Hậu Phi Bí Sử

chương 5: rắc rối đến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đoàn xe ngựa của các tài nữ lần lượt đi vào cánh cửa to lớn kia,bọn nàng vén rèm lên nhìn ra ngoài sân rộng lớn, nhìn khung cảnh hùng vĩ tráng lệ nơi này,trên mặt đều là thần thái vui mừng, nếu họ may mắn được lọt vào mắt xanh của hoàng thượng thì không phải sẽ bay lên làm phượng hoàng sao? Cơ hội như vậy ai có thể bỏ qua cho được đây, sau này nếu giữ được lòng của hoàng thượng bọn họ có thể sẽ là mẫu nghi thiên hạ, ngàn người ngước nhìn cung kính,uy quyền biết bao!

Lâm Y Nguyệt ngồi yên trong xe ngựa, khẽ hạ mắt cười nhẹ, trước sau cũng nhìn thấy còn cần gì vội vã? Cả cuộc đời có thể sẽ phải gắn nơi hoàng cung này thì có gì mới mẻ nửa đâu? Nàng không giống bọn họ, nàng còn có nơi cần phải về, còn có cha mẹ đang chờ đợi nàng, còn có cả người nàng thầm thương bao lâu này, nếu có thể trở về nàng nhất định sẽ can đảm nói ra cho hắn biết! Điều nàng cần cố gắng đó là phải giữ được mạng sống, không thể bỏ mạng nơi cổ đại này được!

Một đường đi theo A Đức quanh co bao nhiêu là hành lang khắc vàng khảm ngọc, có một số người mê mẩn nhìn chúng, có người vươn tay sờ chúng, trong mắt đều là tham hữu! A Đức chợt ở miệng dặn dò:“ Vào trong cung rồi các ngươi không được đi lại lung tung, không được nói bậy, không được tung tin đồn bất chính, không được làm trái quy định, và phải khắc nhớ rằng, không được có tâm tư sâu xa, bằng không, nơi này sẽ chính là mồ chôn của các ngươi, có hiểu không?”

“Hiểu” Đám tài nữ gật đầu hô một tiếng, bọn họ nào có để tâm chuyện đó nữa, đầu óc đã bay theo những cây cột rồng thiếp vàng thiếp bạc, chỉ mơ mộng hão huyền, mơ mơ hồ hồ trả lời, ngoại trừ Lâm Y Nguyệt và Đông Mai tỉnh táo, hai người đi cạnh nhau không hề liếc mắt nhìn những thứ quý giá đó.

“ Ai da, là A Đức công công sao, đây là đám cung nữ mới tuyển sao?” Một nữ nhân ăn mặc lã lướt, y phục màu tím như mây khói bao quanh hình dáng nàng ta, eo nhỏ được buột chặt bằng một sợi đai mỏng, tầng tầng lớp lớp y phục chồng lên nhau, đây đúng là kiểu ăn vận thời Đại Tần nàng đã từng nhìn thấy qua trong sách, đầu vấn theo kiểu Phi Nhân kế, buông thả vài cọng tóc xuống hai bên tăng thêm vẻ mị hoặc quyến rũ kèm theo chút lẳng lơ, cắm nhiều trang sức quý gía, mỗi lần nàng ta cười châu sai trên đầu rung theo kêu leng keng, quả nhiên bộ dáng đặc biệt khoa trương.

A Đức cúi người cười vô cùng nịnh bợ nói:“ Nô tài tham kiến Lưu mỹ nhân, đây là người được tuyển ra” Trong cung này người khó đối phó nhất chính là Lưu mỹ nhân này, nàng được thái hậu làm chỗ dựa nhiều năm nên chưa từng xe ai vào mắt, ngay cả hoàng hậu nương nương còn phải uất ức mà nhịn nhục, hắn đương nhiên sẽ không vì vậy mà tổn hại đến lợi ích sau này được.

Lưu mỹ nhân che miệng cười một cái duyên dáng, khẽ nhìn qua từng người, môi đẹp cong lên nở nụ cười, gật đầu hài lòng, ai ngờ đến trước mặt Lâm Y Nguyệt, nàng lại ngẩn người ngạc nhiên, thoáng bối rối lui ra sau một bước, gượng cười nhìn Lâm Y Nguyệt:“ Nha đầu này thực xinh đẹp, không dâng lên cho hoàng đế bệ hạ thật lãng phí rồi” Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một nữ nhân lại xinh đẹp như vậy, nàng cho rằng bản thân nàng đã xinh đẹp nhất rồi, không ngờ đứng trước mặt nha đầu này nàng chẳng khác gì sông ngòi đi so sánh với đại dương, quả thật nhà ai lại có thể sinh ra một đứa con khuynh thành khuynh quốc như vậy?

Lâm Y Nguyệt không hoảng hốt chỉ nhún người một cái, nhẹ nhàng cúi đầu nói:“ Nô tì không dám, thân thể hoàng thượng đáng giá ngàn vàng, một người thấp kém như nô tì sao có thể so với mỹ nhân được, thật xấu hổ rồi” Nhìn qua nàng đã thấy Lưu mỹ nhân này không phải là hạng người gì tầm thường, thật muốn cho nàng hầu hạ hoàng thượng sao? Chỉ sợ sau đó sẽ lợi dụng nàng đi?

Lưu mỹ nhân nghe nàng ta hiểu lễ như vậy rất hài lòng, lại nhìn thái độ cung kính của nàng ta, nàng có một loại cảm giác thỏa mãn, nàng bây giờ chỉ là một mỹ nhân, tuy có thái hậu chống đỡ nhưng vẫn là phải khép nép trước mặt hoàng hậu, nàng không cam lòng, vì cái gì một mỹ nhân như nàng lại thua kém cái tiện nhân kia, nàng ta chẳng qua chỉ là một tên ăn mày thấp kém, không được hoàng thượng sủng ái thì nàng ta có ngày hôm nay sao? hừ, nàng nhất định sẽ giành được hoàng thượng, giành được hậu vị, Nhược Mộc Lan, thứ tiện nhân ngươi chờ đó cho ta!!!

Lưu mỹ nhân khẽ phất tay, mười phần quý phái tao nhã nói:“ được rồi, đứng lên đi, bổn cung chỉ nói đùa, không cần phải hoảng sợ”

Lâm Y Nguyệt cúi đầu nhún một cái:“ Tạ ơn Lưu mỹ nhân”

Chờ đoàn người Lưu mỹ nhân đi qua, Đông Mai hoảng sợ nói:“ tiểu thư,vị mỹ nhân này cũng quá đáng sợ đi, mới gặp đã ghen tị với tiểu thư rồi” Nàng biết nhan sắc tuyệt mĩ của tiểu thư là không ai bằng, nhưng mới vào đã bị người ta cố ý gây sự thì thật không thể nói gì được, Lưu mỹ nhân kia rõ ràng là ghen tị với tiểu thư muốn dọa dẫm ngài mà.

Lâm Y Nguyệt hoảng sợ quay sang quát khẽ:“ Đông Mai không được nói bậy” Nàng vì sao quên mất bên cạnh còn có một Đông Mai, nàng ta ăn ngay nói thẳng, lại trực tiếp nói ra như vậy không phải là muốn chết sao? Nàng tất nhiên cũng biết Lưu mỹ nhân kia đang dọa nàng nhưng nàng cố ý như không hiểu! Tại sao lại quên nhắc nhở cho Đông Mai cơ chứ.

Lưu mỹ nhân chưa đi xa vừa nghe được lập tức quay lại tát Đông Mai một cái thật mạnh, giọng nói tàn nhẫn:“ Hỗn xược, ngươi dám nói bổn cung là độc phụ sao? Người đâu,lôi ra chém cho bổn cung” Nàng chưa từng bị ai bất kính như vậy,thân thế nàng vốn đã là thiên kim phủ thừa tướng rồi, đã uất ức ở vị trí này, nay lại xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp hơn mình, bây giờ lại bị một đứa nô tì hỗn láo! hừ

A Đức công công có chút khó xử nhìn Lưu mỹ nhân:“ Mỹ nhân, chuyện này..thật sự không được” Đây là người của thái hậu ra lệnh tuyển, hắn làm sao dám để sơ suất đây?

Lưu mỹ nhân quay sang tát một bạt tai vào mặt A Đức, ánh mắt âm ngao nhìn hắn:“ Ngươi dám kháng lệnh bổn cung sao? Nếu vậy cả ngươi cũng theo nàng đi”

A Đức hoảng sợ quỳ xuống:“ Lưu mỹ nhân, nô tài không có ý đó là nô tài đáng chết, là nô tài đáng chết” Hắn tức chết thôi, cái con nha đầu kia tại sao lại ngu dốt như vậy.để hắn chịu liên lụy theo.

Đông Mai quỳ dưới đất hoảng sợ nhìn Lâm Y Nguyệt, nàng...nàng chỉ là lỡ miệng thôi, dù có bất mãn nhưng nàng ta là Lưu mỹ nhân, muốn giết một cung nữ nho nhỏ như nàng thật quá dễ dàng.

Lâm Y Nguyệt lập tức bước lên một bước cúi đầu cung kính,giọng nói như hoàng anh kêu lanh lảnh:“ Lưu mỹ nhân, xin bớt giận, tỷ tỷ của nô tì mới vào cung có chút không biết lễ nghĩa, mong nương nương thứ tội”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio