*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngồi ở ven lối đi bộ, Khưu Thành có vẻ trông rất bình thường. Cậu mặc một bộ quần áo cũ đã giặt đến bạt màu, mà bộ y phục rộng lớn này lại càng khiến cho cậu thoạt nhìn so với thực tế càng thêm nhỏ gầy.
Cà chua đỏ rực cùng hành lá xanh mượt quả thật rất hấp dẫn mọi người. Trong mấy năm qua, còn có thứ gì có thể thu hút mọi người hơn so với thứ có thể ăn được chứ? Bất quá cho dù có vài người sẽ ngẫu nhiên dừng chân ghé lại, thì phần lớn mọi người cũng chỉ đến xem qua cho đỡ nghiền mà thôi. Nhóm dân cư bình thường đều không dễ dàng sống qua ngày, bọn họ tình nguyện tích trữ bột ngô thêm bữa, cũng không muốn mấy thứ rau dưa thoạt nhìn thập phần ngon miệng, nhưng trên thực tế lại không thể điền đầy bụng này.
“Cà chua của cậu bán thế nào?” Sau một lát, rốt cuộc có một người phụ nữ trung niên biểu hiện có ý muốn mua hàng của cậu. Người phụ nữ này khoảng chừng năm mươi tuổi, dáng người hơi gầy ở tầm trung, bộ dạng ngũ quan thập phần thanh tú. Mái tóc được bà búi cao chỉnh tề, ăn mặc quần áo sạch sẽ tươm tất, thoạt nhìn là một người rất sĩ diện.
“Bác có thứ gì để đổi?” Khưu Thành hỏi bà. haehyuk8693
“Tôi có tiền đây, cà chua của cậu bao nhiêu tiền một cân?” Người phụ nhân kia cười đến thong dong dịu dàng.
“Cháu không cần tiền.” Khưu Thành nhíu mày, thần sắc cũng trở nên chẳng ôn hòa, vì lúc này cậu đã phát hiện mấy chủ sạp hàng ở chung quanh đều hướng bên này quẳng đến ánh mắt xem náo nhiệt.
“Không cần tiền thì cậu muốn gì?” Người phụ nhân kia phảng phất như không thấy được sắc mặt Khưu Thành, thản nhiên vén tóc qua tai, hạ thấp người, vươn tay chọn cà chua, một bên chọn một bên còn ngẩng đầu hỏi Khưu Thành:“Bao nhiêu tiền một cân? Cậu cứ nói đi, tôi đều mua được.” p2haehyuk.wordpress.com
Khưu Thành biết chính mình nếu không đụng phải người điên, thì chính là gặp phải lưu manh. Đối phương biểu hiện ra là một phụ nữ trung niên đúng mực, lại còn ôn tồn nói chuyện với cậu như vậy, cậu cũng không tiện động thủ đuổi người đi được. Nhưng nếu không đem người đuổi đi, cậu sợ là cả buổi sáng hôm nay cũng chẳng bán buôn được. Từ trước lúc còn ở căn cứ cậu cũng từng nghe nói qua chuyện như vậy, nói trắng ra, mấy kẻ này đều là lũ vô lại. Còn nếu như cãi nhau âm ĩ, đối phương không chừng còn có kẻ đứng sau, đến lúc đó cậu chỉ có thể chịu thiệt.
“Một trăm đồng tiền một trái, tôi nhiều nhất chỉ bán cho bác hai trái, hơn cũng không có.” Không biết đối phương là điên thật hay là giả điên, Khưu Thành cũng không muốn tiết kiệm hai quả cà chua, quyết định chuyện lớn hỏa nhỏ là xong. haehyuk8693
Về chính sách tiền tệ, hiện tại trên thị trường cũng có nhiều cách nói rất phức tạp. Có người nói chính phủ muốn phát hành tiền tệ mới, tiền cũ sẽ trở thành phế thải, cũng có người nói không có khả năng, tiền cũ khẳng định còn dùng được. Thiên hạ còn chưa loạn đâu, chính phủ còn chưa suy sụp, bọn họ phát hành tiền giấy như thế chẳng lẽ nói trở thành phế thải liền sẽ trở thành phế thải sao?
Bất quá dựa vào tình hình trước mắt mà nói, trên thị trường cơ bản là không lưu thông tiền giấy, ít nhất là ở trên con phố này, dù chỉ một sạp nguyện ý thu tiền giấy cũng không có.
“Ai nha, vậy thật sự là quá tốt.” Người phụ nhân nghe Khưu Thành nguyện ý bán cà chua cho bà, có vẻ rất cao hứng. Bà ngồi xổm trước sạp, chọn chọn cái này xem xem cái kia, giống như là mỗi một quả cà chua đều khiến cho bà yêu thích không buông tay, cuối cùng rốt cuộc vẫn chọn lấy hai trái thoạt nhìn lớn nhất.
Chọn cà chua xong, bà lại từ trong túi mua sắm đeo trên vai cầm ra ví tiền, rút lấy hai tờ tiền mặt mệnh giá một trăm nguyên đưa cho Khưu Thành, lại đem cà chua cất vào túi mua sắm, cuối cùng còn nói với Khưu Thành một câu: “Nhóc con, cậu thật đúng là thiện tâm.” Sau đó bà ta liền vô cùng cao hứng rời đi.
Khưu Thành có chút bất đắc dĩ đem hai tờ tiền giấy không biết là hữu dụng hay vô dụng này nhét vào trong túi áo, ngồi ở bên đường cái tiếp tục trông sạp.
“Huynh đệ, cậu có phải đã nghe được phong thanh gì không?” Người đàn ông trung niên bán hài trẻ con tại sạp bên cạnh nhỏ giọng hỏi Khưu Thành. p2haehyuk.wordpress.com
Hắn thấy Khưu Thành làm như vậy, liền đoán người trẻ tuổi này có phải đã biết được tin tức nội bộ gì hay không!? Chung quy cậu ta có thể đưa ra cà chua, nói không chừng là thật có được một con đường lấy tin tức của mình.
Trước mắt chính sách tiền tệ còn không rõ ràng, mọi người cũng đều không phải ngốc tử. Phàm là nhà nào còn có thể sống qua được, đều biết lưu chút tài vật cho mình, hiện tại tiền giấy chẳng đáng bao nhiêu, có thể lưu đều lưu trữ lại, nói không chừng về sau còn có chỗ dùng được? Nếu thật có tin tức truyền ra, tiền giấy về sau sẽ đáng giá, bọn họ hiện tại khẳng định sẽ muốn kiếm một chân, làm đủ chuẩn bị cho mình.
“Không có.” Khưu Thành nào biết cái chính sách gì ở phía trên. Nói xong cậu lại nhịn không được hướng đối phương hỏi thăm sự tình của người phụ nữa kia:“Người vừa nãy là ai vậy, bác có biết không?”
“Cậu nói người đàn bà vữa này à? Thẩm Định Quân biết không?” Nói đến đây, chủ quán kia liền trở nên hăng hái.
“Nghe nói qua.” Tại Tân Nam thị của bọn họ, đại danh của Thẩm Định Quân ai mà chẳng biết?
“Đó chính là vợ của Thẩm Định Quân đấy.” Có người hắc hắc cười nói.
“Vợ?” Khưu Thành ngạc nhiên. haehyuk8693
“Ô, xem ra cậu chắc là không biết, Thẩm Định Quân lúc trước chính là vì cưới được tôn nữ của lão thị trưởng, mới chậm rãi phát tài. Hắn nguyên bản là người nông thôn, lúc thi đại học đạt được thành tích tốt, sau này được phân đến thành phố chúng ta làm việc, không làm được vài năm thì lại bỏ ra làm ăn. Có tầng quan hệ của cha vợ, cậu nói hắn buôn bán có thể lỗ sao?”
“Cha mẹ của Thẩm Định Quân đều là người nông thôn, chết sống đều muốn một đứa cháu trai. Mà cố tình con dâu nhà họ lại sinh toàn con gái, trước đó đã sinh hai đứa con gái, đứa thứ ba cũng vậy, cái này còn chưa tính, đứa thứ ba còn là ngốc tử. Thẩm Định Quân kia vài năm ở bên ngoài cũng nuôi mấy người phụ nữ. Người đàn bà kia vận khí tốt, chỉ một lần liền sinh cho hắn con trai, cái đuôi của cô ta cũng vểnh lên trên trời, vênh váo còn lợi hại hơn cả vợ cả. Mọi người sau lưng đều bất kể gọi cô ta là vợ hai của Thẩm Định Quân.”
“Vậy còn giờ thì sao?” Thẩm Định Quân là người sở hữu số bất động sản lớn nhất tại thành phố Tân Nam bọn họ. Người phụ nữa kia nếu thật là phu nhân của hắn, có nhiều phòng ở như vậy, tùy tiện bán mấy gian cũng đủ cho chi phí sinh hoạt, sao còn phải dùng đến thủ đoạn như hiện tại, để có được thức ăn mà nơi nơi gây hiềm khích với mọi người.
“Thẩm Định Quân tên kia không phải người mà, lúc trước vừa loạn lên không bao lâu, liền bỏ lại mấy mẹ con họ, mang theo con trai cùng vợ bé bên ngoài, lên máy bay bay về phía nam. Bất động sản của cải này nọ, đều nằm dưới danh nghĩa của hắn, vợ của hắn căn bản còn động được gì đây?” Người đàn ông bán giầy kia nói đến đây, cũng nhịn không được thở dài lắc đầu.
“Vậy còn cha mẹ của hắn đâu?” Khưu Thành lại hỏi.
“Đều cùng nhau đi, tôi nghe người khác nói. Việc này chính là do cha mẹ của hắn ra chủ ý, cũng không biết thật hay giả, lòng dạ thật hiểm độc.” Cho dù sinh hoạt có gian khổ thế nào, một kẻ vô tình vô nghĩa như tên này luôn bị người khác phỉ nhổ, huống chi một nhà Thẩm Định Quân có tiền của như vậy, cũng đâu đến nổi phải bỏ rơi vợ con. (Mấy thg như vậy nên bị trời tru đất diệt!!)
“Một cái bánh ngô lấy hai quả cà chua đổi hay không?” Lúc này lại có một người đàn ông xách túi công văn tới trước sạp hàng của Khưu Thành.
“Đổi.” Khưu Thành không chút do dự đáp ứng, cái giá đối phương đưa ra cũng vừa phải. Chung quy bánh ngô có thể lấp bụng vừa có thể chống đói, cà chua thì không thể.
Người này dùng hai cái bánh ngô đổi bốn cà chua, lại nhận lấy hai cọng hành Khưu Thành tặng, sau đó liền mở ra túi công văn bên đườn cái, thật cẩn thận đem đồ cất vào bên trong.
“Chuột đồng muốn đổi hay không?” Khưu Thành lúc này lại hỏi hắn.
“Chuột đồng?” Người nọ nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Khưu Thành.
“Ở trong này.” Khưu Thành chỉ chỉ cái túi bên cạnh.
“Mở ra cho tôi xem thử.” Đối phương hiển nhiên cảm thấy rất hứng thú.
Khưu Thành đem túi mở ra, để cho hắn xem ba con chuột đồng to bự lông bóng loáng bên trong. Người nọ thăm dò hướng đầu vào trong túi nhìn nhìn, nhịn không được liền nuốt nuốt nước miếng. Đầu năm nay mọi người đều giống như vậy, cho dù bề ngoài của hắn thoạt nhìn vừa ngăn nắp vừa thể diện, nhưng vừa nhìn thấy thịt liền thèm đến chảy nước miếng như thường.
“Bán thế nào?” Hắn hỏi. haehyuk8693
“Một con chuột đồng ba cái bánh ngô, nếu muốn lấy hết, tôi chỉ lấy tám cái.” Trò chuyện trong chốc lát, Khưu Thành coi như đã minh bạch phần nào, người trong thành phố có khả năng quả thật không cần lo chuyện cơm ăn, bất quá muốn trong thời gian ngắn gặp được một người như vậy, thật đúng là rất không dễ dàng.
“Tôi hiện tại không có nhiều như vậy, cậu chờ chút, tôi đi kêu người đến.” Người này hiển nhiên rất vừa ý mấy con chuột đồng này.
“Vậy nhanh lên chút, tôi chốc nữa còn phải đi làm.” Khưu Thành nói.
“Chỉ cần vài phút, rất gần.” Đối phương vừa nói xong, liền nhấc lên túi công văn chạy chậm một đường.
Vào lúc người nọ rời khỏi khoảng mười phút, Khưu Thành lại tiếp tục bán hàng cho một người khác. Bị vây trong trạng thái sinh hoạt túng quẫn luôn khiến cho mọi người trở nên thập phần chi ly tính toán, cũng vì vậy mà một đại lão gia cao lớn khí thế, chỉ vì muốn nhiều hơn hai cây hành, liền cùng Khưu Thành tranh luận một hồi.
“Ở chổ này ở chổ này.” Rất nhanh, người vừa nãy liền mang theo hai đồng sự trở lại. haehyuk8693
“Chuột đồng đâu, lấy ra cho chúng tôi nhìn thử.” Một người trong đó thúc giục Khưu Thành.
Khưu Thành cũng không nói gì, đem túi mở ra cho bọn họ nhìn cẩn thận.
“Khổ hình không nhỏ, thế nhưng muốn đổi ba cái bánh ngô có phải hơi đắt quá không?” Những người này còn định trả giá thêm.
“Sau khi sơ chế, còn có thể nặng đến bốn năm phần.” Khưu Thành đối với bọn họ nói. p2haehyuk.wordpress.com
“Thứ này phải chế biến thế nào?” Người địa phương tuyệt đại đa số đều chưa từng ăn qua chuột đồng.
“So với nấu gà vịt cũng không khác lắm.” Khưu Thành nói, đem quá trình xử lý chuột đồng tinh tế nói lại một lần cho bọn họ.
“Không biết thịt chuột đồng này ăn ngon không?” Một người có vẻ không nắm được phương pháp trong đó lên tiếng.
“Tôi đã nếm qua, hương vị rất được.” Khưu Thành thuận thế lại bỏ thêm một phen mồi lữa.
“Chẹp, đồ của anh, còn có thể nói ăn không ngon sao?” Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng người nọ hiển nhiên đã rất muốn mua rồi.
“Nếu không thì tôi mua, vừa nãy cậu ta nói ba cái đổi một, lấy hết thì chỉ cần tám cái bánh.”
“Cậu thấy thế nào?” haehyuk8693
“Mua, tôi thấy chuột đồng của cậu ta coi như sạch sẽ.”
Sau đó, hai người bọn họ phân biệt cầm ra ba cái bánh ngô, người ban đầu mua hàng ở chổ Khưu Thành cũng cầm ra ba cái. Hắn trước đem hai cái bánh ngô đưa cho Khưu Thành, lại đem cái còn lại chia thành ba khối, trong đó hai khối đưa cho hai đồng sự, giữ lại một miếng.
Đưa bánh ngô xong, lại nhận mấy cọng hành từ tay Khưu Thành, ba người bọn họ liền vô cùng cao hứng xách túi rời đi. Khưu Thành nhìn bóng dáng rời đi của bọn họ, có chút tiếc nuối cái túi nhựa của mình. Sau khi nhận lấy giáo huấn, lần tới cậu sẽ không dùng túi đựng đồ nữa.
Bán xong đợt thức ăn này, Khưu Thành nhìn nhìn thời gian cũng không sớm, vì thế liền lưu loát thu thập năm sáu trái cà chua cùng vài cọng hành còn lại trên sạp hàng, rồi vội trở về bắt đầu làm việc.
Dù chạy nhanh hết sức, Khưu Thành cuối cùng vẫn đến muộn hơn mười phút. Khi cậu chạy tới nơi, nhóm kỹ thuật đều đang ở trước cửa tiểu khu tiến hành thi công. Mọi người đều đã phần mình làm việc mình, chỉ có tổ trưởng bọn họ còn đang cầm cuốn vở ngồi ở bồn hoa trước tiểu khu viết chữ vẽ vẽ gì đó.
“Cậu đến muộn.” Đối phương nghe được tiếng bước chân Khưu Thành, liền ngẩng đầu nhìn lại, trên mặt vẫn là biểu tình nghiêm túc trước sau như một.
“Buổi sáng đi vào thành phố một chuyến, không nắm được thời gian.” Khưu Thành nói xong, nghĩ nghĩ, lại từ trong ba lô cầm ra một trái cà chua đưa qua: “Cà chua này rất được, anh nếm thử đi.”
Tổ trưởng không nói lời nào, hắn chỉ nhíu mày nhìn chằm chằm Khưu Thành hồi lâu, đầy mặt mưa gió cuộn trào. Khưu Thành bị hắn nhìn đến da đầu có chút căng lên luôn, nhưng cậu rất nhanh liền nghĩ thoáng đi. Chỉ là một quả cà chua mà thôi, hắn cũng không thể tố cáo mình tội đút lót được, tình huống xấu nhất là mất đi công tác là cùng.
Vị tổ trưởng nọ nhìn Khưu Thành một hồi lâu, cuối cùng vẫn thò tay nhận trái cà chua, sau đó hắn liền đứng lên khỏi bồn hoa, xoay người ly khai.
“Chỉ một lần này thôi.” Hắn nói như vậy. Trừ chính hắn, người khác tuyệt đối sẽ không minh bạch được, hắn không muốn tiếp nhận quả cà chua này cỡ nào.
Hơn mười năm trước, vào lúc hắn vẫn là học sinh trung học, từng cùng cha mình đi đến phía Nam làm công nhân xây dựng. Lúc ấy, tên đốc công kia chính là như vậy, thực thích ham món lợi nhỏ, ngươi nếu cho hắn chỗ tốt, hắn liền cho ngươi rất nhiều điều lợi. Nhưng nếu ngươi không cho hắn lợi lộc gì, hắn liền làm khó dễ người đủ điều.
Lúc ấy, cha của hắn chính là bởi vì luyến tiếc tiêu tiền mua mấy bao thuốc tốt, nên đã làm cho cha con bọn họ trải qua không ít sỉ nhục trong vòng hai tháng đó. Sau khi thời gian hai tháng chấm dứt, hắn lại về trường học tiếp tục đọc sách, còn cha tiếp tục lưu lại công trường chịu đựng bị ức hiếp. haehyuk8693
Hiện tại, cha của hắn đã không còn ở nhân thế, chính hắn lại trở thành đốc công. Vì vậy, hắn một chút cũng không muốn mình có bất kì chồng chéo nào với cái tên bất nhân trong trí nhớ.
Chỉ là, con gái của hắn năm nay mới một tuổi rưỡi, vật nhỏ đáng yêu khả ái như vậy, một sự tồn tại tuyệt vời như vậy, đáng lẽ bé con phải được nhận lấy những thứ tốt nhất trên thế giới này. Nhưng chỉ vì người cha vô dụng này, bé con dù đến thế giới đã một đoạn thời hian, thậm chí còn không biết đến hương vị cà chua là cái gì.