Hậu Thảm Họa

chương 41

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giữa trưa ngày hôm sau, anh cả và anh hai của Vương Thành Lương mang theo hai người nhà, kéo hai chiếc xe đẩy chở gỗ phế liệu đến tiểu khu Gia Viên, mặt khác còn mang theo cả một lồng chuột đồng.

Khưu Thành vừa thấy cái lồng chuột đồng liền nhận định nó rõ ràng chuyện nghiệp hơn rất nhiều so với cái cậu làm ở nhà. Phần khung được tạo thành từ những thanh kim loại mỏng nhẹ, bên ngoài còn được hàn thêm một chiếc lưới sắt, ở mặt bên thì được trang bị một cánh cửa nhỏ có thể tuỳ thời đóng mở. Không những vậy, cánh cửa nhỏ kia còn được lắp thêm một chiếc then cài rất tiện dụng.

“Lồng sắt này là anh làm à?” Khưu Thành hiếu kì hỏi anh cả của Vương Thành Lương.

“Nhà anh có thu mua phế phẩm nên nguyên vật liệu có sẵn nhiều lắm, anh chỉ tùy tiện làm một cái thôi.” Anh cả Vương Thành Lương nhấc vạt áo của mình lên, xoa xoa mồ hôi trên đầu. Đi cả một đoạn đường tới đây cũng chẳng dễ dàng gì, gần đây thời tiết còn rất nóng bức, làm mấy người bọn họ đều ra đầy một thân mồ hôi.

“Trong nhà còn nhiều vật liệu dư không anh? Đủ làm hai cái lớn chứ? Bên nhà em còn nuôi một ít chuột đồng.” Khưu Thành biết bọn họ đã đi đường vất vả, nên cũng không vội vã hối thúc việc chuyển đồ lên lầu.

“Muốn lớn cỡ nào?” Anh cả Vương Thành Lương hỏi.

“So với cái này nhỏ hơn một chút. Mỗi ô vuông đủ nuôi một con chuột đồng là được. Đại khái làm một cái khoảng một trăm ô vuông đi anh, nhiều hơn vài cái hay ít đi vài cái cũng không sao, các anh cứ ước chừng mà làm.” Khưu Thành hiện tại chưa có nuôi nhiều đến mức cả trăm con chuột, nhưng làm lớn hơn một chút thì đỡ lo về sau sẽ không đủ dùng.

“Được, đợi làm xong anh sẽ kêu người đưa qua.” Anh cả Vương Thành Lương gật gật đầu đáp ứng.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, mọi người liền bắt tay khiêng gỗ phế liệu lên tầng mười lăm. Lúc này, một người tương đối có sức lực trong nhóm là anh hai của Vương Thành Lương và cháu trai lớn của mình sẽ là nhóm phụ trách khiêng gỗ đến tầng năm. Anh cả Vương Thành Lương cùng đứa con trai nhỏ thì phụ trách từ tầng năm đến mười lăm, Khưu Thành cùng A Thường thì phụ trách từ tầng mười đến tầng mười lăm. Không mất bao nhiêu công phu, mọi người đã vận chuyển hết hai xe gỗ phế liệu.

Chuyển xong chuyến cuối cùng, Khưu Thành về nhà lấy hơn mười cái bánh ngô, cân một ít bột ngô, lại dùng một túi vải, bỏ một vài quả cà chua vào định đưa cho bọn họ. Trong thời gian này, mấy bụi cà chua trên bàn công nhà Khưu Thành đều đã già gần hết, lượng trái kết xuất cũng ít đi. Hơn mười trái cà chua nơi ban công mà A Thường đã hái vào buổi sáng, cậu đều đem đưa cho nhà họ hết. Lúc trước có nghe Vương Thành Lương nói qua, nhân khẩu nhà bọn họ vốn khá nhiều.

Tiễn bước bốn người nhà họ Vương, Khưu Thành về nhà dùng nước lạnh rửa tay chân mặt mũi cho sạch, lại vắt cái khăn mặt, lau lau mồ hôi trên người.

“Tôi muốn đi ra ngoài một chuyến.” Cậu nói với A Thường. haehyuk8693

“Đi chỗ nào vậy?” A Thường lúc này đang đứng tại cửa buồng vệ sinh nhìn cậu.

“Đi đưa chìa khóa, rồi ra chợ xem hạt giống một chút.” Khưu Thành trả lời.

“Đưa chìa khóa cho ai?” A Thường lại hỏi.

“Trên lầu còn có hai gian phòng chúng ta chưa mua được nên tôi phải đi qua đưa chìa khoá cho nhà họ.” Khưu Thành nói.

Tuy hai hộ gia đình nọ không sống ở đây, nhưng phòng ở kia chung quy vẫn thuộc về người ta. Bản thân cậu tự lắp cửa thép còn không hỏi hang qua người ta tiếng nào vốn đã là chuyện không đúng phép tắc. Giờ nếu không đưa chìa khoá qua, đợi đến lúc bọn họ đến đây, mà ngay cả cửa nhà mình cũng chẳng vào được, khẳng định lại đi tìm cậu nổi điên cho xem.

Từ trước tới nay, Khưu Thành chưa từng trao đổi qua lại với bọn họ bao giờ, đơn giản là vì cậu không muốn thêm chuyện cho mình thôi. Tuỵ hiện tại mới đưa chìa khoá qua như vậy có hơi trễ, nhưng tốt xấu gì cũng đỡ hơn việc người ta tìm tới tận cửa gây sức ép. Mặt khác, Khưu Thành cũng muốn nhân cơ hội này, đi gặp Ngải Văn Hải một lần, xem hắn tỏ thái độ gì với chuyện này.

“Ngày mai mới đi không được sao?” Khưu Thành vừa rửa người xong rời khỏi nhà vệ sinh, A Thường ở phía sau liền nhắm mắt theo đuôi.

“Ngày mai chúng ta phải đi bắt ốc bươu.” Khưu Thành nhẹ giọng đáp. Mấy ngày nay, mỗi sáng lúc họ đến bờ sông múc nước, A Thường đều chỉ vào hạ du nói với cậu chỗ đó có ốc bươu. Đợi ngày mai có thời gian rãnh, Khưu Thành tính dắt anh chàng tới chỗ đó xem sao.

“Đi chung á?” A Thường sáng rực hai mắt, trừ lúc đi chợ đêm, hắn không được đi cùng với Khưu Thành tới mấy chỗ xa xa khác.

“Ừ, chúng ta sẽ đi cùng nhau.” Khưu Thành gật gật đầu.

“Qua bên kia, bên kia sao?” Thanh âm của A Thường không khỏi dâng trào sự hạnh phúc.

“Đúng, là chỗ đó.” Khưu Thành cười nói. edit by p2haehyuk8693

Buổi chiều khoảng một giờ, Khưu Thành cưỡi xe ba bánh rời tiểu khu Gia Viên. Lúc vừa quay đầu lại, nhìn thấy thân ảnh lẻ loi của A Thường ngồi xổm trên lan can, trong lòng cậu âm thầm hạ quyết định. Cậu nhất định sẽ làm cho bản thân có được thật nhiều năng lực, có được càng nhiều tài phú. Và rồi sớm muộn gì cậu cũng sẽ tạo cho A Thường một thân phận không thể bị bới móc được, để cho hắn có thể sống thật thoải mái, vô luận là ban ngày hay ban đêm, muốn đi chỗ nào cũng đều được.

Khưu Thành đi một chuyến đến nhà Thẩm Tinh trước, vừa vặn Thẩm Tinh cũng ở nhà chiều nay. Cô vừa trở về từ bên ngoài sau khi đào rau dại hết nữa ngày, mặt mày bị ánh dương thiêu đốt đến đỏ bừng. Thấy Khưu Thành đến tìm mình, cô liền bảo cậu tiến vào trong sân rồi nói tiếp.

“Không cần, cứ nói chuyện ở đây đi.” Khưu Thành xua tay. Cậu không định ở lâu, chỉ định nói vài ba câu, ở bên ngoài hay bên trong cũng như nhau. Lại nói cậu là một người đàn ông độc thân, Thẩm Tinh lại là con gái chưa lấy chồng, bản thân hai người thì không sao, không gặp được thì để lại lời nhắn cũng được, nhưng chỉ sợ người nhà của cô sẽ suy nghĩ lung tung thôi.

“Ờ, vậy nói ở đây đi.” Thẩm Tinh cũng không lấy làm lạ, cô còn chẳng vui vẻ gì khi mời Khưu Thành vào nhà đâu. Trước giờ mỗi lần cô tìm tới nhà Khưu Thành, đều đứng ở cửa nói chuyện đấy thôi, nhà anh ta tròn méo thế nào cô cũng chưa thấy bao giờ.

“Đây là hai cái chìa khoá, cô hôm nào có thời gian thì đưa qua cho chủ hộ 1510 dùm tôi. Tôi đã lắp cửa thép ở trên tầng trên cùng của chung cư, cái này là chìa khoá cửa ở chỗ thang máy bên tay phải, còn cái này là chìa khoá của cánh cửa chỗ cầu thang.” Khưu Thành nói xong thì đưa hai chiếc chìa khoá cho cô. Chủ hộ 1510 vẫn luôn do Thẩm Tinh phụ trách tiếp xúc, cậu thì ngay cả nơi người ta sống là chỗ nào còn không biết nữa là.

“Được rồi, tôi biết rồi, để nay mai tôi sẽ nói với họ. Còn phòng 1512, anh tính thế nào?” Thẩm Tinh tiếp nhận chìa khóa, đáp ứng chuyện này, sau đó lại hỏi Khưu Thành.

“Tôi định ghé qua đó một chuyến luôn đây.” Khưu Thành trả lời.

“Bên Ngải Văn Hải tôi thật sự đã bó tay, còn mấy hộ gia đình ở tầng mười bốn tôi cũng đã đến gặp rồi. Mấy người này hiện tại đều đang xem chừng, sợ bán sớm sẽ chịu thiệt đây mà. Không phải tôi nói anh chứ, anh nếu muốn mua mấy căn phòng ở hai tầng lầu kia, ra giá lại cao như vậy, sao không dứt khoát mua mấy căn phòng kha khá ở trong thành phố luôn đi, đến lúc đó kêu bọn họ trao đổi là được.”

Trước mắt ai nấy đều tương đối lạc quan với tương quan, bọn họ cảm thấy chỉ cần chịu đựng thêm một chút, chuỗi ngày khổ cực trước mắt sẽ chấm dứt. Thẩm Tinh gần đây thay Khưu Thành chạy đi lo chuyện mua phòng, đinh cứng đinh mềm gì cũng đều đã đạp phải không ít.

“Để tôi xem, hiện tại mấy căn phòng trong thành phố cũng không dễ mua đâu.” Khưu Thành cảm giác chủ ý này của Thẩm Tinh rất hay, bất quá hiện tại không thể so với một hai tháng trước kia, mua phòng ở cũng không còn dễ dàng như xưa.

“Anh nếu đồng ý thì tôi sẽ giúp anh đi hỏi thăm.” Thẩm Tinh tự mình đề cử bản thân.

“Được, làm phiền cô nữa rồi.” Khưu Thành đáp ứng ngay lập tức.

“Phiền toái cái gì, chỉ cần cho tôi thêm ít phí mô giới là được.” Thẩm Tinh cũng không ngại nói toạc móng heo.

Từ trước, điều khiến cô coi thường nhất chính là mấy cái việc chạy nghiệp vụ tăng doanh số. Khi đó cô đã nghĩ cho dù bản thân có chết đói, cũng tuyệt đối không đi làm loại việc này.

Đợi đến lúc cô chân chính đói tới mức hai mắt tối đen, cả ngày vì một hai cái bánh ngô mệt nhọc không ngớt, cô đã không còn tâm tư bới móc gì nữa rồi. So với khoảng thời gian nếm trải những đau khổ trước kia, xem người ta ném những cái liếc mắt khinh thường vào mình, hay nghe vài câu nói khó nghe, cô quả thực đã không đau không ngứa nữa rồi. p2haehyuk.wordpress.com

Điều quan trọng nhất là có thể kiếm được bao nhiêu lương thực trở về, ăn vài bữa cơm no. Thằng nhãi con Thiện Thành kia nhìn cũng chẳng cao được bao nhiêu, mặc kệ lúc trước cô đã phản đối chuyện sinh nó ra đến cỡ nào nhưng nuôi nó nhiều năm như vậy, cô không có khả năng ngay cả một điểm cảm tình đều không có. Thằng nhãi con kia ngược lại rất có nhãn lực, chuyên môn chọn những lúc cô có tâm tình tốt để vuốt mông ngựa, tới thời điểm cô không vui, thằng nhãi kia liền ngay lập tức ẩn hình.

Khưu Thành làm sao có thể quên phí mô giới của cô cho được? Tươi cười xem như đáp ứng, sau đó cậu liền cưỡi xe ba bánh ly khai.

Trước mắt thời gian vẫn còn sớm, còn chưa đến hai giờ chiều, Khưu Thành vừa rời khỏi khu phố cũ kỹ của nhà Thẩm Tinh liền thuận đường quẹo ra chợ sáng. Lúc này chợ sáng khẳng định đã tan, bất quá bên cạnh khu chợ buổi sáng còn nhóm một ngôi chợ khác. Hồi trước, nơi này có không ít người bán sản phẩm nông nghiệp, vùng phụ cận cũng có mấy cửa hàng bán hạt giống.

Khưu Thành đi tới đó, quả nhiên nhìn thấy trước cổng chợ có một tiệm bán hạt giống. Vào xem, trên quầy hàng cũng không trưng nhiều loại hạt giống cho lắm, so với quầy hàng trong chợ đêm thì ít hơn một chút.

Ông chủ cửa tiệm là một người trẻ tuổi cỡ ba mươi, buôn bán cũng không quá nhiệt tình. Thấy Khưu Thành vào xem hàng, hắn ta chỉ nâng nâng mí mắt, lên tiếng tiếp đón một câu, sau đó liền không xa không gần đứng ì một chỗ. Hắn ta cũng không ra sức đẩy mạnh tiêu thụ, chỉ chờ cho Khưu Thành tự mình chọn lựa.

Khưu Thành thấy món hàng trong cửa tiệm của hắn đều có đề giá, nên cũng không hỏi nhiều. Cậu trước cầm lấy một bao hạt giống đậu phộng, rồi lại nhìn mấy món khác. Đưa mắt quan sát, cậu liền bắt gặp mấy bao hạt lúa trong cửa tiệm được niêm yết giá là 9.2 cân bột ngô, so với chợ đêm thì rẻ hơn, còn giảm bớt phiền toái khi cần phải mặc cả.

“Đại Hà, hôm nay buôn bán thế nào?” Ngay lúc này, một người đàn ông cao gầy khỏang chừng bốn mươi tuổi đi vào cửa tiệm, Khưu Thành nghe thấy động tĩnh, cũng quay đầu ra bên ngoài xem. Xe ba bánh của cậu dừng ngay ở trước cửa, hiện giờ ở trên đường cũng không có được mấy người, đã vậy cậu còn không đem đồ đạc ở trên xe vào tiệm.

“Hoàng ca.” Ông chủ cửa hàng hòa hòa khí khí kêu một tiếng ca, lại cung kính đưa lên một cái bánh ngô, thái độ rõ ràng so với lúc tiếp đón Khưu Thành ban nãy tốt hơn rất nhiều.

“Không yên tâm mấy thứ trên xe hở?” Người kêu Hoàng ca kia tiếp nhận bánh ngô xong, vươn tay vỗ vỗ bả vai Khưu Thành, nói: “Yên tâm đi, mấy người trên phố này đều rất có quy củ, mấy kẻ tay chân không sạch sẽ, đều đã sớm bị tôi xử lý rồi.”

Khưu Thành không nói tiếp, đối phương cũng không sinh khí, chỉ khoát tay nói với ông chủ cửa hàng: “Anh đi đây, có chuyện gì cậu chỉ cần kêu người đến là được.”

Chờ hắn đi rồi, Khưu Thành mới hỏi ông chủ: “Chỗ anh không bán khoai lang à?”

“Hiện tại chưa có, bất quá nếu anh muốn mua, có thể đưa trước một ít tiền đặt cọc, qua hai ngày nữa sẽ có hàng đến.” Ông chủ cừa hàng tên Đại Hà đáp.

“Khoai lang bán thế nào?” Khưu Thành lại hỏi hắn.

“Khoai lang thì giá một cân rưỡi bột ngô.” Cái giá này cũng không tính quá đắt.

“Tôi đặt mười cân.” Khưu Thành nói.

“Tiền đặt cọc là ba phần, anh giao trước bốn cân rưỡi bột ngô, tôi sẽ viết chứng từ cho anh, ngày kia là có thể đến lấy.”

“Anh nhập hàng từ tỉnh về à?”

“Đúng vậy.” Ông chủ cửa hàng lời ít mà ý nhiều. p2haehyuk.wordpress.com

“Người vừa nãy là ai vậy?” Lúc cân bột ngô, Khưu Thành lại nhịn không được hỏi.

“Ô Quy Hoàng, khu phố này hiện tại là địa bàn của hắn, thủ hạ phía dưới có mười mấy tiểu đệ, đều là mấy tên đánh nhau đến không muốn mạng, suốt ngày long nhong trên còn phố này. Có chuyện gì chỉ cần kêu một tiếng, bọn họ chạy so với cảnh sát còn mau còn liều mạng hơn.”

Đại Hà cân xong bột ngô, lại ghi hoá đơn cho Khưu Thành, mặt trên viết rõ đặt hàng mười cân hạt giống khoai lang, ngày giao hàng là hôm kia, đã thu bốn cân rưỡi bột ngô làm tiền đặt cọc.

“Mỗi ngày anh đều phải đưa một cái bánh cho bọn họ sao?” Khưu Thành lại hỏi.

“Không có cách nào khác, hao tài giảm tai mà. Hồi trước có mấy nhà không chịu đưa, đều đã bị bọn chúng tống ra khỏi phố. May mà những người này trừ mỗi ngày lấy một cái bánh ngô, cũng không gây thêm chuyện gì khác.”

Khưu Thành cất kỹ hoá đơn, cầm bao hạt giống đậu phộng vừa mới mua được ra khỏi cửa tiệm.

Bao hạt giống đậu phộng này đại khái khoảng chừng nửa cân, được đựng trong một cái túi bịt kín trong suốt. Mặt trên có dán giá niêm yết là năm cân bột ngô, mặt sau còn dán thêm một tờ giấy, hướng dẫn kỹ thuật gieo trồng đậu phộng, đại khái là vì để chỉ dẫn cho một ít người không có kinh nghiệm trồng trọt trong thành phố.

Rời khỏi cửa hàng hạt giống, thời gian đã hơn hai giờ. Khưu Thành cưỡi xe ba bánh hướng đến chỗ của Ngải Văn Hải. Cậu nhớ rõ lần trước lúc giao khoai tây cho Cát Hồng Xương, đối phương đã dặn cậu tốt nhất nên đến vào buổi chiều từ hai giờ tới bốn giờ chiều, đại khái vì trong khoảng thời gian này bọn họ tương đối nhàn rỗi.

Chiều trên sông Tân Nam thật im ắng. Trước mắt đã vào hạ tuần tháng năm, nếu vào thời gian trước, mùa nãy đã có không ít người đến sông Tân Nam bơi lội. Từ người già đến trẻ nhỏ ai nấy đều mang sắc mặt tươi tắn vui đùa, chung quanh cũng có vài gia đình đi cùng nhau đến đây nghỉ ngơi.

Vậy mà hôm nay ngay cả một bóng người dưới sông cũng chẳng thấy, cho dù mấy năm qua chất nước ở sông Tân Nam đã tốt hơn trước rất nhiều.

Khưu Thành đem xe ba bánh chạy đến chung cư ở phụ cận bờ sông, rất nhanh liền có người phát hiện ra cậu, hắn cũng là người đàn ông cao to ngâm đen lần trước. Người này vừa thấy Khưu Thành còn rất cao hứng, ha ha nở nụ cười, mở bộ đàm lớn tiếng hỏi: “Lão Cát à, anh lại mua khoai tây nữa hả?”

“Khoai tây gì?” Cát Hồng Xương ở đầu dây bên kia bị hỏi mà sờ chẳng thấu được suy nghĩ* của đối phương.

(Nguyên văn: Sờ không thấu suy nghĩ của hòa thượng Trương Nhị.Câu nói xuất xứ từ một truyền thuyết cổ về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng. Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không thấu suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.

Source: minhdu.wordpress.com)

“Anh không mua khoai tây hở? Vậy sao người giao khoai tây lần trước lại tới nữa?” Nghe hắn nói không mua khoai tây, người đàn ông nhất thời liền thất vọng xụ mặt. Mấy bữa nay, thực đơn của bọn họ đơn điệu quá chừng, trừ bánh ngô thỉ chỉ có mỗi rau xanh.

“Anh có chuyện gì à? Tìm ai?” Người đàn ông đi đến trước mặt Khưu Thành truy vấn, thái độ ngược lại còn hoà khí không ít so với ban nãy. Hai mắt hắn còn nhắm thẳng đồ vật trên xe ba bánh mà nhìn chăm chăm, thầm nghĩ cho dù lão Cát đã nói không muốn mua, nhưng người ta cũng có thể tự mình tới cửa đẩy mạnh tiêu thụ mà.

“Tôi sống ở toà nhà thứ sáu tại tiểu khu Gia Viên. Vài hôm trước tôi trên cơ bản đã mua hết mấy căn hộ ở tầng mười lăm, còn lắp cửa thép, nghe nói chủ phòng 1512 là Ngải Văn Hải, nên tôi mới đến đây đưa chìa khoá cho ông ta.” Khưu Thành nói rõ mục đích đến đây của mình.

Bên kia, Ngải Văn Hải vừa vặn không đi ra ngoài chiều nay, nghe người ta nói việc này, liền để cho bọn họ dẫn Khưu Thành lên gặp mặt.

Khưu Thành lên lầu, gặp được Ngải Văn Hải trong một gian căn phòng được bố trí giống như phòng họp. Đối phương không cao lắm, khung xương khá lớn, bộ dạng khoảng hơn bốn mươi tuổi, phong độ cường hãn, giọng nói phát ra cũng rất lớn.

“Cậu đã mua hết tầng mười lăm?” Ngải Văn Hải vừa thấy mặt liền hỏi Khưu Thành một câu như vậy.

“Còn thiếu phòng 1510 cùng 1512.” Khưu Thành nói. p2haehyuk.wordpress.com

“Ha ha ha, người trẻ tuổi cậu khá lắm. Cậu nói xem, gian phòng kia của tôi nếu bán cho cậu thì giá cả sẽ thế nào?”

Hồi trước lúc Ngải Văn Hải mua căn phòng này, cũng dự định để mình ở lâu dài. Nhưng hiện tại mấy căn phòng chung quanh đều đã bị Khưu Thành mua đứt, hắn tự nhiên không có khả năng sẽ đến đó sống. Với lại nay đã bất đồng với xưa, giống như cái chung cư dưới chân hắn đây, thuở trước cho dù mơ hắn cũng chẳng dám mơ đến nơi này, còn bây giờ chỉ cần nói mua liền mua được vào tay ngay. Chỉ một căn phòng ở tiểu khu Gia Viên, hắn hiện tại cũng không để vào mắt, chi bằng liền dứt khoát bán đi.

“Anh trước kia mất bao nhiêu vạn để mua, tôi sẽ trả cho anh số bột ngô tương ứng.” Khưu Thành trả lời.

“Tôi không cần bột ngô.” Ngải Văn Hải khoát tay chặn lại.

“Vậy đến lúc đó, tôi đổi thành khoai tây đưa cho anh được không?” Khưu Thành lại nói.

“Cái này thì được, vậy câu khi nào mới đưa khoai tây đến?” Trước mắt thật sự là trừ bánh ngô thì chỗ họ chỉ còn mỗi rau xanh. Các huynh đệ ai nấy đều ăn như vậy hết, ngay cả một nhà Ngải Văn Hải cũng chỉ ngẫu nhiên cải thiện bữa ăn vài lần. Nguyên nhân đầu tiên là vì bột mì quá đắt, với lại hắn còn phải lo nghĩ đến cảm thụ của mấy huynh đệ nữa.

“Trong vòng một tuần.” Qua tiếp chừng một tuần, mấy sọt khoai tây ở phòng 1506 cũng đến lúc thành thục. Gần nhất thời tiết lại khá tốt, nên đám khoai tây kia củ nào cũng đều có bộ dạng khá vừa mắt.

“Được, tôi sẽ chờ cậu đưa khoai tây đến.” Nói xong Ngải Văn Hải liền đứng lên, bày ra tư thái tiễn khách: “Chìa khóa này cậu mang về đi, đưa cho tôi cũng vô dụng.”

Khưu Thành cũng không nói nhiều, lại cam đoan qua vài ngày khẳng định sẽ đưa khoai tây lại đây, sau đó liền xuống dưới lầu tìm người đàn ông ban nãy lấy xe ba bánh, đạp về nhà.

Khưu Thành vừa đi, Ngải Văn Hải liền ngồi xuống xô pha, sắc mặt trầm trọng, thở dài một hơi thật sâu.

“Chú cứ như vậy bán đứt căn phòng kia?” Mấy người Cát Hồng Xương lần lượt đi ra từ căn phòng bên cạnh. Vừa nãy, bọn họ đều ngồi đợi trong căn phòng ngủ sát vách, Ngải Văn Hải nói muốn tự mình tiếp đãi Khưu Thành, kêu bọn họ tránh đi, nên cả đám liền trực tiếp dời qua phòng ngủ kế bên cho xong việc.

“Không bán thì còn có thể làm gì khác, nắm càng nhiều thì càng căng, chẳng lẽ phải kiếm lời thêm ít bột ngô sao?” Ngải Văn Hải lắc đầu cười nói, hắn cũng chả thiếu chút đỉnh bột ngô này, cần gì phải làm khó dễ. Với lại, chàng trai trẻ tuổi tên Khưu Thành này, tuy rằng mặt ngoài không biểu lộ gì, nhưng nếu cậu ta có thể mua hết bảy tám phần tầng mười lăm, nghĩ đến cậu ta cũng có chỗ hơn người. Mà bản thân hắn cần gì phải làm chuyện hại người hại mình, không duyên cớ còn tăng thêm một đối thủ cho bản thân.

“Kế tiếp, chúng ta cần phải làm gì?” Cát Hồng Xương dừng một chút, không hề nhắc đến chuyện Khưu Thành nữa.

“Trong vòng hai hôm tới ráng qua lại một chút, tới mấy khối đất kia xem xét đi!” Ngải Văn Hải nói. Vừa nãy trước khi Khưu Thành đến, bọn họ còn đang thương lượng công việc.

“Vậy còn sâu hại thì sao?” Cát Hồng Xương còn có chút chần chờ.

“Quản không được nhiều như vậy. Bắt được bao nhiêu thì bắt, còn lại thì để đó, đến lúc ấy có thể lấy được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Dù gì cũng không đến mức không thu được gì.” Ngải Văn Hải nói rồi dựa vào sô pha, lại nhịn không được thở dài một hơi.

Hai hôm trước bọn họ nhận được tin tức, nói sâu cắn gié đang có dấu hiệu tiến bắc. Khắp nơi lại ngoan tuyệt triển khai công tác diệt côn trùng công, như thành phố Tân Nam của bọn họ, việc này được mọi người tiến hành rất nghiêm túc. Thế nhưng ở các địa khu khác cũng có vài chỗ không làm tốt được như vậy, càng miễn bàn đến những khu đất hoang dã rộng lớn không người cư trú.

Miền Bắc nguyên bản đã bị dịch dế nhũi quậy phá đến mức ăn không tiêu, tình huống căn bản chẳng lạc quan như trên tin tức đã nói. Nay nếu lại thêm dịch sâu cắn gié, cho dù đến cuối cùng có khống chế được thì sản lượng lương thực khẳng định sẽ sụt giảm không ít. Về phần sẽ hao hụt đến trình độ nào, hiện tại bất kì ai cũng không dám nói trước.

Đối với sâu bệnh, các chuyên gia đã phân tích ra mấy nguyên nhân. Một là do thổ địa đã bỏ hoang mấy năm nay, có chút sâu hại cũng là chuyện bình thường. Một lý do khác là do mấy loại ếch, chim, chuột đồng đã bị con người lùng bắt đến tuyệt diệt vào đầu mùa xuân năm nay, bắt hết thiên địch của bọn chúng thì hiển nhiên mấy con côn trùng kia sẽ lỗ mãng tràn lan khắp nơi rồi. p2haehyuk.wordpress.com

Còn có một nguyên nhân khác nữa, chính là vấn đề kháng dược tính của sâu hại. Vấn đề này cũng không ngừng bị nhắc tới nhắc lui trong vòng năm năm vừa rồi, chẳng qua khi đó ai nấy đều là mình ốc còn không mang nổi mình ốc, căn bản không có dư tinh lực đi quan tâm tới chuyện mấy con sâu có sống nổi hay không, hay có phải đã phát sinh biến hoá gì khác không?

Trong vòng năm năm vừa qua, diện tích ruộng đồng đã bị thu hẹp đi một cách chóng mặt. Mọi người ai nấy đều ra sức cày sâu cuốc bẫm mấy thửa ruộng, nhưng nông dược lại giết không chết được sâu hại, cho nên phải phái người đi bắt, dù sao sức lao động vẫn là thuận tiện nhất. Thế nhưng hiện tại đã không thể áp dụng cách kia được nữa, vì toàn thế giới đều đang mở rộng gieo trồng. từng phiến từng phiến đất rộng lớn đều trồng trọt hoa màu. Giống như vài khu chủ yếu trồng lương thực ở miền Bắc, mỗi nơi đều trồng cả mấy chục đến trên trăm mẫu, nếu phái người đi ra ruộng bắt côn trùng, vậy phải chờ đến ngày nào tháng nào mới bắt xong hết đây?

Có người nói, sâu hại biến thành như vậy, là do có quan hệ với Tân Sinh. Trên thực tế cho dù không có chứng cứ xác thật thì đại bộ phận người dân vẫn nhận định việc này liên quan đến Tân Sinh.

Về Tân Sinh, Ngải Văn Hải chỉ là một người làm ăn trình độ văn hoá phổ thông, cũng không thể nói rõ thứ này đến cùng là tốt hay xấu. Hắn chỉ thường thường nhớ tới vào rất nhiều năm trước, một giáo viên ngữ văn đã kể cho lớp hắn nghe về cậu chuyện chiếc hộp Pandora trong thần thoại phương Tây. Bởi vì hiếu kì, cùng với bản tính tham lam, nhân loại đã đem chiếc hộp ấy mở ra.

Có lẽ đến cuối cùng cũng sẽ có hi vọng, thế nhưng trước khi gặp gỡ hi vọng, còn có vô số những tai hoạ không kể xiết.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio