Ngày hôm sau,sáng sớm tinh mơ đã bị tổng quản ma ma gọi dậy ầm ĩ, Lâm Y Nguyệt và Đông Mai phải không tình nguyện rời giường, nhìn hai bộ đồ cung nữ màu hồng nhạt treo trong tủ, nàng lại khổ não lắc đầu, nàng luôn tự hỏi vì sao mấy vị phi tần mỹ nhân có thể mặc một bộ y phục rườm rà như vậy, chồng chéo mấy chục lớp, chậc chậc, đúng là nghĩ đến thôi cả người nàng đều đổ mồ hôi hết rồi!
Đông Mai cầm y phục tiến lại mặc cho Lâm Y Nguyệt, tiểu thư sau khi mất trí ngay cả y phục cũng quên luôn cách mặc, ngày ngày đều là phải giúp tiểu thư mặc cho, nghĩ đến chuẩn bị đi làm nàng có chút bất mãn, nàng thì không sao nhưng mà tiểu thư làm sao mà làm được đây! Nhịn không được càu nhàu:“ hừ, lại sắp phải làm việc rồi, tiểu thư ngài làm được không vậy? hay là em đi xin Ma ma nhé?”
Lâm Y Nguyệt lắc đầu, chỉnh chỉnh lại y phục gọn gàng. nếu làm vậy thì càng bị chú ý thôi, với lại nàng từng trước khi xuyên qua là người chăm dọn nhà, mấy công việc như này nàng đều làm được, vì vậy nàng mỉm cười nhìn Đông Mai:“ không cần đâu, ta làm được mà, đừng đi xin ma ma, ngươi hôm qua hứa sẽ không để tâm đến mấy việc đó sao, quên rồi hả?”
Đông Mai vẫn chu mỏ bất mãn, chải tóc cho Lâm Y Nguyệt thành kiểu cho cung nữ, vấn cao lên để vài ba cọng tóc rũ xuống hai bên mang tai, lại chỉ cắm thêm một cây trâm bạc được ban tặng:“ hừ, em biết rồi” Nàng biết tiểu thư lại sợ nàng đi gây chuyện đây mà..
“ Còn nói cái gì đó hả, các ngươi không mau đến Điều Thiền phòng sao?” Lư ma ma tầm tuổi đi vào phòng, nhăn mặt nhìn hai người lớn giọng nói.
“ đi ngay đi ngay” Lâm Y Nguyệt lập tức đứng dậy kéo Đông Mai đi ra ngoài, tiến về Điều Thiền phòng.
Đa số trong này đều là giặt giũ, phơi đồ, mấy việc lặt vặt trong cung, hai người các nàng phải ôm mỗi người bộ y phục cung nữ và thái giám đi giặt,Lâm Y Nguyệt xách một thùng gỗ nước từ bể chứa nước không may trượt tay đổ hết thùng nước, Lư ma ma lập tức đi lại nhéo ngay hông nàng một cái thật đau.
“ á...” Lâm Y Nguyệt giật mình hét lên một tiếng đau đớn, cắn môi nhìn Lư ma ma.
Bà ta chống nạnh nhìn nàng, giọng điệu cay nghiệt:“ Ngươi đang làm cái gì vậy hả? Công việc còn không kịp làm lại định giở trò lười biếng sao? Đừng tưởng xinh đẹp thì muốn làm gì thì làm có nghe rõ không?”
Đông Mai vội chạy lại cạnh Lâm Y Nguyệt, lo lắng nhìn:“ Có sao không a?” Nàng giặt khá xa với chỗ tiểu thư, nếu không nhờ cung nữ kia nhắc nhở nàng cũng không hề biết.
Lâm Y Nguyệt lắc lắc đầu cười trấn an Đông Mai một cái, nàng không muốn Đông Mai vì chuyện này mà ghi thù với Lư ma ma, bà ta nhất định sẽ hành hạ Đông Mai mất, thà để nàng gánh chịu còn hơn:“ Ta không sao, tỷ tỷ đừng lo”
Đông Mai ngẩn người, một lúc sau mới tỉnh táo lại nàng không thể để người ta biết nàng là giả mạo được, suýt thì quên mất.
Lư ma ma hung hăng liếc một cái rồi bỏ đi, đám cung nữ lúc này mới xì xào bàn tán:“ trời ạ, Lư ma ma là người độc ác ai mà không biết, toàn kiếm lỗi đánh nhóm cung nữ chúng ta thôi”
“hãi, các ngươi nên cẩn thận chút, bà ta đã ghi thù với hai người các ngươi rồi”
“ thôi mau làm việc đi, không lại bị ăn đòn”
“ các ngươi tự cứu bản thân đi không ai giúp được đâu”
Lâm Y Nguyệt đứng im tại chỗ cúi đầu ôm chỗ bị nhéo, lực bà ta không nhỏ chắc sưng rồi đây, bà ta ra tay cũng quá tàn nhẫn đi, thở dài một hơi nàng lắc lắc đầu.
Bỗng một cung nữ đi lại hai người, mỉm cười hoạt bát:“ Này các ngươi nếu không ngại có thể làm chung với ta, ba người làm có thể nhanh hơn”
Đông Mai nhìn nữ nhân trước mặt, có vẻ vui vẻ hoạt bát, lại có hai hạt gạo khi cười, cực kỳ đáng yêu, vừa nhìn đã thích.
Lâm Y Nguyệt gật đầu, các nàng vừa đến thì cùng người cũ làm có vẻ tiện hơn, bằng không cứvi phạm thế này, cả người đều bầm tím mất thôi!
“ Vậy phiền ngươi rồi”
A Tú hơi sững sờ, choáng váng nhìn nụ cười thuần khiết trước mặt, nhu hòa vô cùng, quả thực vừa nãy nàng tưởng mình thấy đức phật rồi, vì sao còn có người tâm địa trong sáng lương thiện như vậy? Kẽ lúng túng cười:“Ta tên A Tú, các ngươi tên gì?”
Đông Mai cười vui vẻ nhất, hớn hở nói:“ Ta là Đông Mai”
Lâm Y Nguyệt chỉ bất đắc dĩ cười một cái nhìn Đông Mai:“Gọi ta là Y Nguyệt được rồi”
A Tú hơi dừng lại, sau đó rất nhanh cười dẫn hai người đi...