Thành phố Tân Nam nằm ở khu vực trung bộ, nhiệt độ không khí ít khi thấp hơn 0 độ C, ba năm qua cũng hiếm khi thấy được một lần tuyết rơi. Cho nên dù là ở trong thời điểm nhiệt độ thấp nhất trong mùa đông, mọi người vẫn có thể nhìn thấy không ít cỏ dại cùng cây cối tươi tốt ngoài thiên nhiên. Mà lúc này đây, Khưu Thành bọn họ thu mua cỏ nuôi súc vật với giá tương đối thấp, khó khăn nhẫn nại lắm cũng chỉ đủ cho mấy người bán cỏ được ấm no. Nhưng cho dù là như vậy, người nai lưng gánh cỏ đến chổ họ mỗi ngày đổi bột ngô vẫn không hề ít.
Về phần bánh ngô trao trao đổi vẫn là do chị của lão Hồ ra tay, công tác thu cỏ thì do lão Hồ cùng cháu trai của mình phụ trách. Địa điểm thu mua liền thiết lập ngay tại cửa nhà máy.
Sau khi có thêm bày dê, nhân công bên nhà máy nuôi cá cũng nhanh chóng trở nên thiếu hụt, Thẩm Tinh lại mướn thêm người mới, trong đó còn có vợ của lão Lý.
Trước đó, Khưu Thành đem lão Trương đề cử cho Thẩm Tinh, bởi vì cậu biết mạch điện cũng nguồn nước phải có người quản lý. Thẩm Tinh dù muốn, bất quá cũng chỉ cần một người, bởi vì nhân công ở nhà máy nuôi cá lúc ấy thật sự đã không ít. Thời tiết lạnh, côn trùng cũng không có để thu, không hề thiếu người lúc trước phụ trách gia công côn trùng đều rãnh tay không có việc làm. Thẩm Tinh vừa không muốn đuổi việc ai cũng không muốn lãng phí sức lao động. Nên trong vài ngày qua, cô cũng vắt hết óc an bài công tác cho họ. Mà nhận thêm lão Lý là vì hắn có sở trường đặc biệt, một mặt lại ngại mặt mũi của Khưu Thành, nhưng nhiều hơn cô sẽ không nhận.
Bất quá cô ngược lại đã ghi tạc chuyện này trong lòng. Sau khi cùng Khưu Thành xác định chuyện nuôi dê, cô có tìm lão Lý hỏi hang, xem vợ hắn có muốn đến nơi này làm việc không, lão Lý lập tức đáp ứng. Ngày hôm sau, vợ hắn liền đến nhà máy nuôi cá đi làm, trong nhà có hai phần thu nhập, nhà bọn họ sẽ dễ sống qua mùa đông năm nay hơn.
Trong thời gian gần đây, Khưu Thành mỗi ngày vội vàng gieo trồng cùng tu hành, cơ hồ không có thời gian rảnh rỗi.
Hôm nay lại là một ngày cuối tuần hiếm hoi A Thường không cần đi học, Khưu Thành cũng đem chuyện trên đầu mình sắp xếp lại, dành ra nửa ngày dẫn anh chàng ra bên ngoài thông khí. nhuy
Hai người bọn họ đều không phải là người phong hoa tuyết nguyệt. Cái gọi là thông khí, chính là hai người cưỡi chiếc xe ba bánh cọt cà cọt kẹt chạy a chạy, mặt sau còn chở theo bao tải cùng đao cắt cỏ, cùng nhau đi ra bên ngoài cắt ít cỏ cho gia súc ăn.
Bởi vì mục đích chính khi ra ngoài hôm nay là thông khí, cỏ nuôi súc vật cắt được nhiều hay ít đều không quan trọng. Cho nên Khưu Thành liền phóng xe tới một nơi có cảnh đẹp, dọc theo sông Tân Nam chạy băng băng hướng lên trên, đi ngang qua vài thôn trang, cuối cùng mới dừng xe ba bánh bên cạnh một bãi đất trống dưới chân núi.
Mặt trời hôm nay cũng tương đối ấm áp, Khưu Thành bọn họ cắt cỏ nuôi súc vật trong chốc lát, lại nằm trên bãi cỏ ven bờ sông phơi nắng.
Trước mắt đã tiến vào hạ tuần tháng mười hai, thời tiết ở thành phố Tân Nam đã lạnh thấu. Đại bộ phận thị dân đều đã mặc áo bông hoặc áo lông các loại, Khưu Thành cũng là áo lông cộng thêm áo khoác bên ngoài. Cơ thể A Thường tương đối kháng lạnh, lại không thích mặc quần áo dày, lúc này hắn chỉ chịu mặc một bộ quần áo thể thao mỏng manh.
Khưu Thành nằm ở trên cỏ phơi nắng, A Thường liền không an phận lăn qua lăn lại bên cạnh cậu. Thẳng đến khi Khưu Thành đè hắn lại chụt một phát, anh chàng rốt cuộc mới chịu yên tĩnh. (bán manh kìa ~ cầu vuốt lông kìa:3)
Chàng mèo sau khi cảm thấy mỹ mãn, liền chọn một khối đất đèm đẹp kề bên Khưu Thành, nheo lại hai mắt hưởng thụ ánh nắng mặt trời ngày đông.
Hai người ở bên ngoài tròn cả một buổi chiều, thẳng đến khi thái dương sắp xuống núi mới dẹp đường hồi phủ. Lúc này, cỏ nuôi gia súc trên xe ba bánh tổng cộng cũng không có bao nhiêu.
“Ca, chúng ta đến đó đi!?”
“Quên đi, em có được bao nhiêu sức chứ?”
“Em còn sức mà, ngày hôm qua em còn vác một bao cỏ đi bán đó, đổi được một cái bánh ngô luôn.”
“Đừng thổi phồng! Nữa cái phải không?”
“Nhưng không chỉ một nửa, thiếu chút xíu là có thể đổi một cái rồi.”
“……” HAEHYUK8693
Khưu Thành bọn họ còn chưa lên đại lộ, liền nhìn thấy phía trước có hai thân ảnh một cao một thấp. Cô nhóc bên kia thoạt nhìn chỉ sáu bảy tuổi, bộ dạng giống y cây gậy trúc, trên người quần áo cũng không dày. Cậu bé cao lớn kề bên thì vác một bó lớn cỏ xanh trên lưng, nghe thanh âm, cậu đoán tuổi tác nhóc phỏng chừng cũng không lớn.
Khưu Thành ở phía trước cưỡi xe nên không chú ý tới, mà A Thường vừa nghe đến thanh âm của cậu trai kia, khóe miệng liền rủ xuống. Hiếm khi được hưởng thụ thế giới hai người một hôm, giờ còn chưa về đến trong nhà đâu, mà thời gian thuộc về hai người bọn họ liền đã kết thúc trước rồi. Ô ô, hay là giả vờ không quen biết vậy?
“Ê, hai đứa có muốn lên ngồi ké không?” A Thường bên này còn đang rối rắm, Khưu Thành cũng đã lên tiếng.
“Không cần.” Cậu nhóc kia quay đầu nhìn Khưu Thành, lại nhìn nhìn A Thường ở xe ba bánh phía sau, liền hừ hừ một tiếng cực nhỏ, rồi không nhìn bọn họ nữa.
“Lúc này thời gian đã không còn sớm, dựa theo tốc độ của mấy đứa, đợi đến bên kia, phỏng chừng người ta đã dẹp quán rồi.” Khưu Thành nhếch miệng cười cười.
Lúc cậu thông qua “Thiên La nhãn” quan sát tình hình học tập của A Thường ở trong trường học, cũng biết cậu nhóc kia là bạn học chung lớp với A Thường. Hồi trước nhóc còn là đồ ba gai, nhưng mấy tháng nay ở trong trường học đọc sách, đầu tiên là bị A Thường diệt trừ dáng vẻ bệ vệ, lại bị chủ nhiệm lớp quan tâm qua vài lần, nhóc cũng học được chút đạo lý, gần đây ngược lại còn có chút bộ dạng học trò ngoan.
“……” Nhóc con kia phun ra một đoàn khí từ trong lỗ mũi, căn bản không phản ứng Khưu Thành.
Cái tên gia hỏa âm hiểm A Thường kia, ở trước mặt thầy cô thì ngoan ngoãn nghe lời quá chừng, nhưng ở sau lưng thì giáo huấn bọn họ chẳng chút nương tay. Lúc này nhóc nhìn Khưu Thành, càng xem lại càng cảm thấy âm hiểm, khẳng định là cùng một giuộc với cái tên A Thường. Ở bên ngoài thì một bộ mặt, sau lưng lại là một bộ mặt khác.
“Em là em trai của bạn Mã Húc Đông phải không?” Thấy nhóc không phản ứng, Khưu Thành cũng không để ý, cưỡi xe ba bánh chậm rì rì đi theo bên người bọn họ, ngược lại còn bắt chuyện với cô nhóc.
“Anh quen anh trai của em sao?” Gặp đối phương mới chạm mặt đã nói ra tên họ của anh trai mình, sự cảnh giác của cô nhóc đã giảm xuống một cách rõ rệt.
“Cũng không phải vậy, tiểu tử này tính tình rất xấu, em gái của cậu ta chắc cũng không dễ dàng gì?” Khưu Thành cười nói.
“Nào có, anh trai của em là lợi hại nhất!” Cô nhóc kiên quyết bảo vệ anh trai của mình. Cho dù anh nhóc có cái gì không tốt, nhóc sao có thể nói với người ngoài chớ? Ở đại đa số thời gian, anh trai của nhóc vẫn thực đáng tin.
“Nhóc kia lợi hại?” Khưu Thành ha ha nở nụ cười hai tiếng, hỏi: “Chắc nhóc còn chưa biết? Khi anh trai em ở trường học……”
“Ê!!!” Tiểu tử Mã Húc Đông kia mặc kệ tất cả, đem bao cỏ trên lưng quẳng xuống đất: “Các người muốn làm gì?”
“……” Khưu Thành cười tủm tỉm nhìn nhóc, căn bản không đem sự tức giận kia để trong lòng, chỉ là nhẹ nhàng chuyển chuyển cằm, nói: “Lên xe.”
“Lên, lên thì lên.” Mã Húc Đông bị cậu nhìn chằm chằm mà có điểm không nhịn được. Nhóc nói lắp một chút, sau đó cứ như bị đưa lên đoạn đầu đài, đem bó cỏ ném lên xe của Khưu Thành bọn họ, sau đó lại kéo em gái của mình lên.
Phía sau có thêm hai đứa nhóc cùng một bó cỏ, Khưu Thành cũng không cảm giác cố hết sức, cót ca cót két cưỡi xe ba bánh, hướng đến phía nhà máy nuôi cá.
“Ca, anh ở trường học làm sao vậy?” Trên đường, Mã tiểu muội hiếu kì hỏi anh trai.
“Không làm sao hết, em hỏi nhiều như vậy làm gì?” Mã Húc Đông thô thanh thô khí nói.
“Xí.” Mã tiểu muội hừ hừ hai tiếng, cũng không nói cái gì. Mỗi khi anh trai nhóc nói như vậy, thì khẳng định hắn đã ở bên ngoài chịu thua thiệt cái gì rồi, lúc này tám thành cũng là như vậy.
Đợi đến nhà máy nuôi cá, lúc này chính là thời điểm người nhiều nhất, phía trước nhà máy còn có một đội ngũ kéo dài thật dài. Khưu Thành dỡ hai anh em kia xuống, chính mình thì cùng A Thường cưỡi xe ba chạy vào trong nhà máy.
Thẩm Tinh lúc này đang bận rộn, Khưu Thành mang theo A Thường đi vào dạo một vòng, cùng cô chạm mặt, nghe cô đơn giản nói một chút tình huống bên này cùng số lượng bột ngô gần nhất cần bổ sung, rất nhanh liền ly khai. Lúc lướt ngang qua sạp của lão Hồ, Khưu Thành cùng hai cậu cháu bọn họ chào hỏi, sau còn nói vài câu. A Thường đứng một bên nghe hết vào tai, thẳng thừng bĩu môi.
Mã Húc Đông đứng xếp hàng bên trong đội ngũ, nhìn hai người Khưu Thành cùng A Thường cưỡi chiếc xe ba bánh “cót két” cũ nát rời đi, trong lòng rối rắm cân nhắc. Hai gã đó phải chăng có quen biết với ông chủ nơi này? Cái tên gia hỏa âm hiểm A Thường kia sẽ không làm khó dễ mình chứ? Phải biết, việc bán cỏ hiện tại đối với nhà họ chính là thu nhập quan trọng hàng đầu.
Đợi rốt cục đến lượt bọn họ, Mã Húc Đông mới đưa bao cỏ của mình qua cho cháu lão Hồ cân đo kiểm tra, sau đó liền chờ lão Hồ cân bánh ngô.
“Cháu gọi Mã Húc đông?” Lão Hồ ấn sức nặng của cỏ nuôi súc vật cân bánh ngô cho đối phương, nhưng cũng không lập tức đưa đồ qua.
“Đúng vậy.” Mã Húc Đông ngửa đầu, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm lão Hồ, giống như lão Hồ chỉ cần dám nói không cho nhóc bánh ngô, nhóc lập tức sẽ nhào qua cắn người.
“Học trường nào, lớp nào?” Lão Hồ mấy năm nay người nào chưa từng thấy qua, còn không đến nổi bị một tên nhãi ranh dọa cho sợ đâu. Thế là Lão Hỗ vẫn như trước không chút hoang mang hỏi tiếp.
“Trường Đệ Nhị thành phố Tân Nam, lớp 3/2.” Mã Húc Đông ngạnh cổ hồi đáp.
“Ờ, thì đúng rồi.” Lão Hồ cười cười, rồi từ ngăn tủ phía dưới lấy ra một túi nilon, bên trong hơn phân nửa là bánh ngô, sau đó lại thuận tay đem bánh ngô đặt trên bàn cân bỏ vào luôn một thể. Lúc này, hắn mới đưa đồ tới trước mặt Mã Húc Đông, nói: “Vị bạn học hồi nãy nói muốn đưa cho cháu.”
“……” Tình huống này hiển nhiên không nằm trong dự kiến của Mã Húc Đông, bất quá nhóc rất mau đã phản ứng lại, một tay tiếp nhận túi, nói tiếng Cảm ơn, sau đó liền mang theo em gái rời khỏi.
“Ca, hai người vừa nãy là bạn anh à? Bọn họ thật cao lớn, nhìn chẳng giống học sinh tiểu học chút nào.” Trên đường, Mã tiểu muội líu ríu nói không ngừng: “Ai nha, anh nói xem bọn họ vì sao muốn cho chúng ta bánh ngô vậy, anh cùng bọn họ quan hệ rất tốt sao?”
“Một chút cũng không tốt.” Mã Húc Đông mở ra gói to, lựa ra một cái bánh ngô ngậm trong miệng.
“Quan hệ không tốt thì bọn họ vì sao lại cho chúng ta bánh ngô?” Mã tiểu muội lại hỏi.
“Ai biết được, khùng á!” Mã Húc Đông buộc chặt túi nilon, hung hăng cắn một ngụm bánh ngô. Không nhai quá vài cái, nhóc liền ừng ực một tiếng nuốt xuống.
“Ca, cho em một cái, em cũng muốn ăn.”
“Em đợi buổi tối rồi lại ăn.”
“Dựa vào cái gì, anh ăn rồi mà?”
“Anh thử độc trước.”
“Anh bệnh thần kinh à, ai rãnh hơi đầu độc chúng ta?”
“Nửa này cho em.”
“Ô! Quỷ hẹp hòi!”
“……”
Hai anh em cãi nhau ầm ĩ trên đường cái, trừ cái bánh đã bị cạp mấy mẫu trong tay, thì số bánh ngô còn lại đều được hai người bọn họ dùng áo bông khóa chặt.
Gần đây tuy trong thành phố canh phòng rất nghiêm mật, thật nhiều phạm nhân gây chuyện đều bị ăn súng, nhưng vẫn có vài người không sợ chết, thường thường sẽ lộ mặt gây ra mấy vụ án tử không lớn không nhỏ. HAEHYUK8693
Quản lý quân sự hóa đã kết thúc sắp được một năm, mà trong thời gian một năm này thành phố Tân Nam không hề có biến hóa quá lớn.
Tựa như lúc hai anh em nọ đi qua một con đường, nhà lầu ven đường tuy cao, nhưng lại mang theo dáng dấp cũ kĩ, thoạt nhìn không hề có lấy chút sinh khí. Các cửa hàng san sát trên con phố cơ bản đều đóng chặt cửa lớn, cũng có một ít mở rộng cửa, nhưng bên trong lại chứa đầy thùng giấy rách rưới, đại khái là do những người không có nhà ở tạm qua ngày.
Lúc này chính là thời gian tan tầm, trên đường cái người đi đường không hề thiếu, nhưng lại không hề có lấy tí ti vẻ náo nhiệt. Mọi người ai nấy đều đi lại vội vàng, khuôn mặt mang theo nét u sầu, ngẫu nhiên có thanh âm đứa nhỏ lớn tiếng cười đùa pha lẫn trong đó, lại càng khiến cho hình ảnh trước mắt thêm phần không hài hòa.
Ngày hôm nay, Mã Húc Đông thật cao hứng, nhóc mang theo em gái về nhà, đem cửa sổ đóng kín cả ngày mở ra cho thông khí, sau đó lại nấu một nồi nước ấm, để em gái dùng nước ấm đút cho mẹ ăn nữa cái bánh.
Cha của nhóc vào sáu năm trước đã mất, nay mẹ nhóc cũng ốm đau nằm trên giường. Kỳ thật nhóc lúc trước chẳng hề muốn đi đến trường học, người còn sắp chết đói tới nơi thì đọc cái rắm gì chứ? Nhưng mẹ của nhóc vẫn luôn kiên trì, không có biện pháp, nhóc chỉ có thể miễn miễn cưỡng cưỡng đi báo danh. Vốn đang tính toán tùy tiện lặn lộn vài ngày cho qua, không nghĩ tới chỉ mới chớp mắt, một học kỳ đã sắp hết. Không biết từ lúc nào, trong lòng nhóc cũng bắt đầu có một điểm lưu luyến cùng hướng tới tương lai….
“Chậc chậc.” Mã Húc Đông run chân ngồi trên cái ghế sa lông rách rưới nhà họ, một bên đếm đếm mấy cái bánh ngô còn lại, một bên nói với em gái: “Không nghĩ tới đọc sách thôi mà còn gặp được chuyện tốt như thế, sang năm em cũng đi đọc sách đi!”