Bất đắc dĩ, Khưu Thành phải lấy ra thêm một ít ngọc thạch, gia cố lại Tụ Linh trận ở phòng 1406 để tăng thêm sức mạnh. Nhưng dù cậu có bỏ thêm bao nhiêu công sức, tốc độ linh khí tụ tập trong Tụ Linh trận vẫn còn xa mới bù đắp kịp cho tốc độ tiêu hao linh khí của mấy mầm cây nhân sâm.
Cậu mỗi ngày sớm tối đả tọa hai lần, nếu như không có linh khí, tốc độ tu hành sẽ lập tức suy giảm không phanh, thế nhưng nếu bảo cậu nhổ hết mầm cây nhân sâm, cậu lại có chút không nỡ.
Ấn theo những gì viết trong “Mộc Tu bút kí”, tuy quá trình thảo mộc sinh trưởng sẽ tiêu hao một lượng linh khí nhất định, thế nhưng linh khí của vạn vật trên thế gian chủ yếu đều dựa vào chúng nó chế tạo mà thành. Nếu có thể chăm bón mấy cây nhân sâm này đến mức có thể chế tạo ra linh khí, không biết linh khí trong Tụ Linh trận nhà bọn họ sẽ còn nồng đậm tinh thuần đến cỡ nào đây?
Nhưng nếu chỉ trông chờ vào ngọc thạch bày ra vài cái Tụ Linh trận, thì chẳng thể nào uy no chúng nó được. Linh lực chứa đựng trong ngọc thạch dù sao cũng là hữu hạn, nên tác dụng khi bày ra Tụ Linh trận cũng sẽ có giới hạn. Khi đã đạt tới mức độ nhất định, về sau dù có bỏ thêm ngọc thạch vào, cũng chỉ là công cốc.
Nếu có được linh thạch trong truyền thuyết, dùng nó để bày trận, có lẽ sẽ thỏa mãn được sự tiêu hao linh khí của nhân sâm. Chẳng qua Khưu Thành đến bây giờ vẫn còn chưa biết rõ cái gọi là linh thạch là thứ gì.
Dựa theo lời kể trong “Mộc Tu bút kí”, vào ngàn năm trước đây, lúc các môn phái Đạo Tông còn đang trong thời kì hưng thịnh, linh thạch còn tương đối thông hành, các đại môn phái khi ấy đều sỡ hữu vật này. Tuy nhiên, chỉ có một số ít đệ tử nội môn được cho là có tư chất thượng đẳng, mới may mắn có được vật này để trợ giúp việc tu hành.
Trước mắt Khưu Thành cũng không có biện pháp nào khác, đành phải đem mấy khuông nhân sâm chuyển lên trên lầu, chỉ trông vào mỗi linh khí ở phòng 1406, khẳng định là nuôi không nổi chúng nó. Bởi vậy cậu chỉ có thể khiêng chúng lên trển, mỗi nơi đều để ít bữa, tốt xấu gì cứ đợi nuôi lớn rồi tính tiếp.
Đến giữa trưa, cha và anh cả của Vương Thành Lương đưa lồng chuột đồng đến trước chung cư. Lần này bọn họ chỉ đi có hai người, cả hai cùng hợp lực đẩy một chiếc xe có chở hai cái lồng lớn xếp chồng lên nhau. haehyuk8693haehyuk8693
Bởi vì còn đang ở đầu tháng, nên thang máy vẫn có thể sử dụng được, mấy người họ cũng bớt được ít việc. Hai người trực tiếp khiêng hai cái lồng đi thang máy lên tầng mười bốn, sau đó ấn chuông cửa phòng 1406, không mất bao lâu liền nhìn thấy Khưu Thành chạy từ tầng mười lăm xuống.
Trên thực tế lúc hai người họ vừa mới tiến vào tiểu khu, bọn Khưu Thành đã nghe được động tĩnh từ trên tầng mười lăm. Trong thời gian hai người họ lên lầu, A Thường đã trở vào phòng 1406, kéo cánh cửa nối liền phòng khách và ban công qua, Khưu Thành thì thu dọn vài công cụ ở tầng mười lăm, lại đem cửa thép đóng kín, lúc này mới xuống lầu tiếp đãi bọn họ.
“Vương ca, Vương thúc, hai người đến rồi sao, mau vào đây ngồi nghĩ ngơi lát đã.” Khưu Thành tươi cười tiếp đón bọn họ.
Anh cả và cha của Vương Thành Lương chung quy vẫn có chút bất đồng với người khác. Dù sao Vương Thành Lương từ trước đã là bạn học của Khưu Thành, coi như mấy lần trước, bọn họ chuyển gỗ thừa đến, đều đưa thẳng lên tầng mười lăm rồi về. Nhưng lúc này hai người họ đã đến trước cửa, nếu cậu còn không lên tiếng tiếp đón mời vào nhà ngồi chơi chút lát, thì thật là không thể nói nổi rồi.
“Bác cũng không thể ngồi lâu, trong nhà còn có chuyện nữa.” Cha Vương lên tiếng từ chối.
“Lồng chuột đồng còn đang đặt ở cửa thang máy, cậu xem chuyển qua chổ nào mới thích hợp?” Vương lão đại hỏi Khưu Thành.
“Cứ để đó đi ạ, lát nữa tụi em sẽ chuyển nào.” Khưu Thành nói rồi lấy ra chìa khóa mở cửa đi vào.
Lúc này, A Thường đã đem bức màn ở phòng khách kéo kín mít, trong phòng có điểm u ám, Khưu Thành liền thuận tay mở đèn lên, lại rót cho mỗi người một ly nước sôi để nguội từ máy đun nước nóng.
“Nghe Thành Lương nói, vài hôm trước mấy đứa có đi một chuyến xuống tỉnh lị phải không?” Sau khi vào phòng, cha Vương cũng không hối Khưu Thành đưa bột ngô, chỉ bưng ly nước uống một ngụm rồi thuận miệng hỏi. haehyuk8693
“Đúng ạ, cháu mời bác ăn đậu nành.” Khưu Thành mang một đĩa đậu nành để nguội trong nồi hấp gần đó ra. Dù sao trong nhà cũng có nuôi chuột đồng, bình thường Khưu Thành đều sẽ dùng lọ hay hủ có nắp đậy để đựng thức ăn linh tinh, chứ không để tuỳ tiện trên bàn trà.
“Cái này mua từ tỉnh lị về sau? Một cân bao nhiêu tiền?” Cha Vương vươn tay cầm một hạt đậu nành từ trong đĩa lên, rồi hỏi Khưu Thành.
“Lấy bột ngô để đổi đó bác! Hiện tại ở trên tỉnh lị muốn mua một cân đậu nành khô phải đổi hai cân hai bột ngô, bên chổ chúng ta đậu nành mùa này cũng khó kiếm lắm, nếu có bán cũng cỡ giá thế này thôi bác.” Lúc đi tỉnh thành, Khưu Thành cũng đã lưu ý kỹ giá cả các mặt hàng.
“Ai nha, quá đắt.” Cha Vương thở dài một hơi.
“Sao vậy bác, mọi người tính mua đậu nành sao?” Trong thời gian này, tuy Khưu Thành cũng không tính là quá thân thiết với nhà họ Vương, nhưng ấn tượng về bọn họ lại rất tốt. Mấy lần mua hàng của nhà họ, đều có chất lượng khá ổn định, nếu nhà bọn họ có kế hoạch gì, Khưu Thành cũng rất thích ý trợ giúp một phen.
“Còn không phải do anh hai của Thành Lương sao, cả ngày cứ ồn ào đòi đi ra bắc. Haizz, nói đi cũng nói lại, chuyện này cũng không thể trách nó, đại nam nhân có tay có chân, một đám có khí lực lại không có nơi sử dụng. Trong nhà sinh hoạt lại gian nan, nó muốn ra ngoải thử thời vận, bác lại không đồng ý, định để nó ở nhà kiếm vài việc làm.”
Lúc cha Vương nói những lời này, Vương lão đại an vị ở bên cạnh cũng không lên tiếng. Đến nhà người khác nói ra mấy lời như vậy, nếu nói không hề có ý định nhờ người ta giúp đỡ, có ai mà tin nổi? Hắn có chút sợ mất mặt, nhưng lại không dám đánh gãy lời phụ thân, nên chỉ có thể trầm mặc ngồi ở một bên.
“Bác tính dùng đậu nành làm gì?” Khưu Thành lại hỏi.
“Làm chao đó cháu. Là nghề tổ truyền, từ trước lúc ở trong thôn, nhà bác vẫn làm món này để bán, bán sỉ cho mấy quán ăn hay tạp hoá trong thành phố, buôn bán cũng không tệ lắm.” (Nguyên văn tiếng Trung: 豆腐乳 – đậu hủ nhũ hay đậu phụ nhự.)
Nói đến đây, vẻ mặt của cha Vương liền lộ ra thần sắc hoài niệm về xa xăm. Hồi trước lúc còn làm chao, nhà ông kiểu gì cũng kiếm được cả ngàn đồng. Mà một ngàn đồng đó cũng đủ cho cả nhà họ ăn trong nữa tháng. Cuộc sống khi ấy thoải mái biết bao, còn nay thì……
“Bạn của con gần đây có chạy lên miền Bắc, bằng không để con nhắn cậu ấy mang về ít đậu nành, giá hẳn có thể rẻ hơn bên ngoài một chút.” Khưu Thành nghĩ nghĩ rồi nói.
“Tình huống nhà anh hiện tại không được tốt, nếu bắt đầu làm, có khả năng còn phải nợ một ít tiền hàng.” Vương lão đại lúc này cũng lên tiếng. Hắn làm con trai cả, vào những lúc thế này cũng không thể cứ chui rúc sau lưng, toàn dựa vào lão cha của hắn cầu vận may đi xin xỏ người ta. haehyuk8693
“Không có việc gì, nợ thì nợ thôi.” Biết hai người hiện tại đã đủ xấu hổ, Khưu Thành tự nhiên sẽ không nói thêm gì làm cho bọn họ càng sượng mặt. Với lại chỉ có ít đậu nành, đối cậu mà nói cũng không tính là chuyện quá to tát, dù sao buôn bán với người nhà này, cậu vẫn có thể tin tưởng được.
“Cũng không thể thiếu không cậu được, nếu đậu nành là cậu góp, đến lúc đó khi làm ra được chao, trừ đi phí tổn, cuối cùng vô luận kiếm được bao nhiêu, lợi nhuận đều chia cho cậu một nữa.” Vương lão đại nói.
“Không cần không cần, chỉ có ít đậu nành thôi mà.” Đó là tiền người nhà họ vất vả làm ra, Khưu Thành cũng không muốn lấy cho lắm.
“Phải lấy chứ, chia hoa hồng cháu không lấy, cả nhà bác sẽ không an tâm.” Vương lão cha vẫn giữ thái độ kiên quyết.
“Nếu như vậy.” Khưu Thành nghĩ nghĩ, lại nói: “Vậy đến khi ấy cần thêm nguyên liệu gì, mọi người cứ nói với cháu. Trước cứ lấy hàng từ chổ cháu, đợi sau cùng bán được bao nhiêu thì tính tiếp.”
Nguyên liệu làm chao đâu chỉ có đậu nành, còn phải có ớt bột và rượu trắng làm gia vị. Tuy Khưu Thành chưa tự làm qua món này, thế nhưng là dân bản địa ở thành phố Tân Nam, cậu vẫn có chút hiểu biết về cách làm chao.
“Cứ vậy đi, đến lúc làm cần bao nhiêu nguyên liệu, anh sẽ kê ra danh sách, bên cậu chịu một phần, chổ anh chịu một phần.” Lúc này, Vương lão đại trái lại còn đồng ý rất sảng khoái. Dựa vào tình hình trước mắt, nhà bọn họ chỉ có thể ăn được no bụng thôi, còn bảo bọn họ đi kiếm rượu trắng bột ớt hay hạt hồi này bọ, nhà họ thật sự sẽ gặp phải khá nhiều khó khăn.
“Vậy anh hiện tại liệt kê danh sách một ít thứ ra đây luôn đi! Cần thứ gì, em sẽ chậm rãi thu nhập trong hai ngày tới. Đợi lúc có được đậu nành, em sẽ ra chợ đêm nói một tiếng với Vương Thành Lương, đến khi ấy mọi người sẽ qua nhà em lấy, được chứ?” Khưu Thành lên kế hoạch.
Trực tiếp mang đến chợ đêm khẳng định là bất thành, Vương Thành Lương chỉ có một mình, nếu đem nhiều nguyên liệu như vậy đưa cho hắn, trời khuya còn phải qua đêm ngoài đường để canh hàng, an toàn chắc hẳn không được bảo đảm. Tới lúc đó không bàn đến mấy rủi ro khác, làm không khéo lại xảy ra chuyện lớn nữa.
Sau đó Vương lão đại liền nhận lấy giấy bút Khưu Thành đưa qia, ngồi ở bàn trà viết tên mấy loại nguyên liệu cùng phân lượng cần dùng cho mỗi một trăm cân đậu nành.
Khưu Thành vừa thấy danh sách, cũng cảm thấy không phải là thứ khó kiếm gì. Đậu nành cùng ớt bột nhà họ có thể tự cung ứng, muối ăn còn nguyên bó lớn, gia vị chợ đêm cũng có bán. Về phần rượu trắng, cậu nhớ rõ lần trước lúc đến cửa hàng mua bột mì cùng dấm chua hình như có thấy rượu trắng ở đó. haehyuk8693
Lần tới nếu lại đi đến tỉnh thành, Khưu Thành cũng có thể khảo sát giá cả một chút. Chung quy, mấy mặt hàng được bán trên thị trường thành phố Tân Nam hiện tại đều được vận chuyển từ tỉnh lị đến. Qua tay nhiều lần, giá tự nhiên sẽ tăng cao không ít.
Thời điểm cha Vương cùng Vương lão đại rời đi, Khưu Thành đã đưa cho bọn họ một túi bột ngô nhỏ làm tiền công làm lồng sắt. Hai người họ lại thật tâm chối từ, nói đều là đồ vô dụng trong nhà, tùy tiện tốn chút khí lực làm ra thôi, căn bản không đáng bao nhiêu.
Trên thực tế vừa mới bàn xong chuyện hợp tác, hai người thật sự không muốn thu bột ngô của Khưu Thành, đã nhận quá nhiều giúp đỡ từ cậu, chỉ hỗ trợ làm có hai lồng chuột đồng còn đòi tiền công cái gì, thật sự là xấu hổ vô cùng.
Thế nhưng Khưu Thành cũng biết tình hình hiện tại của nhà họ, số bột ngô này mà cầm về cũng đủ để lấp bụng. Nếu thiếu số lương thực này, không biết nhà họ còn phải cắn bao nhiêu rau dại để thay thể, cho nên cậu vẫn kiên trì bắt bọn họ nhận lấy bột ngô mới được ra về.
“Chậc, nhìn không ra anh còn rất rộng lượng đấy.” Sau khi Khưu Thành tiễn hai cha con Vương gia vào thang máy, liền nghe thấy câu nói âm dương quái khí của Thẩm Tinh trong hành lang.
“Làm sao? Chuyện phòng ở tiến hành không thuận lợi à?” Khưu Thành hiện tại cũng đã quen với tính tình của cô.
“Đã coi được vài cái, nhưng giá cả thật sự quá đắt. Có một căn bên cạnh nhà ga, chào giá một trăm hai mươi cân bột ngô, anh thấy sao?” Khu vực chung quanh nhà ga hiện tại có chợ đêm, cũng chính là nơi náo nhiệt nhất ở thành phố Tân Nam.
“Không được, cô cố xem thêm mấy căn nữa đi!” Khưu Thành nói.
“Chẹp, vị trí đắt địa anh lại không cần, phòng tốt hiện giờ chẳng còn lại bao nhiêu, đại đa số đều đã nằm trong tay mấy tên môi giới hết rồi.” Thời gian gần đây, Thẩm Tinh cũng có một số hiểu biết nhất định với việc sang tay phòng ở tại thành phố Tân Nam.
Trước cô còn tưởng rằng muốn mua phòng ở trong thành phố khẳng định không khó, người nguyện ý bán phòng khẳng định cũng không thiếu, nhưng sự thật lại không như cô nghĩ. Người chân chính không thể kiên trì nổi, muốn dựa vào nhà ở kiếm cơm, đều giống như nhà của cô, đã bán đứt phòng ở từ mấy năm trước. Còn mấy căn hộ mới bán ra gần đây, căn tốt chút đều bị bọn môi giới lôi kéo hết. Trước mắt còn có một ít gia đình khó khăn muốn bán phòng ở, nhưng phần lớn vẫn ôm khư khư suy nghĩ ráng chống đỡ qua ngày, nói không chừng qua đợt này nhà cửa lại có giá trở lại.
“Chuyện mua phòng nếu không có tiến triển, vậy cô trước giúp tôi kiếm một ít ngọc đi! Lần này tôi tính mua nhiều chút, chất lượng cũng phải tốt.” haehyuk8693
Mấy chậu nhân sâm mới vừa trồng xuống đã làm cho Khưu Thành phát hiện ra số ngọc cậu lưu trữ trước đó, còn lâu mới đủ cho sự tiêu hao của nhà cậu trong tương lại. Chuyện tất yếu hiện tại là phải thừa dịp giá còn rẻ mà mua nhiều một chút.
“Gía cả thì sao?” Thẩm Tinh sáng bừng hai mắt.
“Cô trước thu mua ngọc cái đã, đến lúc ấy tôi xem hàng thế nào rồi bàn giá.” Tóm lại Khưu Thành khẳng định sẽ không để cô lỗ vốn.
“Được thôi.” Hợp tác qua vài lần, Thẩm Tinh đại khái cũng có một ít lý giải về Khưu Thành, cô cũng không quá lo lắng chuyện cậu sẽ gài bẫy mình. Đúng lúc thang máy vừa lên tới, chuyện Thẩm Tinh muốn nói cũng đều nói xong, liền cùng Khưu Thành chào hỏi một tiếng rồi đi vào thang máy.
“Nhà cô không có chuyện gì chứ?” Tốt xấu gì cũng coi như có chút giao tình, lúc này Khưu Thành liền nhịn không được hỏi nhiều thêm một câu.
“Không có việc gì.” Thẩm Tinh không muốn nhiều lời.
“Lương thực đủ ăn không?” Khưu Thành lại hỏi.
“……” Thẩm Tinh ngẩn ra, biểu tình trên mặt đầu tiên là có chút buông lỏng, sau đó rất nhanh, cô lại kéo ra một nụ cười trào phúng: “Nghe nói lão già khốn kiếp không biết xấu hổ kia sắp trở lại.”
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Khưu Thành nhẹ nhàng thở dài một hơi, dắt A Thường đầy mặt ngây thơ về phòng. Cậu cùng A Thường đều là người không có thân nhân, không có gì vướng bận. Có đôi khi cậu cũng sẽ có chút tiếc nuối, thế nhưng nhìn thấy gia đình của Thẩm Tinh, đặc biệt là mấy thân thích kia, thật sự là thà không có còn hơn.
Về đến nhà, Khưu Thành không trở lại tầng mười lăm làm việc. Tuy còn có rất nhiều chuyện chờ bọn họ đi làm, thế nhưng Khưu Thành vẫn quyết định rút ra thêm một ít thời gian để tu hành.
Từ sau khi lên đến Trúc Cơ, thân thể cậu liền phát sinh biến hóa không nhỏ, so với quá khứ còn linh mẫn thư thái hơn rất nhiều, thế nhưng chổ tốt mà Trúc Cơ mang đến không chỉ có như vậy thôi đâu.
Trước khi thành công đột phá Trúc Cơ, cậu trừ tận lực hấp thu càng nhiều linh khí gột rửa thân thể mình, thì không thể làm được việc gì khác. Hiện tại đã không giống như xưa, cậu không chỉ có thể hấp thu linh khí, tiếp tục cường hoá thân thể ý thức, mà còn có thể ứng dụng linh khí để làm những chuyện khác. haehyuk8693
Tỷ như nói nếu cậu muốn tập võ, có thể trong quá trình đánh ra mấy động tác võ thuật dung nhập một ít linh khí, đến khi ấy những chiêu thức cậu đánh ra sẽ có thêm nhiều uy lực hơn so với người thường không có tu vi.
Nhưng Khưu Thành trước mắt không tập võ, mà cậu tạm thời cũng không biết đi đâu để học. Trong “Mộc Tu bút kí” không có ghi chép lại phương diện này, Khưu Thành trái lại còn tìm được một ít nội dụng về luyện đan cùng luyện khí.
Việc luyện đan, cậu tạm thời suy tính thế này, không có minh sư chỉ đạo, đan dược lại là thứ cho vào miệng, vạn nhất xảy ra sự cố thì sẽ rất phiền toái. Bản thân Khưu Thành cũng không tính sẽ sử dụng thứ này, cũng không có nơi chào hàng, cho nên chuyện này tạm thời bị gác lại.
Luyện khí ngược lại có thể thử một lần, nhiều nhất chỉ phí điện phí nguyên liệu thôi, có thành công hay không cũng chẳng phải vấn đề lớn. Hơn nữa trong quá trình này, cậu còn có thể trao dồi cách nắm giữ cùng ứng dụng linh khí, đối với việc tu hành của cậu cũng rất hữu ích.
Thứ đầu tiên Khưu Thành muốn thử sức, chính là luyện chế một nhóm cơ thạch cho Tụ Linh trận của mình.
Ấn theo “Mộc Tu bút kí”, nguyên liệu dùng để bố trí Tụ Linh trận có thể dùng loại đá bình thường, ngọc thạch hoặc là linh thạch. Những thứ này đều có thể lấy được dưới điều kiện tự nhiên. Mặt khác, cơ thạch dùng bày trận cũng có thể do người tu đạo tự luyện chế ra. Cuối cùng có thể luyện chế ra cơ thạch có bao nhiêu linh lực, thì phải xem người tu đạo đã đạt đến trình độ nào!?