Đột nhiên, Tần Quốc Trường lấy từ trong túi quần ra một chiếc điện thoại sáng bóng đưa cho cô, thân mật gục cằm lên vai nhỏ, âm thanh khàn khàn, thấp trầm ấm áp: "Muốn không?"
Vành tai như thể có lông vũ quét qua quét lại ngứa ngáy không chịu được, Vỹ Chu Đào vô thức rụt cổ, gãi gãi bứt bứt lỗ tai.
"Bé cưng hôn ở đây một cái nữa, tôi cho em, chịu không?" Tần Quốc Trường chọc tay lên má ra hiệu một cuộc trao đổi siêu hời.
Vỹ Chu Đào chần chừ lắc đầu: "Cậu chủ sến quá!"
"..."
Thấy vẻ mặt Tần Quốc Trường đờ đẫn không một chút biểu cảm, cô cười xuề xoà, khúc kha khúc khích như trẻ con.
Tần Quốc Trường chậm chạp nhếch khoé môi, trong đầu sớm đã loé lên tia mưu mô; anh ném điện thoại xuống tay Vỹ Chu Đào, "ừ" một tiếng nhàn nhạt, vẻ mặt biến đổi lạnh lùng, thẳng thắng né xa cô ra.
Tận mắt chứng kiến Tần Quốc Trường lật mặt hờn giận - biến cố nghe tưởng chừng là mặt sóng dập dờn, nhưng đối với Vỹ Chu Đào mà nói, chẳng khác gì cơn sóng thần đang ập tới.
"Cậu chủ.." Vỹ Chu Đào nghĩ mình đã nói rất vừa tai, thế mà Tần Quốc Trường một chút động đậy cũng không có.
Giọng mèo con lí nhí: "Cậu chủ giận hả?"
Tần Quốc Trường mân mê ngón áp út, dáng ngồi tùy ý thoải mái, lưng dựa ra ghế, tư vị nhàn nhạt, cổ áo mở hai cúc lộ cơ ngực gợi cảm.
Vỹ Chu Đào há miệng, mắt mở tròn xoe.
Từ nãy đến giờ không chú ý đến, không biết Tần Quốc Trường có phải cố ý để lộ ra cho người khác nhìn hay không, chẳng trách từ đầu đến giờ cô thấy anh hôm nay có phần chả đứng đắn.
Tần Quốc Trường giỏi nhất là nhập vai, thong thả ngồi lạnh mặt với Vỹ Chu Đào; cơ mà cô nhóc im ắng quá mức khiến anh không kiềm được đưa mắt nhìn qua, bất chợt con mèo trắng lao tới, ôm lấy cổ anh vồ ngã ra ghế, ngồi lên bụng anh mò mẫm cổ áo, vẻ mặt cực nghiêm túc cài cúc áo trên áo anh.
Thấy thế, Tần Quốc Trường giả vờ tỏ vẻ không hài lòng: "Buông tay!"
Tay Vỹ Chu Đào khựng lại, sững sờ giây lát, sau đó sực tỉnh, thả tay ra khỏi cổ áo anh, chậm chạp thu tay đặt trên ngực anh.
"Xuống!" Tần Quốc Trường hung dữ trừng mắt với cô.
Lần này Vỹ Chu Đào cuối cùng không kiềm chế nổi nữa, môi mêu mếu, cổ họng ứ nghẹn, vành mắt nóng hổi, giọng mũi nghèn nghẹn: "Cậu chủ.."
Anh vẫn chau mày nhìn cô.
Vỹ Chu Đào ấm ức cúi gầm mặt, ngực nấc lên vài cái, tủi thân bấu bấu vào người anh, ngồi im không chịu nhúc nhích.
Ánh mắt Tần Quốc Trường thời khắc đó chứa một biển tình, trìu mến vuốt ve gò má Vỹ Chu Đào, nhếch khoé môi: "Trước chẳng có bám người, giờ thành Đào mít ướt."
Anh bật dậy, ôm theo cô nhóc ngồi kẹp hông mình, dịu dàng dỗ dành: "Đùa Đào nhỏ thôi mà, em không biết à?"
Vỹ Chu Đào cất giọng mè nheo: "Mặt cậu chủ hung dữ mà, có giống giỡn đâu."
Chưa kịp mở miệng, cô lại nói: "Cậu chủ hứa..
hứa không ghẹo con nữa mà!"
"Hứa thế thôi, ai ngốc mới tin." Tần Quốc Trường cụng trán với cô, ra ý cô là kẻ ngốc.
Vỹ Chu Đào sốc không chịu được, bĩu môi, mếu má, "Vậy con không tin tưởng cậu chủ nữa."
"Thế vẫn ghẹo nhưng cho Đào nhỏ.." Anh ghé vào tai cô gái nhỏ, thì thầm chuyện bí mật chỉ có hai người biết.
Mắt tròn mở to tựa hồ không tin được.
Cốc cốc.
Cửa phòng khách hé ra một khe nhỏ nhầm nói vọng vào trong: "Nước của quý khách đến đây ạ."
Vỹ Chu Đào giật mình nảy người định phóng xuống khỏi thân Tần Quốc Trường, thế nhưng anh túm eo giữ chặt, nhấc cơ thể nhỏ lên ngồi khép chân nghiên một góc trên đùi anh.
"Vào đi." Tần Quốc Trường nói.
Nhân viên đẩy cửa đi vào, kéo theo xe chứa ấm trà tới, cẩn trọng đặt lên bàn, thái độ hoà nhã, lịch sự cúi đầu mời sau đó lặng lẽ rời đi.
Vỹ Chu Đào ngơ ngẩn nhìn theo, không ngờ đến có nơi trang trọng hơn cả Tần Gia, phong cách nhã nhặn và thái độ công nghiệp, người không có tư vị thưởng thức như cô cũng cảm thấy lòng tràn đầy cảm giác làm khách quý.
Cửa phòng vừa đóng lại, Tần Quốc Trường liền tựa lưng ra ghế, bẹo bẹo chiếc má phún phính, mỉm khoé môi: "Đào nhỏ làm nũng cậu chủ xem nào."
"..."
"Xem có đáng yêu thì cậu chủ thưởng cho Đào nhỏ, chịu không?"
"Con không thèm!" Vỹ Chu Đào bĩu môi, phụng phịu má, tay bấu vào ngực anh.
Tần Quốc Trường ngay lập tức ghì cổ cô tới, âu yếm má đào: "Ngoan quá, cậu chủ thưởng cho Đào nhỏ nhé."
Dứt lời, môi người đàn ông phủ lên gò má đào, "chụt" một tiếng, "Cậu chủ thưởng Đào nhỏ thích không?"
Thích chết đi được ấy.
Vỹ Chu Đào rơn rơn người, thở sâu, thỏ thẻ: "Cậu chủ."
"Hử?"
"Sao mình ngồi đây hoài, người ta không nói gì hả?"
"Không muốn ngồi đây à?"
Vỹ Chu Đào gật gù: "Phòng mùi máy điều hoà khó chịu."
"Vậy ra ngoài." Tần Quốc Trường ôm theo Vỹ Chu Đào như ôm bé gái, tỉ mỉ vén mái tóc xoã dài của cô, mấp máy môi: "Ra ngoài mua trang sức cho Đào nhỏ, chịu không?"
Môi anh đào chúm chím ngại ngùng: "Con không dám."
"Sợ cướp giật?" Tần Quốc Trường cười cười.
Cô lắc đầu, tủm tỉm gục đầu lên vai anh, "Cậu chủ ẵm con hoài, kì muốn chết."
"Cho người ta biết Chu Đào còn nhỏ." Anh nảy thân thể nhỏ lên, ôm chặt trong lòng, "Mua giày, quần áo, trang sức, cái gì nữa Đào nhỏ nhỉ? Em cần mua thêm gì không?"
Vỹ Chu Đào mở mắt to tròn nhìn khoảng không trên vai anh, xong lại gục xuống, thời gian như thể đọng lại, im ắng một lúc lâu cô mới lên tiếng: "Sao cậu chủ đối xử tốt với con?"
"Thích không?"
"Dạ thích!"
"Ý tôi là.." Tần Quốc Trường ngửa cổ đặt ánh mắt lên gò má mọng sữa non mềm, giọng trầm thấp, ấm áp tựa mùa xuân được vùi thân thể vào chăn: "Thích tôi không?"
Vỹ Chu Đào trong tay xách túi đồ ăn vặt đứng nép sau lưng Tần Quốc Trường, ngoan ngoãn chờ anh cất đồ vào cốp xe.
Sau đó nhìn anh đóng cốp, đi lon ton theo sau lưng, nhìn thấy anh mở cửa ghế phụ liền nghe lời đặt mông lên, ôm túi đồ ăn trước bụng, ngước đôi mắt tròn xoe nhìn anh.
"Con cảm ơn."
Tần Quốc Trường chui đầu vào xe, nắm dây đai an toàn gắn với nhau, trói Vỹ Chu Đào vào ghế.
"Buổi tối món nướng, mời bà nội và ông nội.
Tôi thích em cảm ơn bằng hành động." Dứt lời, anh lại thơm lên má cô một cái, ánh mắt dịu dàng chứa cả khoảng trời tình.
Ngay lúc Tần Quốc Trường đóng cửa xe, Vỹ Chu Đào vội thở gấp, xoa xoa má nóng, cố điều chỉnh nhịp đập trong lồng ngực, cố gắng giữ năm ngón tay không run rẩy do hồi hộp.
Cạch.
Cửa ghế lái mở ra, Tần Quốc Trường ngồi vào trong.
Cô mau chóng gục mặt xuống gối, thấy trên tay vẫn còn khăn khăn cầm chắc chiếc điện thoại mới, cô vội có ý định nhoài người về phía anh nhưng chẳng được, bởi vì đã có dây an toàn kéo lại.
Tần Quốc Trường trong hành động thắt dây an toàn, toàn bộ gương mặt hướng về phía cô, nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
Vỹ Chu Đào bối rối ném điện thoại vào người anh, túng quẫn la lên: "Con trả cho cậu."
Anh cắm chìa khoá, khởi động xe, ánh mắt hướng về phía trước, nhàn nhạt nói: "Sáng mai tôi đi công tác."
Giọng anh trầm thấp, khẽ lướt mắt qua cô: "Giữ lấy.
Sáng mai em sang bà nội hai ngày đi."
"Dạ?" Vỹ Chu Đào ngơ ngác.
"Không hiểu à?" Tần Quốc Trường cong cong khoé môi, lặp lại: "Sáng mai tôi đi công tác xa, Đào nhỏ đến chơi với bà nội hai ngày, mặc quần áo mới."
Dừng một chút, anh cong môi bổ sung: "Sang chơi với bà, bà chăm em.
Ở nhà một mình không biết có bỏ ăn hay lười tắm không đây."
Vỹ Chu Đào có cảm giác mình đang bị chòng ghẹo, dù vậy vẫn cảm thấy anh đang nhắc nhở cô không được bỏ bữa và không được lười tắm, như là nửa thật nửa đùa.
"Có nghe không?"
Cô gật gật đầu: "Dạ."
Tần Quốc Trường đưa lại điện thoại cho Vỹ Chu Đào, dặn dò: "Lúc nào chơi với bà chán thì gọi điện cho tôi, lúc nào cảm thấy muốn nói điều gì đó thì cứ gọi, hoặc vắng tôi không ngủ được."
"Cậu chủ, cậu chủ không dắt người hầu theo hả?"
"Không."
"Vậy ai nấu cơm cho cậu?"
Chưa kịp đáp, cô nhóc luyến thoắt: "Ai tắm cho cậu nữa? Không ai đi theo chăm sóc cậu hết hả? Cậu đi về chỗ..
chỗ lúc trước cậu ở có người hầu hả? Người ta nấu cơm với lại tắm cho cậu luôn hả?"
Tần Quốc Trường ngừng lại một chút, bật cười, giải thích: "Cơm tôi ăn ngoài, thân tôi tôi tự tắm, không để ai hầu hạ cả."
"..." Nghe thấy vậy, Vỹ Chu Đào thở phào, môi nhỏ còn không giấu được tủm tỉm cười cười.
Chưa quá giây thứ ba, bản tính đa nghi từ trước đến nay chưa từng xuất hiện đột nhiên nổi lên.
Mắt tròn liếc qua điện thoại trên chân Tần Quốc Trường, lí nhí hỏi: "Cậu chủ ở đó chán lắm hả?"
Thuận theo ý cô, anh gật đầu: "Không có Đào nhỏ, không ai trò chuyện đương nhiên phải chán rồi."
"Vậy..
vậy cậu chủ cho con mượn điện thoại xong rồi..
rồi con nói chuyện với cậu, khi nào cậu chủ về con trả nha?" Vỹ Chu Đào lễ phép hỏi, vẻ thấp thỏm lo lắng.
"Ừm, cho em." Tần Quốc Trường đưa điện thoại mới cho cô.
Mặt cô gái nhỏ tươi tắn cười "he he" như trẻ con, ngoan ngoãn nhận bằng hai tay, xong kĩ lưỡng cất vào trong túi áo, chân vô thức ngoe ngoe khi vui vẻ.
Chẳng biết khi nào mới lớn!
Tần Quốc Trường cười trong lòng, cô nhóc không được bảo ban, may mắn ở bên bà cụ dạy điều hay lẽ phải, còn được nuôi nấng một trái tim thuần khiết, một dáng vẻ xinh xắn chẳng ai có được.
"Cậu chủ đi hai ngày mới về hả?"
"Dự kiến là vậy."
"Cậu chủ đi có gặp ba mẹ không?"
"Hửm?" Tần Quốc Trường hơi lơ đãng, vài khắc sau mới đáp: "Ba mẹ sao? Ba mẹ đang ở Nhật chờ ngắm hoa đào rồi."
Vỹ Chu Đào gật gù.
Đoạn, khoé môi anh cong cong, như thể tìm được thứ gì đó: "Ba mẹ à?"
"Dạ?"
Tần Quốc Trường cười cười không đáp; đoán chắc ba mẹ chẳng trông mong gì anh, thế mà cô nhóc bên cạnh đã bắt đầu trông mong được gọi ba mẹ rồi.
Anh dừng xe trước một khu công viên, nơi mà cùng trời cuối đất đều là bán bóng bay.
Vỹ Chu Đào dù đã cố gắng giấu đi vẻ mặt thích thú, đôi mắt tròn của cô sáng rực rỡ chính là lời thật lòng nhất.
Cô từ bé đã thích bong bóng, thích cầm lấy chùm bóng bay của riêng mình.
"Thích không?"
Cô cười chúm chím: "Thích cái gì ạ?"
"Bóng bay, xinh nhỉ Đào nhỏ?" Tần Quốc Trường giả vờ giả vịt, chờ cô chủ động cầu xin.
Vỹ Chu Đào cười khúc kha khúc khích, hai mắt do má to mà tít lại, nét trong trẻo hồn nhiên tựa hồ trẻ thơ: "Cậu chủ tự nhiên khen bóng bay xinh, cậu chủ lớn rồi mà còn thích bóng bay nữa."
"Bạn nhỏ nào đó thích bong bóng nên tôi cũng phải thích." Tần Quốc Trường nhún vai, liêm chính mà nói: "Nếu không bạn ấy ngại chẳng dám thừa nhận.".