh nhi tính tình không giống đại tẩu, tính cách lạnh lùng lắm, chỉ sợ khó thân cận với Vận nhi", Bùi thị nói.
"Hai tỷ muội tuổi tương tự nhau, có cái gì mà khó nói. Trong phủ này, hai người các nàng đều là tiểu thư con vợ cả, để cho Vận nhi học Ninh nhi một chút".
"Lão gia nói đúng, tỷ muội hai nàng tương lai xuất giá, vẫn nên giúp đỡ nhau".
Đột nhiên Bùi thị vòng vo chuyển đề tài: "Cũng không biết Chu di nương kia tương lai sẽ sinh con gái hay con trai...".
Thẩm Tránh khí định nhàn nhã bưng chén lên uống trà.
Bùi thị ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thấp giọng hỏi: "Có muốn hay không...?"
Thẩm Tránh lắc đầu: "Không thể."
Bùi thị nhíu lông mày, thấy Thẩm Tránh vẻ mặt tự tin, gật đầu: "Thiếp biết rồi."
Kiến An hầu phủ cùng Hưng Ninh hầu phủ từ hôn, Hoàng Thượng tứ hôn cho Kiến An hầu phủ Tống Tử Dật cùng Nghi An quận chúa, hôn kỳ định tại tháng ba năm sau.
Việc này trong thế nhân xem ra không phải là tin tức gì ngoài ý muốn, dù sao sau khi chuyện Tống thế tử cứu được Nghi An quận chúa truyền ra ngoài, trong lòng mọi người đều đã có phỏng đoán. Hưng Ninh hầu phủ đại tiểu thư sao có thể tranh được với Nghi An quận chúa!
Chuyện truyền ra, đối với tin tức về phần ý chỉ còn lại dành cho Thanh Ninh, mọi người ngược lại vô cùng kinh ngạc, con mắt nhìn Hưng Ninh hầu phủ đại tiểu thư Thanh Ninh càng thêm vài phần đồng tình.
Kiến An hầu phủ chuẩn bị sính lễ chờ khung chiêng gõ trống cùng phủ công chúa kết thân, mà Hưng Ninh hầu phủ thì bình thản như nước.
Thời gian lặng lẽ trôi, đến tháng mười, khí trời lạnh lên, thời điểm buổi sáng, trên ngọn cây, trên cỏ khô, trên những lùm cây cao đều có thể nhìn thấy một tầng sương lạnh bao phủ.
Vào tháng mười, trong phủ liên tục an lặng yên tĩnh, Chu Mi đột nhiên tỏ thái độ khác thường, luôn mang bụng bầu ra ngoài du ngoạn, còn thường xuyên tới Mộ Lan Viện thỉnh an Lý Vân Nương.
Thanh Ninh nghe chuyện, khóe miệng nổi lên nụ cười trào phúng.