Hầu Phu Nhân Mỗi Ngày Đều Muốn Đổi Chồng

chương 11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

[Edited by Andie Trần]

Nhất thời hai người không còn chuyện gì để nói tiếp nữa, Giang Lam Tuyết xoay đầu, tay chống lên má, mắt lơ đãng nhìn hoa cỏ trong vườn. Kiếp trước nàng đã từng lén đến nơi này một lần, là sau khi hai người bọn họ thành thân, lo lắng hắn vì sao nhiều đêm không về. Nha đầu ở Hầu phủ lén nói cho nàng biết Thế tử là ở nơi này kim ốc tàng kiều, nàng liền tới nhìn, quả đúng như lời đồn. Giang Lam Tuyết cũng không nói lại chuyện này với Cố Duẫn Tu, chỉ là từ đó về sau tâm nàng càng ngày càng lạnh. Ảo tưởng về một cuộc sống phu thê cầm sắt hài hòa khi còn thiếu nữ cứ thế vỡ vụn.

Giang Lam Tuyết nghiêng đầu lộ ra một mảng da thịt trắng nõn nơi cổ, Cố Duẫn Tu trộm nhìn vài lần. Rõ ràng vẫn là người trước kia, nhưng lại nhìn nơi nào cũng không thấy giống.

Giang Lam Tuyết quay đầu, đón nhận ánh mắt Cố Duẫn Tu: "Ngươi còn có việc sao? Nếu không có việc gì nữa, liền cứ như vậy đi. Sau khi ngươi sắp xếp mọi việc thỏa đáng liền nói cho ta biết là được".

Cố Duẫn Tu nghe ra ý tứ của nàng là nói hắn về sau đừng tìm nàng, trong lòng còn có chút không được tự nhiên: "Không nghĩ tới ngươi kỳ thực lại không thích ta đến như vậy".

"Vậy ngươi tưởng như thế nào?"

Cố Duẫn Tu sửng sốt một chút, xác thật, hắn giống như vẫn luôn không thích Giang Lam Tuyết...... Đã nhiều ngày qua tuy rằng biểu hiện nàng cùng với trước kia không quá giống nhau, nhưng tóm lại vẫn là nàng.

"Vậy thì cứ như vậy mà làm đi". Giang Lam Tuyết nói xong liền đứng dậy đi mất.

Cố Duẫn Tu vẫn còn ngồi tại chỗ, nhìn bóng dáng nàng. Nàng mới mười bốn thế nào dáng người lại cao như vậy? [Edited by Andie Trần] Kiếp trước khi gả cho hắn dường như còn muốn cao hơn bây giờ một chút. Hắn không thích nữ nhân dáng cao. Không đúng, hắn là không tìm ra ở nàng điểm nào làm hắn yêu thích.

Hắn kiếp trước là vì cái gì lại không thích Giang Lam Tuyết? Nguyên nhân quá nhiều...... Chính yếu vẫn là hắn cảm thấy cha mẹ hắn quá uất ức, bởi vì sợ Hoàng Thượng kiêng kị liền đem hắn dưỡng thành phế, danh môn khuê tú trong kinh thành nhiều như vậy đều không để hắn cưới về, lại cưới con gái của một quan chức nhỏ bé. Bởi thế nên kiếp trước hắn mang theo bất mãn cùng thành kiến, đối Giang Lam Tuyết vẫn luôn không nóng không lạnh. Nàng đối hắn cũng kính lễ nhiều hơn yêu thích, dần dần hai người càng thêm lãnh đạm, chỉ duy trì mặt ngoài cho nhau kính trọng.

Mặc kệ Giang Lam Tuyết biến thành cái dạng gì, nàng vẫn là Giang Lam Tuyết, hắn vẫn sẽ không thích Giang Lam Tuyết. Tiếp tục dây dưa với nàng khiến hắn cảm thấy mình kém cỏi, Cố Duẫn Tu rời khỏi Lục gia, rốt cuộc cũng không có tới gặp Giang Lam Tuyết.

Còn Giang Lam Tuyết, kể từ khi Cố Duẫn Tu xuất hiện nàng luôn nhớ lại chuyện cũ kiếp trước, trong mộng cũng luôn mơ thấy chuyện ở kiếp trước. Điều này làm Giang Lam Tuyết rất phiền lòng, nàng chính là không muốn phải nhớ lại những chuyện đó.

Ngoại trừ chuyện này thì mỗi ngày trôi qua của nàng đều rất dễ chịu. Lục tiên sinh đối Giang Lam Tuyết có thể nói là dốc hết lòng dạy dỗ, bên cạnh trà kỹ, cầm kỳ thư họa, ủ rượu, chế hương, chỉ cần Giang Lam Tuyết muốn học, Lục Trường Thanh không hề nề hà mà dạy tất cả cho nàng.

Lục Trường Thanh trong quá trình giảng dạy cho Giang Lam Tuyết liền phát hiện trên người nàng luôn có bóng dáng Mai Cửu Nương. Lục Trường Thanh âm thầm điều tra qua Giang Lam Tuyết, nàng từ nhỏ sinh ra ở Ngân Châu, chưa từng rời khỏi Ngân Châu, vì thế hắn liền kết luận, Mai Cửu Nương nhất định ở Ngân Châu. Lục Trường Thanh cứ thế lưu lại Ngân Châu thành.

Việc Lục Trường Thanh lưu tại Ngân Châu thành không đi làm cho Giang Lam Tuyết vốn luôn muốn theo chân hắn ra ngoài du hí buồn bực không thôi. Cũng may nàng hiện giờ so quá khứ tự do không ít, có thân phận Giang Lam này, nàng ở Giang phủ đều có thể thường xuyên mặc nam trang.

Vi thị ở sau lưng thường xuyên thở dài, sợ khuê nữ không tìm được một nhà chồng tốt, cũng từng vài lần tìm Giang Lam Tuyết nói, nhưng mỗi lần đều bị nàng nói một hồi. Lời của nữ nhi nói ra đều khiến bà không biết phải tiếp nhận như thế nào. [Edited by Andie Trần] Nào là: Thế nhân khiến thân phận nữ tử chịu thật nhiều gông xiềng, không bằng thừa dịp vẫn còn là một tiểu cô nương sống tiêu sái một chút? Bên ngoài non sông gấm vóc, chẳng lẽ đều tồn tại là vì nam tử?......

Vi thị nhất thời chịu thua nàng, có đôi khi lại cảm thấy chính mình ngược lại bị nàng thuyết phục. Bắt nhốt nàng ở nhà mãi cũng không được, để nàng ra ngoài cũng tốt,cũng may Giang Lam Tuyết lễ nghĩa không tìm ra nửa điểm sai, nữ hồng cũng thực luyện đến giỏi giang hơn người. Vi thị cảm thấy nhà mình khuê nữ xác thật như nàng nói, nàng như vậy thông minh có khả năng, học thêm chút đồ vật làm sao vậy.

Đảo mắt đã tới Tết Đoan Ngọ, thời tiết ngày càng nóng, Tây Bắc vốn khô hạn ít mưa, Giang Lam Tuyết có chút nhớ khi hậu mát mẻ ở kinh thành.

Trước Tết Đoan Ngọ một ngày, Giang Lam Tuyết mang theo nửa xe tặng lễ đi đến Lục gia. Vừa ra khỏi cửa đi về hướng đông không lâu, xe ngựa ngừng lại bên đường.

Giang Lam Tuyết xốc lên màn cửa liền thấy ở nơi xa giơ cao những thẻ bài "Yên lặng" "Tránh ra", lại nghe tiếng trống đồng "Đương đương đương" vang lên chín tiếng, là Tri châu đi tuần.

"Công tử? Có phải hay không là Tân tri châu?" Vân Thi ở một bên hỏi, Vân Thi hiện giờ gọi Giang Lam Tuyết là công tử đến thuận miệng, ngược lại có đôi khi nên gọi tiểu thư thì lại gọi sai.

Giang Lam Tuyết gật gật đầu: "Chắc là vậy, mấy ngày trước đây ta có nghe phụ thân nói Tân tri châu đã đến từ nhiều ngày trước".

Tố Nương rốt cuộc cũng tới, khóe miệng Giang Lam Tuyết liền mang theo ý cười.

Tri châu họ Kiều, có một khuê nữ tên Kiều Tố Nương, kiếp trước cùng Giang Lam Tuyết là bạn thân. Từ Ngân Châu đến kinh thành, hai người quan hệ vẫn luôn thân mật. Kiếp trước Kiều Tố Nương gả cho Hứa Thính Tùng, hai người bọn họ thật sự là nhất sinh nhất thế một đôi người, Giang Lam Tuyết thực hâm mộ.

"Công tử cười cái gì?".

"Có mỹ nhân tới, ta cao hứng a". Giang Lam Tuyết cười nói.

"Ở đâu, ở đâu? Ngân Châu thành đệ nhất mỹ nhân không phải là công tử người sao?" Vân Thi cũng hướng bên ngoài xem.

"Công tử ngươi phải gọi là đệ nhất mỹ thiếu niên". Giang Lam Tuyết cười gõ đầu Vân Thi một cái, "Được rồi, đừng nhìn nữa, vài ngày nữa sẽ lại gặp thôi".

"Nga ~" Vân Thi ngoan ngoãn mà ngồi xuống. Công tử đã nói vài ngày nữa sẽ gặp liền nhất định có thể gặp được, công tử liệu sự như thần, luôn đoán trước được mọi việc.

Quả nhiên vài ngày sau, Giang Lam Tuyết liền nhận được thiệp mời Tri châu phu nhân đưa tới. [Edited by Andie Trần] Tri châu vừa mới nhậm chức, muốn hiểu hết mọi chuyện lớn nhỏ ở một châu đi tuần, giao thiệp với quan lớn nhỏ khắp châu vẫn là không đủ, còn phải nhờ đến các vị phu nhân. Hậu trạch cũng có liên quan không ít đâu.

Phụ thân Giang Lam Tuyết chức quan nhỏ như một hạt mè, cai quản vấn đề dạy học thi cử ở châu. Chức quan tuy rằng nhỏ nhưng lại quản lý học sinh cả một châu, học sinh chính là rường cột quốc gia tương lai, không thể không cho ông chút mặt mũi, cho nên Giang nhị phu nhân cùng Giang Lam Tuyết đều thu được thiệp.

Việc này hoàn toàn không có gì khác với kiếp trước. Kiếp trước Giang Lam Tuyết tại bữa tiệc ngắm hoa này mà kết bạn với Kiều Tố Nương, hai người nhất kiến như cố, thành khuê trung bạn thân. Cũng là lần này ngắm hoa bữa tiệc, Giang Lam Tuyết vào Trấn Viễn Hầu phu nhân mắt. Hiện giờ Cố Duẫn Tu trọng sinh, Giang Lam Tuyết cũng không sợ Trấn Viễn Hầu phu nhân nhìn thượng nàng, Giang Lam Tuyết đầy cõi lòng chờ mong mà chuẩn bị dự tiệc.

Ai ngờ ngày hôm sau đến Lục gia, Lục Trường Thanh lại cho Giang Lam Tuyết một thiệp mời nữa, này là Tri châu đích thân mời, mời Giang Lam, thời gian lại là trùng nhau...... Giang Lam Tuyết rơi vào thế khó, nàng rốt cuộc nên lấy thân phận Giang Lam Tuyết tham gia tiệc ngắm hoa cùng các vị phu nhân hay lấy thân phận Giang Lam tham gia tiệc trà của Tri châu đại nhân đây......

"Sư phụ, ta nên làm cái gì bây giờ a?" Giang Lam Tuyết mặt ủ mày ê hỏi Lục Trường Thanh.

Lục Trường Thanh cười nói: "Này liền xem ngươi là muốn kết bạn cùng các khuê tú hay là muốn kết bạn tài tuấn, vi sư cảm thấy kết bạn cùng các vị tài tuấn nhiều cũng tốt, tương lai ngươi chọn phu càng thuận tiện".

"Sư phụ như thế nào còn trêu ghẹo ta". Giang Lam Tuyết dậm chân làm vẻ giận dỗi.

"Ngươi vào sư môn lâu như vậy, cũng chưa lộ mặt qua bao giờ, cũng nên ra ngoài gặp người rồi". Lục Trường Thanh cười nói, "Yến hội của các phu nhân một năm tổ chức mười hồi tám hồi. Mỗi lần cũng chỉ là ngắm hoa, trong một năm nào là ngắm mẫu đơn, ngắm thược dược, ngắm hà, thưởng cúc thưởng mai. Còn tiệc của Tri châu đại nhân thì không phải là mỗi lần đều có thể cho ngươi thiệp mời".

Lục Trường Thanh vừa nói như vậy, tâm Giang Lam Tuyết có chút động. [Edited by Andie Trần] Nàng không phải muốn kết bạn cùng người tài tuấn, nàng là muốn làm người tài tuấn. Nhưng nàng cũng muốn gặp lại Kiều Tố Nương......

Sau khi Giang Lam Tuyết về đến nhà nói suy nghĩ của mình cho cha nương, hai người bọn họ thế nhưng cũng bất đồng ý kiến. Vi thị cảm thấy nàng nên cùng bà đến thưởng hoa yến, còn Giang Kế Viễn lại cảm thấy nàng nên cùng ông cùng đến phẩm trà yến.

Vi thị giận dỗi nói: "Hai cha con các người hiện tại là vui đến nhảy cẩn lên rồi đi, Lam Tuyết nếu như bị người khác biết được là nữ nhi thì phải làm sao?"

Giang Lam Tuyết cúi đầu không nói, Giang Kế Viễn lại không cho là đúng: "Này có làm sao, Lam Tuyết chúng ta giỏi giang như vậy, cần gì phải sợ. Lại nói có Lục tiên sinh ở đấy, sợ cái gì".

Vi thị lại nói: "Các người không chỉ nghĩ mọi người là người mù, còn nghĩ bọn họ là đồ ngốc à".

Giang Lam Tuyết lúc này mới nhỏ giọng: "Lục tiên sinh nói, hắn cũng chưa từng nói qua hắn thu nam đệ tử...... Nếu như thật sự bị nhận ra thì nói là do bọn họ hiểu lầm ý của người......"

"Di! Lục tiên sinh người này như thế nào lại vô lại như vậy! Lam Tuyết đừng đến đó học nữa!" Vi thị mắt trợn trắng, đối Giang Kế Viễn nói, "Vậy còn chàng! Mọi ngườ đều biết đệ tử Lục tiên sinh thu là cháu trai bà con xa của chàng, chàng tính giải thích như thế nào?"

"Cái này......" Giang Kế Viễn không lời gì để nói, "Ta đây cũng sẽ chối......"

Cuối cùng Giang Lam Tuyết vẫn là đi theo Lục Trường Thanh đến tiệc trà. Lần này là Lục Trường Thanh tự mình giúp nàng dịch dung. Giang Lam Tuyết dịch dung xong cười nói: "Sư phụ còn có cái này giấu riêng nha, ta cũng muốn học!"

Lục Trường Thanh thở dài: "Ta đã từng dạy Cửu Nương dịch dung".

Giang Lam Tuyết trong lòng có chút khổ sở, vì chuyện của Lục Trường Thanh cùng Mai Cửu Nương. Nàng không phải cố ý muốn tra tấn Lục Trường Thanh năm, nhưng thật sự là nàng hiện tại không biết Mai Cửu Nương ở đâu, nàng chỉ biết thời gian Mai Cửu Nương đến Mai Hoa Am không sai biệt lắm là năm sau.

"Sư phụ, ngươi nhất định sẽ tái kiến Cửu Nương, đến lúc đó, các ngươi nhất định phải thật hạnh phúc". Giang Lam Tuyết nói xong vành mắt lại có chút đỏ lên. Tình cảm giữa Lục Trường Thanh cùng Mai Cửu Nương thật tốt, Hứa Thính Tùng cùng Kiều Tố Nương cũng thật tốt, nàng đã từng cũng muốn được như bọn họ.

Giang Lam Tuyết lấy cớ thân mình không khỏe, không có đi ngắm hoa yến, tự tay viết thư trả lời, lại chuẩn bị lễ vật tặng cho Kiều phu nhân cùng Kiều Tố Nương. Kiều phu nhân tuy chưa gặp được Giang Lam Tuyết, lại đối với sự chu đáo của nàng khen không dứt miệng. Kiều Tố Nương cũng thập phần thích lễ vật Giang Lam Tuyết chuẩn bị. [Edited by Andie Trần] Cứ như thế, Giang Lam Tuyết tuy rằng không có đi ngắm hoa yến, thanh danh chu đáo vẫn là truyền tới lỗ tai Hầu phu nhân. Đây là điều Giang Lam Tuyết vạn lần không nghĩ tới.

Tuy nói là Tri châu đại nhân mở tiệc chiêu đãi, lần này phẩm trà yến vai chính vẫn là Lục Trường Thanh cùng Giang Lam Tuyết. Hôm nay thầy trò hai người y phục màu xanh đen giống nhau, cùng Tri châu đại phân biệt ngồi ở hai phía đầu bàn, trái phải theo thứ tự xếp ghế ngồi, trừ bỏ Giang Kế Viễn là một vị quan nhỏ, còn lại đều là thanh niên tài tuấn trong thành. Cố Duẫn Tu cùng Hứa Thính Tùng thế nhưng cũng có mặt. Hai người còn ngồi cạnh nhau.

Giang Lam Tuyết liếc mắt một cái liền thấy được bọn họ vừa lúc hai người họ cũng đều nhìn nàng.

Cố Duẫn Tu còn tốt nhưng Hứa Thính Tùng lại là vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, hướng Giang Lam Tuyết gật đầu mỉm cười.

"Ngươi có quên biết hắn sao?" Cố Duẫn Tu thấy Hứa Thính Tùng hướng Giang Lam Tuyết cười, có chút ngoài ý muốn.

"Giang công tử? Sớm có quen biết". Hứa Thính Tùng tự nhiên mà đáp.

Cố Duẫn Tu lại hỏi: "Khi nào?"

Hứa Thính Tùng suy nghĩ một chút: "Đầu năm đi, Thế tử cũng biết Giang Lam?"

Biết rõ, còn quen biết nàng sớm hơn cả ngươi!

"Đấu Trà đại hội đã gặp qua". Cố Duẫn Tu đạo.

"Giang công tử người thật không tồi, ngày trước ở đầu phố ngẫu nhiên gặp được hắn đang đi tìm thợ rèn, hắn thế nhưng nói làm nghề rèn cùng điểm trà đều nhã như nhau. Có phải hay không hắn cùng người khác bất đồng, rất có kiến giải! Hơn nữa hắn cũng tán đồng với ý nghĩ của ta, thật là khó có được". Hứa Thính Tùng khen.

Cố Duẫn Tu nghe xong trong lòng không hiểu sao lại bực bội. Thợ rèn họ Ô đó hắn còn không có tìm được đâu. Vốn dĩ cho rằng chuyện này rất đơn giản thế mà lâu như vậy cũng chưa có tin tức gì. Còn có Giang Lam Tuyết, nàng thế nhưng quen biết với Hứa Thính Tùng, chẳng lẽ, nàng coi trọng Hứa Thính Tùng? Sẽ không phải là coi trọng từ kiếp trước đi...... Bằng không vì cái gì đối chính hắn là phu quân nàng vẫn không nóng không lạnh? Trọng sinh cũng không có tìm hắn, ngược lại tìm Hứa Thính Tùng?

Cố Duẫn Tu cảm thấy trong lòng có chút chua.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio