Chương : Tạ Trinh
Ở ngay khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc như thế này, một đao kia còn chưa kịp giáng xuống đã bị một người khác nâng vũ khí lên cường ngạnh ngăn lại.
Tạ Trinh lập tức mắt mở ra, chỉ thấy người vừa rồi ra tay cứu hắn chính là một nam tử có gương mặt bình thường, vóc dáng cũng không có gì đặc biệt, mà sau lưng người thanh niên này còn có ba người mặc đồ đen khác vẫn luôn một mực đi theo. Giờ phút này người thanh niên kia nói: "Tạ Trinh?"
Tạ Trinh không biết những người đến này rốt cuộc là người phương nào, có thân phận thật sự là gì, cũng không dám tùy tiện mở miệng thừa nhận, chỉ nói: "Đa tạ." Nói xong lời này, Tạ Trinh liền nhẹ nhàng nâng Uyển Uyển đứng dậy, chậm rãi dìu nàng đi qua bên cạnh.
Năm người đuổi gϊếŧ Tạ Trinh nhìn thấy hắn thoát chết trong gan tấc, người cầm đao lập tức lớn giọng nói: "Các ngươi muốn nhúng tay vào ân oán cá nhân?"
"Cái gì gọi là ân oán cá nhân?" Người thanh niên bật cười hết sức trào phúng, "Thức thời liền cút nhanh lên!"
Năm người này khi không lại bị mắng như vậy, mặt mũi thật sự rất khó coi, lại để Tạ Trinh rời khỏi, nhiệm vụ cũng không thể hoàn thành, về tình về lý, năm người đều muốn cùng bọn hắn nhất quyết phân thắng bại. Lại thêm việc bên phía đối phương chỉ có bốn người, so với bọn hắn dĩ nhiên không bằng, năm người này ngoại trừ người cầm đầu vẫn luôn một mực im lặng trầm mặc không nói gì, những người còn lại đều bắt đầu rục rịch muốn động thủ.
"Tạ Trinh, các ngươi không thể mang đi!"
Nghe nói đối phương kêu gào, người thanh niên chợt cười lạnh: "Vậy đến đây đi!"
Bên này đánh nhau kịch liệt, bên kia Tạ Trinh cẩn thận đem một chiếc khăn sạch sẽ gọn gàng từ bên trong tay áo của chính mình kéo thành một cái hình dạng vừa vặn, hai tay run rẩy giúp Uyển Uyển cuộn lấy miệng vết thương, thanh âm nghẹn ngào nói: "Uyển Uyển, ngươi như thế nào a?"
Uyển Uyển yên tĩnh tựa vào gốc cây, hai mắt có chút nhắm lại, hướng hắn yếu ớt cong lên khóe miệng cười nhợt nhạt, nói: "Ngươi có khỏe không?"
"Đừng hỏi ta." Tạ Trinh nhìn nàng như vậy, hốc mắt lập tức đỏ lên, hắn nhịn không được đưa tay ôm lấy Uyển Uyển, vừa muốn ôm chặt, lại vừa muốn thả lỏng lực tay, "Ngươi gả cho ta có được không?"
"Nào có ai lại trực tiếp hỏi một cô nương như vậy?" Uyển Uyển nở nụ cười, "Ta tuy rằng không được sinh ra trong gia đình giàu có... Nhưng ta cũng là một cô nương nghiêm chỉnh a, lỗ mãng giống như ngươi là không được..."
Nước mắt vốn đọng lại trong hốc mắt Tạ Trinh vô thanh vô tức trượt xuống. Hắn trịnh trọng gật đầu, đưa ra lời cam kết: "Nhất định ta sẽ long trọng cưới ngươi vào cửa."
"Ân..." Uyển Uyển thở dài, "Ta có chút mệt, rất muốn nhắm mắt ngủ một lát..."
Tạ Trinh kinh hoảng ngẩng đầu, nhìn người thanh niên kia đang từ từ đi về phía mình, ôm lấy Uyển Uyển, sau đó lớn tiếng gọi hắn: "Cứu nàng!"
Người thanh niên đạm nhạt dừng chân, rủ mắt nhìn xuống Tạ Trinh. Tạ Trinh lúc này làm sao vẫn còn bộ dạng thanh tú lúc trước? Hắn giờ phút này thập phần chật vật, toàn thân dính đầy bùn đất, cúi người ôm lấy thiếu nữ dung mạo lanh lợi kia, bên trong ánh mắt vẫn còn ngập tràn lo lắng.
"Tạ Trinh, cùng ta hồi kinh."
Tạ Trinh mặc kệ những lời hắn nói, kiên nhẫn lặp lại một câu: "Cứu nàng."
"Ta cứu nàng, ngươi theo ta hồi kinh."
"Vậy Uyển Uyển thì sao?"
"Tất nhiên là ở lại chỗ này." Người thanh niên trầm giọng nói.
Tạ Trinh cúi đầu, nhìn thiếu nữ ngoan ngoãn nằm trong ngực: "Uyển Uyển không thể theo ta sao?"
"Ngươi muốn cứu nàng không?"
Tạ Trinh chém đinh chặt sắt đáp: "Có."
"Vậy làm theo những lời ta nói." Trên mặt người thanh niên chợt thoáng qua một nụ cười rất nhạt, lời nói ra khỏi miệng dường như lại rất chân thật đáng tin.
Tạ Trinh cuối cùng cắn răng: "Được, bất quá ta phải khẳng định nàng có chuyển biến tốt đẹp."
Người thanh niên không hề buông ra nửa lời phản đối, chỉ nhàn nhạt đáp lời: "Chuyện này là đương nhiên."
Sau khi bọn hắn rời đi, một trong năm người vốn dĩ đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, đã rất lâu không có bất kì cử động gì, chính là kẻ cầm đầu kia, giờ phút này ngón tay của hắn bỗng nhiên động đậy.
Trọn vẹn một ngày đêm, Tạ Trinh yên tĩnh ngồi trên mặt đất ở bên ngoài cửa y quán, mắt nhìn thẳng, thất thần dựa lưng vào cây cột, đầu tóc rối bời, quần áo bẩn đến nỗi cho dù rửa như thế nào cũng không thể rửa cho sạch sẽ. Thần sắc trên mặt hắn đờ đẫn, tinh thần sa sút, bất cứ ai đến gần muốn cùng hắn nói chuyện, hắn đều không để ý, chỉ nhìn chằm chằm vào cửa y quán, ánh mắt chưa một giây dời đi.
Người thanh niên nhìn hắn ngồi lâu như vậy, nhịn không được đi đến bên cạnh hắn nói: "Ngươi là chủ nhân tương lai của Tạ gia, làm sao có thể vì tư tình cùng nhi nữ mà bỏ mặc Tạ gia sống chết không lo?"
"Ta bỏ mặc Tạ gia lúc nào?" Thanh âm Tạ Trinh khàn đặc, "Nhưng mà, những chuyện này cùng Uyển Uyển có liên quan gì?"
Người thanh niên nghe xong, tiếp tục nói: "Như vậy, Hoàng hậu nương nương năm đó vào cung, nàng phải từ bỏ những gì, các ngươi có từng thay nàng nghĩ tới? Trong cung mỗi một ngày dài như vậy, nương nương phải trải qua như thế nào, các ngươi đã từng quan tâm đến chưa? Tình huống mà nương nương đang phải đối mặt đến cùng là chuyện gì, các ngươi có từng hiểu rõ không?"
Tạ Trinh lúc này mới ngẩng đầu lên, trong đôi mắt mệt mỏi của hắn từng tia máu đỏ lan rộng, hắn há ra khoé môi khô nứt, ban đầu cố gắng nói vài lần cũng không phát ra bất cứ âm thanh gì, thật lâu sau hắn mới có thể hỏi lên tiếng: "Các ngươi là người của Hoàng hậu?"
"Bằng không thì ai có thể cứu ngươi?"
Tạ Trinh trong lòng tư vị không rõ, cảm xúc lẫn lộn ngũ vị tạp trần, nội tâm tràn đầy những suy nghĩ phức tạp cho dù nghĩ như thế nào cũng nghĩ không rõ. Cô nương trong lòng hắn ở trong y quán sinh tử chưa biết, biểu muội Hoàng hậu của hắn khuyên hắn đừng đến Giang Nam mạo hiểm, cho dù khuyên không được cũng nhất quyết không chịu bỏ mặc hắn.
"Các ngươi tìm ta đã bao lâu?" Tạ Trinh hỏi.
Người thanh niên giương mắt nhìn trời, cẩn thận suy nghĩ một chút: "Mấy tháng rồi."
Không phải Hoàng đế, không phải Tạ gia, mà là vị Hoàng hậu từ trước đến nay luôn bị cho rằng không chịu thay Tạ gia mưu cầu lợi ích, nàng lại là người đầu tiên tìm được hắn.
"Thế gian không có song toàn thập mỹ, Tạ Trinh, ngươi cẩn thận cân nhắc a."
Tạ Trinh trầm mặc thật lâu, ngay lúc người thanh niên cho rằng hắn sẽ không lên tiếng nói thêm bất cứ một lời nào nữa, hắn lại khó nhọc mở miệng: "Nương nương ở thời điểm phải đưa ra lựa chọn cũng là như thế sao?"
Người thanh niên buồn bã nói: "Nương nương lúc trước vốn dĩ muốn rời khỏi Tạ gia, một mình đi khắp non sông rộng lớn, mà khi đó Vấn Sam công tử lại đột ngột qua đời, Tạ gia gặp phải vận xấu, nương nương mới buộc phải từ bỏ sự tự do của chính mình, cam nguyện ở trong thâm cung trải qua từng ngày. Các ngươi chỉ cảm thấy Hoàng hậu cao cao tại thượng, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, làm sao biết được sự lựa chọn này lại làm cho nàng mỗi một ngày đều phải chịu đau khổ?"
Tạ Trinh xiết chặt nắm đấm, môi mím chặt: "Ta xin lỗi nương nương."
Lúc này, cửa két một tiếng nặng nề mở ra, Tạ Trinh nghe thấy âm thanh này lập tức quay đầu nhìn lại, nhanh chóng từ trên mặt đất đứng lên, xông lên phía trước: "Nàng như thế nào rồi a?"
Đại phu nói: "Ngươi vào bên trong nhìn một chút đi."
Tạ Trinh lúc này chỉ cảm thấy tim đập rất mạnh, tay chân mềm nhũn, những bước đi của hắn không biết như thế nào lại có chút lảo đảo, càng đi vào bên trong phòng, hắn lại càng lo sợ. Cuối cùng, hắn dừng chân trước tấm rèm chắn trước giường, cố gắng trấn an bản thân liên tục, vài lần vươn tay muốn vén rèm lên thế nhưng cuối cùng vẫn buông xuống.
Hắn đứng bên ngoài cẩn thận nói: "Uyển Uyển?"
"Ân." Bên trong Uyển Uyển thương thế cũng không nghiêm trọng lắm, chẳng qua là quá mệt mỏi, sau khi nhắm mắt ngủ được một chút lúc này đã dần thanh tỉnh.
Tảng đá lớn đè nặng trong lòng Tạ Trinh trong khoảnh khắc dường như đã được đặt xuống, hắn nhẹ giọng tiếp tục hỏi: "Ngọc bội ta đưa cho ngươi vẫn còn giữ a?"
"Ân."
"Uyển Uyển, ngươi còn nhớ rõ tối hôm qua ta đã nói cái gì với ngươi hay không?"
Uyển Uyển dừng lại một lát, sau cùng mới nói: "Nhớ rõ a."
"Vẫn như cũ không thay đổi." Tạ Trinh chân thành nhìn vào mắt nàng, "Cho ta chút thời gian, chờ việc này từ từ lắng xuống, ta muốn nở mày nở mặt cưới ngươi vào cửa."
Tin tức ở Giang Nam cuối cùng rơi vào trên giấy phơi bày ra trước mặt Tạ Bảo Lâm. Nàng lập tức đưa ra quyết định cải trang quay trở về Tạ phủ nhìn xem tình hình bây giờ rốt cuộc là như thế nào, dù sao bệnh tình của Tạ Các lão cũng trở nặng rồi.
Tin tức Tạ Trinh bình yên vô sự đang trên đường hồi kinh, Tạ Bảo Lâm cho người giữ kín, thập phần gắt gao không để lọt ra bên ngoài, hôm nay nàng chỉ muốn nói chuyện này với một mình Tạ Các lão.
Vào thời điểm Tạ Bảo Lâm từ cửa chính Tạ gia ngồi kiệu đi vào, nàng đưa tay thoáng nâng lên tấm rèm che yên lặng nhìn ra bên ngoài. Tạ gia bây giờ so với năm năm trước cũng không có gì khác biệt, tiết trời vẫn trong xanh mát mẻ như thế, chẳng qua là mùa thu đìu hiu, gió thổi mây trôi trước mắt lại vô thanh vô tức dâng lên một mảnh ảm đạm.
Hạ nhân Tạ gia làm việc mặc dù ổn thỏa nhưng lại không tránh khỏi có chút vội vàng, nhìn thấy có cỗ kiệu từ xa đang chậm chạp tiến đến, vội vàng lui qua một bên, cúi đầu cung kính chờ đợi.
"Đến đây ngừng đi a." Tạ Bảo Lâm căn dặn.
Vừa qua khỏi bức tường, cỗ kiệu liền dừng lại, Tạ Bảo Lâm khom người bước ra. Nàng lần này vận y phục hết sức đơn giản, đứng bên cạnh bức tường, nhìn những phiến lá thay nhau rơi xuống, mơ hồ có thể nghe thấy thanh âm nói chuyện từ trong chính sảnh, nàng ngẩng đầu, nhàn nhạt nâng bước chân.
Tạ Bảo Lâm vừa bước qua cánh cửa, thanh âm bên trong cánh cửa cũng theo đó ngừng lại. Tạ Bảo Lâm nhìn qua một lượt những người có mặt ở đây, sau đó đảo mắt qua lần lượt từng gương mặt kinh ngạc, cuối cùng đưa ánh mắt dừng trên mẫu thân của nàng, lập tức khom lưng hành lễ, trầm giọng nói: "Mẫu thân."
Mẫu thân của Tạ Trinh khí sắc cũng không tốt, so với lúc trước tiều tụy hơn rất nhiều, nàng bỗng dưng nhìn thấy Tạ Bảo Lâm, lúc này liền đứng lên, nói: "Tạ Bảo Lâm?"
"Đây là Hoàng hậu." Tạ mẫu lên tiếng nhắc nhở.
Mẫu thân Tạ Trinh lúc này kìm nén không được cảm xúc của mình, làm sao có thể quản được nhiều chuyện như vậy, trực tiếp đi qua, cố gắng kiềm nén hơi thở của mình, bình tĩnh nói: "Con trai của ta đâu?"
Nhiều người ở đây như vậy, không biết có bao nhiêu cái miệng có thể truyền ra bên ngoài, nói ra những lời này khó tránh khỏi gây bất lợi đối với Tạ Trinh, Tạ Bảo Lâm dĩ nhiên hiểu được tâm trạng lo lắng của mẫu thân Tạ Trinh mẫu thân, vì vậy nàng cũng không lên tiếng nói tiếp.
"Hắn là vì chuyện trị thủy mới phải đi đến Giang Nam, cũng vì đi đến Giang Nam cho nên mới gặp phải chuyện không may a! Vậy mà ngươi cái gì cũng không chịu làm?" Mẫu thân Tạ Trinh thấy Tạ Bảo Lâm im lặng không nói một lời, liền lại kích động tiến đến gần, "Hôm nay ngươi ngồi trên hậu vị cao cao tại thượng, đã quên mất vì cái gì ngươi mới có thể ngồi lên vị trí này a? Nếu không phải Vấn Sam qua đời, ngươi có thể làm Hoàng hậu sao?"
"Càn rỡ!" Tạ mẫu lớn tiếng, đập bàn tức giận quát lên.
Mẫu thân Tạ Trinh tự biết mình đã nói lỡ lời.
Tạ Kỳ vừa đi đến bên ngoài cửa, nghe xong những lời này, sắc mặt liền trở nên trắng bệch, hắn vội vã tiến vào, cũng bất chấp lưu lại thể diện, lập tức hướng mẫu thân của Tạ Trinh tức giận nói: "Ngươi trở về cho ta!"
Tạ Bảo Lâm lại đưa tay ngăn cản Tạ Kỳ, giữa lông mày không tồn tại chút cảm xúc: "Đã như vậy, chứng tỏ thẩm mẫu từ trước đến nay đã không vừa lòng với ta, hôm nay có gì liền dứt khoát nói rõ hết đi."
Tạ Kỳ lặng lẽ đưa tay xoa xoa mồ hôi lạnh, nói: "Nương nương, phụ thân nghe nói người giá lâm, muốn gặp người một lần."
"Thẩm mẫu, tổ phụ triệu kiến không thể không đi, mời thẩm mẫu suy nghĩ một lát, sau khi ta vấn an tổ phụ sẽ quay lại tìm người." Tạ Bảo Lâm gật đầu tỏ ý, cũng chưa từng khom lưng hành lễ.
Tạ Bảo Lâm thuận theo Tạ Kỳ chậm rãi đi bên dưới mái hiên trong hành lang, có một nhánh cây bên ngoài lặng lẽ trồi ra, Tạ Bảo Lâm nhìn những thứ này hết thảy đều lạ lẫm, trong lòng an ổn bình tĩnh như nước.
Tạ Kỳ cuối cùng cũng không thể tiếp tục chịu đựng tình cảnh này, dứt khoát quay người lại, khom người nhìn Tạ Bảo Lâm, thanh âm gần như cầu khẩn: "Nương nương, phu nhân vô lễ, mong rằng nương nương rộng lòng tha thứ."
"Thúc phụ cũng nghĩ như vậy sao? " Tạ Bảo Lâm giống như đã đoán trước được, không chút bất ngờ.
Tạ Kỳ nói: "Hạ quan không dám."
"Không dám." Tạ Bảo Lâm lạnh lùng cười cười, mở miệng chất vấn: "Xin hỏi thúc phụ, Tạ Trinh gặp chuyện không may, với ta mà nói có ích lợi gì?"
"Không có." Tạ Kỳ đứng thẳng người lên, "Những đạo lý nên hiểu trong lòng hạ quan hoàn toàn hiểu được, chẳng qua thân là phụ thân, vẫn khó có thể kiềm nén được cảm xúc của chính mình. Nương nương, phụ thân vẫn còn đang chờ người."
Tạ Bảo Lâm phẩy tay áo bỏ đi, trước khi đi lưu lại một câu: "Bởi vì các ngươi khó có thể kiềm nén chính mình, ta liền phải nhận lãnh hết thảy?"
Mùi thuốc trong phòng Tạ Các lão tỏa ra rất nồng đậm, Tạ Bảo Lâm vừa nâng tay kéo rèm đi vào, liền nhịn không được thoáng nhíu mày che mũi lại. Sau khi bước về phía sau tấm bình phong, Tạ Bảo Lâm rốt cuộc đã nhìn thấy được Tạ Các lão.
Tạ Các lão đang nhắm mắt tựa lưng vào trên ghế dài, cái đệm dưới thân được lót đến thật dầy, trên đầu gối vẫn còn phủ qua một lớp chăn lông cừu hết sức chỉnh tề. Tháng mười một khí trời có chút chuyển lạnh, trong phòng Tạ Các lão đốt nhiều than làm nhiệt độ cũng trở nên ấm áp hơn so với bên ngoài.
"Tổ phụ." Tạ Bảo Lâm khom người đoan chính hành lễ.
Bởi vì nguyên nhân thân thể không được tốt, Tạ Các lão cũng không ngồi thẳng dậy, chỉ dùng sức đưa tay ra, thanh âm già nua: "Bảo Lâm đến đây."
Tạ Bảo Lâm chậm rãi đi qua, tùy ý để Tạ Các lão vỗ nhè nhẹ cánh tay của mình.
Tạ Các lão đột nhiên nhớ tới chuyện thương tâm, nước mắt từng giọt từng giọt tuôn đầy mặt nói: "Bảo Lâm đến đây a, ta đã nhiều tuổi như vậy rồi, cũng không màng đến chuyện công danh lợi lộc, chẳng qua hôm nay Tạ gia hôm nay rơi vào tình trạng như vậy, ngươi thật sự rơi vào tình thế rất bất lợi, ta lo lắng cho ngươi."
Hết chương .