Hầu Môn Kiêu Nữ

chương 112-2: đòi nợ 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoàng đế đi rồi, Thái hậu thở dài một hơi, thái hậu không thể quản quá nhiều, rốt cuộc chuyện này không phải thái hậu có thể làm được chủ.

- … Khụ khụ.

Triệu Đạc Trạch chậm rãi mở mắt, bóng người đong đưa trước mắt, hắn nhìn sắc đệm minh hoàng, là hoàng cung?

Trước khi hắn ngất đi, đã gặp hoàng thượng, chẳng lẽ hoàng Thượng đưa hắn hồi cung?

- A Trạch? Ngươi tỉnh?

- Thái hậu…Nương nương.

Triệu Đạc Trạch muốn đứng dậy hành lễ, tác động khiến vết thương đau đớn, đau đến nổi hắn phải nghiến răng nghiến lợi. Thái hậu đè vai hắn:

- Nằm, không cần động đậy.

Thái hậu nhìn Triệu Đạc Trạch nói:

- Nếu hoàng thượng đã giao ngươi cho ai gia, ai gia sẽ chiếu cố ngươi thật tốt, A Trạch a, về sau ngươi ở bên người ai gia đi, ai gia muốn nhìn xem ai lại dám đánh ngươi.

- …

Triệu Đạc Trạch mím môi chua xót:

- Đa tạ thái hậu nương nương thương xót.

- Ngươi cũng thật là, Tần vương đánh ngươi, vì sao không né?

- Ở trước mặt linh vị của tổ phụ, thần không dám trốn, cũng không muốn trốn. Thần đã sắp làm phụ thân, muốn đòi công đạo cho nhi tử còn chưa sinh ra, có lẽ thái hậu nương nương cũng nghe nói, thê tử của thần bị đuổi về Vĩnh Ninh hầu phủ.

- Sáng nay Vĩnh Ninh hầu cùng Gia Mẫn quận chúa đã tiến cung gặp hoàng thượng.

Thái hậu buồn bã nói:

- Không ngờ Gia Mẫn tái kiến hoàng thượng là vì chuyện này, khó trách hoàng thượng tức giận.

Vì chuyện hoán tử, thái hậu thấy có lỗi với Vĩnh Ninh hầu phủ, hiện giờ tôn nữ của Vĩnh Ninh hầu đang có mang, bị đám người thái phi đuổi về ngoại gia, quan trọng là Khương Lộ Dao không có phạm sai lầm, hoàng thượng còn thể diện?

Huống chi liên lụy tới Gia Mẫn quận chúa, sao hoàng thượng lại không ra mặt cho nàng một cái công đạo?

Gia Mẫn quận chúa coi Khương Lộ Dao như thân tôn nữ mà thương tiếc, phu thê Khương Lộ Dao ở trong lòng hoàng thượng càng tăng thêm ấn tượng.

Hiện giờ tam đại danh tướng chỉ còn lại Vĩnh Ninh hầu, hoàng thượng sẽ không để ba người lập công đều chết hết, rốt cuộc thanh danh phi điểu tẫn, lương cung tàn cũng không dễ nghe, một khi Vĩnh hinh Hầu kêu la ủy khuất, nhất định sẽ dao động sĩ khí trong quân đội.

Hoàng thượng không thể không suy xét sự ảnh hưởng của Vĩnh Ninh hầu.

Hiện giờ quá kế Triệu Đạc Trạch làm Yến Thân vương thế tử là sự lựa chọn tốt nhất, từ hoàng thất trở thành hoàng tôn của hoàng thượng, từ Tần vương thế tử thành Yến Thân vương thế tử, địa vị của Triệu Đạc Trạch so với trước kia càng cao, thân phận càng quý trọng.

Vĩnh Ninh hầu cùng Gia Mẫn quận chúa cũng không nói gì.

Triệu Đạc Trạch nói:

- Là thần không tốt, khiến hoàng thượng phiền lòng.

- A Trạch a, về sau ngươi phải sống thật tốt.

Thái hậu sờ trán Triệu Đạc Trạch:

- Ngươi phải khỏe mạnh, Tần vương phủ mới có thể tốt đẹp.

Triệu Đạc Trạch cũng không hoàn toàn hôn mê, hoàng thượng nói gì, hắn nghe hơn phân nửa, không ngờ chuyện này nháo đến cuối cùng, hắn phải đi lên con đường quá kế.

Lúc ấy hắn nói lời chính đáng cự tuyệt Yến Thân vương, về sau hắn lại phải Yến Thân vương là phụ vương…Hắn có chút khó mở miệng.

Nhưng con đường này là con đường tốt nhất.

Nếu từ lúc bắt đầu, không biết phải phấn đấu bao lâu mới có thể không bị bất luận kẻ nào bài bố vận mệnh, có lẽ cả đời này vẫn không làm được, ở Đại Minh triều, xuất thân cực kỳ quan trọng.

Yến Thân vương mọi cách tính kế, tất cả mưu hoa cũng không phải chỉ muốn Triệu Đạc Trạch quá kế làm nhi tử nối dòng.

Nếu kế hoạch của hắn thực hiện được, không biết các vị hoàng tử còn dư lại nhiều ít?

Đến lúc đó, có phải hắn sẽ có cơ hội?

Triệu Đạc Trạch hoàn toàn thất vọng Tần vương, giờ khắc này dã tâm chôn sâu trong lòng hắn lại bộc phát, phải nhanh chóng ổn định, phải nắm giữ binh quyền.

Tần vương vô tình với hắn, Triệu Đạc Trạch cũng sẽ không lưu luyến Tần vương, có lẽ bọn họ không nên làm phụ tử, xa chút, mỗi người trôi qua càng tự tại.

_______________________________________

Triệu Đạc Trạch ở trong hoàng cung dưỡng bệnh, ăn dùng cực kỳ tinh xảo, thái hậu đối đãi với hắn tốt vô cùng.

Khương Lộ Dao ở Vĩnh Ninh hầu phủ an thai đợi sinh, nhị phu nhân sai người chú ý chăm sóc Khương Lộ Dao, nhị phu nhân bận rộn để ý nhi tức Tiêu Chước Hoa sắp lâm bồn.

Nghe thái y bắt mạch, Tiêu Chước Hoa hoài song sinh, chuyện này khiến toàn bộ Khương gia khẩn trương muốn hỏng rồi, sinh một đứa đã rất khó, thai đầu liền sinh hai, nguy hiểm quá cao.

Khương Mân Cẩn mất ngủ vài ngày, Tiêu Chước Hoa dở khóc dở cười, thân thể của nàng, nàng là người rõ ràng nhất, hơn nữa nàng còn biết điều dưỡng, so với các thai phụ khác nàng càng thêm nắm chắc.

Khương Lộ Dao biết nhị phu nhân phải chiếu cố hai thai phụ rất vất vả, nàng không muốn tẩu tử bận tâm về mình, nữ nhân mang thai rất mẫn cảm.

Cho nên nàng ở trong phòng tổ mẫu Gia Mẫn quận chúa, cả ngày quấn lấy tổ mẫu, khiến tổ phụ Vĩnh Ninh hầu tức giận đến dậm chân.

Vĩnh Ninh hầu đếm ngón tay, khi nào Triệu Đạc Trạch có thể mang Khương Lộ Dao đi, hắn cùng Gia Mẫn quận chúa không còn nhiều thời gian, cố tình có thêm Khương Lộ Dao chen một chân vào.

Tuy có tôn nữ hiểu chuyện linh động cũng không tồi, nhưng lúc hắn muốn tìm Gia Mẫn quận chúa nói chuyện, đều bị Khương Lộ Dao phá đám.

Khương Lộ Dao còn âm thầm ngáng chân Vĩnh Ninh hầu, giáo tổ mẫu thuật dưỡng nô phu.

Vĩnh Ninh hầu muốn hỏi Khương Lộ Dao một câu, ngươi có phải họ Khương không? Hắn là thân tổ phụ của Khương Lộ Dao, không phải sao?

Chỉ là từ khi Khương Lộ Dao vào phủ, Gia Mẫn quận chúa vui vẻ hơn rất nhiều, cười càng nhiều, thân thể càng tốt, vì có Khương Lộ Dao lo liệu trên dưới, Gia Mẫn quận chúa không cảm thấy mệt, ngược lại rất hưng phấn, niệm tình này đó, Vĩnh Ninh hầu không oán giận Khương Lộ Dao nữa.

Gia Mẫn quận chúa vui vẻ là đủ rồi.

_______________________________________

Khương nhị gia chờ đến lúc Triệu Đạc Trạch bị đưa vào cung, ôm sổ sách vào trong lòng, gõ đại môn Tần vương phủ, thấy Tần vương cũng không hai lời, nói thẳng:

- Vương phủ các ngươi thiếu chút nữa đã khiến khuê nữ của ta tức nghẹn xém sinh non, định như thế nào?

- Thân gia…

- Đừng gọi, tại hạ chịu không nổi.

Khương nhị gia cười lạnh nói:

- Nữ nhi của ta được yêu thương mà lớn lên, ta vẫn luôn xem nàng như bảo bối mà thương tiếc, dựa theo hôn ước gả vào Tần vương phủ, ngươi tính xem nàng chịu bao nhiêu uất ức? Bị bao nhiêu ủy khuất? Vương gia không chỉ không cần nhi tức mang thai, còn đuổi tiểu tế của ta đi. Vương gia, cho dù phân gia ngươi cũng không thể để A Trạch ra đi mà không mang gì theo.

- Không phải bổn vương đuổi A Trạch…Hoàng thượng…

Tần vương nhớ lời hoàng thượng dặn dò, không dám đem chuyện quá kế A Trạch nói cho Khương nhị gia biết:

- Bổn vương không định phân gia.

- Không phải ngươi bắt A Trạch đi gánh tội thay? Hiện giờ Tần vương phủ tránh được đại nạn, A Trạch đã bị ngươi thương tổn, người bên ngoài đều nói ngươi muốn phân gia, muốn phế địa vị thế tử của A Trạch, A Trạch mặt mỏng, không dám nói cùng ta, ta lại nổi danh khắp kinh thành là da mặt dày, hôm nay tới cửa cũng không vì chuyện gì khác, A Trạch không còn vị trí thế tử, lại không được ngươi yêu thích, tương lai sau này cũng không thể chỉ dựa vào của hồi môn của thê tử mà sống qua ngày, vương gia, nếu ngươi để A Trạch không có gì mang đi, ngươi còn mặt mũi nhìn thế nhân?

- Ngươi muốn như thế nào?

- Rất đơn giản, các cọc sinh ý này đó để lại cho A Trạch, hắn xã giao bên ngoài, còn phải ban thưởng cho thủ hạ tướng sĩ, đều phải tiêu tốn bạc, nếu không được ưu việt, ai chịu theo A Trạch cùng nhau liều mạng? Vương phủ gia đại nghiệp đại, không thiếu chút này đó, nhưng mấy cọc sinh ý này đối với A Trạch mà nói, lại rất quan trọng.

Khương nhị gia đem sổ sách ném cho Tần vương.

Tần vương từ trước đến nay không hề quan tâm sổ sách trong hậu trạch, hậu trạch vương phủ đều giao cho thái phi cùng Tần vương phi, chỉ là hắn cũng nhìn ra Khương nhị gia muốn mấy cọc sinh ý này đều là những cọc kiếm được nhiều bạc:

- Này…

Triệu Đạc Trạch sắp quá kế rời đi, nếu đem sinh ý này đó cho hắn, chẳng phải là cho Yến Thân vương sao?

Nhưng Tần vương chỉ có thể đem chuyện quá kế chôn sâu trong lòng.

- Vương gia luyến tiếc? Có cần ta tìm thái phi nói chuyện?

- …

Tần vương thật sự sợ Khương nhị gia uy hiếp, thân thể thái phi vừa chuyển biến tốt, lúc này thái phi thật sự không thể gặp Khương nhị gia.

Một khi Khương nhị gia ở trước mặt thái phi chơi trò Dương Soái nhập thân, nhất định thái phi sẽ bị Khương nhị gia chỉnh thê thảm.

Dương môn thái quân bị đưa vào chùa miếu tĩnh dưỡng, chính là vết xe đổ.

Dương môn thái quân còn khôn khéo hơn thái phi, nhưng vẫn không chịu nổi Khương nhị gia lăn lộn.

Tần vương nhìn Khương nhị gia hai ba vòng, không thấy Khương nhị gia mang theo cẩu huyết gì đó:

- Chỉ có mấy cọc sinh ý này thôi?

Khương nhị gia gật đầu nói:

- Sinh ý là của tiểu tế, Vĩnh Ninh hầu phủ chúng ta không chiếm tiện nghi của A Trạch, A Trạch như thế nào cũng đã kêu ngươi là phụ thân hơn hai mươi năm, hiện giờ ngươi không cần hắn, dù sao cũng phải để hắn sinh sống tiếp. Mất đi vương phủ che chở, ngươi muốn A Trạch như thế nào trôi qua cuộc sống như trứng chọi đá?

- Nếu vương gia không chịu, vậy chúng ta có thể đi tìm hoàng thượng, để hoàng thượng phân xử, rốt cuộc ngươi có bồi thường cho A Trạch hay không? Làm phụ thân không có ai tâm tàn nhẫn như ngươi. Hoàng thượng còn là một vị từ phụ yêu thương hoàng tử.

Lời này ẩn hàm uy hiếp, lúc này Tần vương sợ gặp hoàng thượng nhất, hơn nữa hắn cũng biết ở trước mặt hoàng thượng, hắn không bằng Khương nhị gia.

Tuy Tần vương cảm thấy tiếc, nhưng đối với hắn mà nói sinh ý này đó cũng không thể uy hiếp căn cơ của Tần vương phủ.

Hiện giờ thanh danh của Tần vương đang không tốt, không bằng hào phóng cho Triệu Đạc Trạch nhiều vàng bạc, có lẽ thanh danh có thể tốt một chút.

Chờ đến lúc tin tức Triệu Đạc Trạch quá kế truyền ra ngoài, Tần vương sẽ tìm lý do thu hồi sinh ý này đó chỉ thuộc về Tần vương phủ.

Hiện tại phải ổn định Khương nhị gia trước, đỡ để Khương nhị gia tiếp tục nháo sự.

Tần vương gật đầu nói:

- Bổn vương cũng thương tiếc A Trạch, nếu ngươi đã mở miệng, bổn vương liền đem mấy cọc sinh ý này để lại cho A Trạch.

- Còn phòng ốc ở phía đông kinh thành, vương gia không cho A Trạch sao?

- Bổn vương cho.

Sinh ý này đó đều cho, đất đai khế ước cũng không thể bủn xỉn.

Khương nhị gia thấy mục đích đã đạt thành, tiếc hận thở dài, Tần vương quá kém, hắn chơi chưa tận hứng, nếu Tần vương tiếp tục kiên trì, hắn càng có thêm nhiều lý do đại náo vương phủ.

Tần vương thống khoái đưa bạc, Khương nhị gia rất khó chịu. Nhưng Tần vương cũng không phải ngốc tử, chỉ nghĩ xài bạc tiêu tai.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio