*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe nói vào khoảng hơn một tháng trước, trong một trại nuôi gà nào đó ở thành thị phía Nam, có một số chuyện đã phát sinh. Đầu tiên là việc từng con gà con ngã xuống, sau đó ngay cả gà trưởng thành cũng bắt đầu lăn quay, cuối cùng tất cả gà lớn gà bé được nuôi dưỡng trong sân cơ hồ đều chết hết.
Các nhân viên điều tra đầu tiên phán đoán rằng trại nuôi gà này không làm tốt các biện pháp phòng hộ, làm cho gà chết bệnh. Nhưng sau khi tiếp tục điều tra, kết quả đưa ra lại ngoài dự đoán của mọi người. Bởi vì đây căn bản không phải là bệnh truyền nhiễm, mà là do thức ăn cùng một nơi gây ra.
Sau khi điều tra kỹ lưỡng, bọn họ rất nhanh liền phát hiện ra chung quanh trại nuôi gà, trong khoảng thời gian này cũng có một số ít người già và trẻ nhỏ mạc danh kỳ diệu qua đời. Nhân viên công tác lập tức liên hệ với các đơn vị nghiên cứu và y tế tiến hành kiểm tra sức khoẻ của quần chúng địa phương, cuối cùng ra được kết quả, người dân ở một khu vực Cửu Thành đều mắc một loại bệnh kỳ quái.
Loại bệnh này không có triệu chứng rõ rệt gì, có vài người mắc bệnh vẫn giống như người khoẻ mạnh bình thường sinh hoạt như thường lệ, còn có vài người sẽ xuất hiện sự thoái hoá rõ rệt trong cơ năng thân thể.
Đại bộ người dân có thân thể xảy ra vấn đề đều cho rằng mình vì khuyết thiếu dinh dưỡng mới có thể như vậy, căn bản không suy nghĩ nhiều. Thời buổi này người vì thiếu dinh dưỡng dẫn đến thân thể suy yếu, sau đó chết đi vốn là một chuyện bình thường, ai có thể nghĩ đến đây vậy mà là do bệnh hoạng đâu?
Khu vực kia hiện tại đã bị phong tỏa, chính phủ cũng đã phái đội ngũ khoa học kỹ thuật viên tiên tiến nhất đi tới nơi đó, ngoài ra còn có một vài tổ chức nghiên cứu và tổ chức y tế thế giới tham gia vào. Nghe nói kết quả nghiên cứu bước đầu của bọn họ hiện tại đã chỉ ra rằng– lương thực xảy ra vấn đề. Còn vấn đề cụ thể là gì, mọi người đều mù tịt, cũng không có tiếng gió phong phanh nào truyền ra.
Ơ phía nam còn có người đồn đãi, không chỉ tại quốc gia bọn họ, mà ở các nơi trên thế giới, còn có vài khu gieo trồng thuộc vùng nhiệt đới cũng đang phát sinh chuyện tương tự.
Sau khi Khưu Thành tiễn bước Vương Thành Lương, liền cùng A Thường đến nhà ga tìm lão Hồ. Vương Thành Lương thì muốn về nhà một chuyến.
Lão Hồ mấy ngày nay vào Nam ra Bắc bôn ba khắp nơi, cả người thoạt nhìn vô cùng tiều tụy. Bất quá khi vừa nhìn thấy Khưu Thành bọn họ, lão vẫn thật cao hứng, còn vui vẻ cho A Thường một khối kẹo mạch nha chính mình mang về từ phương Bắc. (:]]] edit khúc này ko nhịn đc cười, bạn T đi đâu cũng bị ng ta dán mác con nít, chắc do ham ăn mà ra~)
“Đừng nhìn cục đường không chớp mắt mãi thế, vài hôm trước chú có mang theo đứa cháu đến mấy làng chài ở duyên hải miền Nam, có đổi trở về không ít sò ốc cá tôm khô, còn có rong biển cùng tảo tía nữa.” Lão Hồ cười nói.
“Phía nam thế nào rồi chú?” Khưu Thành lôi kéo A Thường ngồi xuống một chổ râm mát dười lều. Bên ngoài thái dương đang đứng bóng, hôm nay lại không có gió, ở trong lều ngồi cũng đã cảm thấy thập phần oi bức. Thật không biết Vương Thành Lương làm sao có thể chịu đựng được cả ngày ngoài này?
“So với bên này cũng tốt, chính là không quá an ổn. Hiện tại lời đồn nổi lên bốn phía, nhân tâm dị động, người khá giả chút đều đã dắt cả nhà chạy vào hướng nội địa.” Lão Hồ nói.
“Nghe nói chú còn buôn chút vải thô, đều bán hết rồi hả chú?” Khưu Thành lại hỏi.
“Đều bán hết, cùng vối số kẹo mạch nha thu mua được. Lúc đến làng chài đều đã bị mua sạch sẽ.” Nói đến đây, lão Hồ nhếch miệng hắc hắc nở nụ cười, biểu tình trên mặt chẳng hề che dấu sự đắc ý.
Tiếp đó, lão Hồ lại cùng Khưu Thành nói một ít hiểu biết của chính mình khi đi dọc đường. Lúc trước hắn cùng cháu trai, hai người lưng mang xà phòng, một đường ngồi xe lửa đi phương bắc, thiên tân vạn khổ đổi trở về một đám vải thô cùng chút ít kẹo mạch nha. Nguyên bản còn muốn đi xuống phía Nam thử thời vận, xem có thể đổi chút lương thực trở về hay không? Trên tin tức không phải đã nói phía Nam được mùa thu hoạch sao, việc này mọi người đều biết hết.
Kết quả hai người bọn họ ngồi vài ngày xe lửa từ bắc vào nam, sau khi xuống xe thì tìm chổ nghĩ, cùng vài người đồng dạng đi buôn như hắn tán gẫu. Cuối cùng lại biết được tin này, vì thế chú cháu hai người đành phải bỏ qua ý định đổi lương thực mang về thành phố Tân Nam. Trèo đèo lội suối đến một ít làng chài tương đối hoang vu thu hàng hải sản, hai người tuy một đường vất vả lại nguy hiểm, nhưng thu hoạch vẫn thực khả quan.
“Chừng nào chú bắt đầu bày quán, đến khi ấy chúng cháu sẽ đến ủng hộ.” Khưu Thành cuối cùng lại nói với lão Hồ như vậy. Mấy loại tôm khô tảo tía linh tinh gì đó, mua một ít về đặt ở trong nhà ngược lại cũng tốt, A Thường cũng chưa ăn qua mấy thứ này, cậu định mua một ít về cho hắn nếm thử. p2haehyuk.wordpress.com
“Đêm qua vừa bày sạp, hôm nay chú còn muốn nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, đêm mai mới ra quán.” Lão Hồ nói.
Bọn họ cứ thế ngồi ở trong lán chờ Vương Thành Lương trở về, ba người còn nói vài câu, Khưu Thành A Thường cùng lão Hồ lúc này mới phần mình trở về nhà.
Về đến nơi, Khưu Thành tính tính thời gian, từ đây đến lúc cậu cùng Bạch lão đại ước định thời điểm nhận hàng cũng không quá vài ngày, hi vọng tới lúc đó hết thẩy đều có thể thuận thuận lợi lợi.
Dù có thế nào, Khưu Thành đều không muốn buông tay mấy con heo con, vì bỏ qua cơ hội lần này, lần tới có muốn mua heo con, cũng chẳng biết phải chờ tới bao giờ. Hơn nữa cậu còn thanh toán không ít tiền đặt cọc, nếu không đi trả tiền nhận hàng, số tiền đặt cọc sẽ trở nên uống phí.
Buổi chiều, Khưu Thành cùng A Thường ở trên mái nhà loay hoay với đám đậu nành. Vài hôm trước mới thu hoạch được một đống đậu mới, tất cả đều bị bọn họ bỏ lên vài cài giá gỗ phơi nắng vài ngày. Vỏ đậu phần lớn đều đã rộp vỡ, hạt đậu lách tách bụp bụp rớt trên đất. Còn lại ít đậu không tự mở ra được, đành phải nhờ vào cách bóc vỏ thủ công.
Khưu Thành gần nhất đã dùng giá gỗ cùng chiếu tre đem tầng cao nhất ngăn cách ra một góc riêng, để tránh cho đám gà con nổi hứng gây tai họa.
Gà con nhà họ càng lớn lên, sức chiến đấu lại càng cường hãn. Trông thấy ngày càng nhiều chú gà bưu hãng dùng móng vuốt đào bới khắp nơi, Khưu Thành liền có hơi lo lắng cho đám hoa màu trên sân thượng. Bây giờ thì còn ổn, đợi cho đến khi tụi nó lớn lên, chẳng biết chúng nó có bới hết đám khoai lang trong đất ra ăn không nữa?
Cứ kiểu này cậu khẳng định phải nhốt tụi nó lại, vấn đề là phải kiếm chổ nào để làm chuồng đây?
Thời điểm mặt trời chiều ngã về tây, hai người Khưu Thành thu nhập xong đậu nành trên nóc nhà, liền lấy chút cám cùng một bao bã đậu buổi sáng lưu lại trộn đều, rồi đem cho lũ gà ăn.
Đám gà con vừa nhận tín hiệu sắp được ăn, con nào con nấy lập tức vung chân chạy vội tới hướng bên này. Có con còn đòi hỏi, vây quanh Khưu Thành cùng A Thường yêu cầu uy trùng. Khưu Thành không thèm phản ứng chúng nó, kiêng ăn cũng không phải là thói quen tốt.
Xuống đến tầng mười lăm, Khưu Thành cùng A Thường liền tiếp tục tưới nước bắt trùng cho mấy mảnh ruộng nhà mình. Nay, vài cái phòng trong mấy căn hộ 1502,1503,1504 và 1506 lúc trước trồng khoai tây cùng đậu nành đều đã thu hoạch hết. Vụ mùa kế tiếp, Khưu Thành thống nhất đều trồng hết khoai tây, miễn cho cả một gian phòng đều trồng mấy loại hoa màu, chăm sóc rất mất sức. EditNhuY
Số lúa nước trồng trong mấy hộ 1501, 1507 và 1512 cũng phát triển rất tốt. Nếu cứ như vậy tiếp tục, qua chừng hai ba ngày nữa hẳn là có thể thu gặt được. Đợi thóc lúa gặt xuống rồi phơi khô bỏ vỏ, trên cơ bản cũng chính là lúc hai người Khưu Thành phải đi đến tỉnh lị.
Phòng trống trên tầng mười lăm hiện tại không còn nhiều. Bên 1501 cũng chỉ còn lại một gian phòng chưa khai phá làm nơi gieo trồng, nhưng chổ đó lại đang dùng để nuôi ba con dê. Mà mấy con dê này tuyệt đối chính là tải sản trọng yếu của nhà họ. Với lại vị trí địa lý của gian phòng bị chiếm dụng cũng không tính là tốt, dùng để phát triển gieo trồng thì có chút miễn cưỡng, nếu đem làm chuồng dê ngược lại còn rất phù hợp.
Kế tiếp từ 1502 đến 1507, đều đang trồng hoa màu, 1508 đến 1511 bởi vì thiên về hướng bắc, không đón được nhiều nắng, nên hiện tại còn chưa trân dụng hết. Phòng khách của căn hộ 1512 cùng một gian phòng phía đông thì đang trồng lúa nước, còn lại hai gian phòng phía bắc trước mắt vẫn bỏ không.
Khưu Thành đi một vòng quang tầng mười lăm, liền biết về sau cậu nên đem đám gà nhốt ở chổ nào rồi.
Cậu dự định trong mấy ngày kế tiếp, trước đem hai gian phòng trống hướng bắc của căn hộ 1512 hảo hảo thu dọn một chút. Sau đó cũng giống như mấy căn phòng dùng để gieo trồng, cậu sẽ tiến hành đóng giá gỗ, trải bùn đất, sau đó trồng một ít cây cỏ lũ gà thích ăn ở mặt trên, ở trên vách tường thì lắp đèn Metal Halide. Vì chỉ trồng cỏ, đèn Metal Halide hẳn là đã đủ thỏa mãn được nhu cầu sinh trưởng của chúng.
Trên vách tường ngăn cách giữa hai căn phòng, Khưu Thành tính sẽ mở một cái cửa, để cho đám gà có thể tự do qua lại giữa hai nơi. Về sau, bọn họ cũng có thể chậm rãi đem căn hộ 1511 cách vách thậm chí là 1510,1509,1508 cũng đều khai thông, để cho lũ gà có thể vung chân chạy nơi nơi trong một không gian tương đối rộng lớn.
Tính toán xong kế hoạch, Khưu Thành tự nhiên liền nhớ đến sự phiền toái khi chính mình cùng A Thường mỗi ngày đều phải ra vào tầng mười lăm.
Mới đầu cũng vì lý do an toàn, cánh cửa nhà họ cùng mấy cái cửa ra vào tầng mười lăm luôn bị Khưu Thành đóng kín để đảm bảo. Kể từ đó, mỗi lần họ ra vào đều rất bất tiện.
Nếu từ nhà bọn họ có thể trực tiếp lên được tầng mười lăm, liền có thể giảm bớt được sự phiền phức khi phải mở cửa khóa bảo hiểm này nọ.
Vì chuyện này, Khưu Thành còn đặc biệt lên mạng tìm kiếm một chút. Nghe nói chỉ cần ở trên sàn gác mở một lỗ thông nhỏ, hơn nữa nếu lựa chọn mở đường thông tại nơi tương đối không dễ ảnh hưởng đến toàn bộ kết cấu thừa trọng của sàn nhà, thì trên cơ bản sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Nghĩ đến liền làm, tới sáng hôm sau, Khưu Thành cùng A Thường hoàn thành xong hết mọi chuyện trong nhà, lại dùng một vài cái giá bằng chiếu tre chặn một vài vị trí ở cửa ra vào phòng 1506, ngăn cản tầm mắt. Bọn họ chỉ để lại một lối đi nhỏ không đến hai mét phía trước buồng vệ sinh, sau đó liền vào nội thành tìm vài nhân viên thi công.
Chỉ chốc lát sau, liền có hai người đàn ông trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi mang theo công cụ cùng Khưu Thành bọn họ về đến tiểu khu Gia Viên.
Bọn họ ấn theo những gì Khưu Thành nói, mở một lối thông giữa căn hộ 1406 cùng 1506. Lối thông không quá lớn, dài rộng chỉ khoảng hơn nửa mét một chút, vừa đủ cho một người đàn ông trưởng thành lên xuống. Nếu muốn khuân vác một ít đồ đạc qua nơi này cũng được, vật lớn thì không thể, còn không bằng đi cầu thang sẽ tiện hơn rất nhiều.
Công tác chấm dứt, thời điểm giao bột ngô cho người ta, Khưu Thành lại hướng hai người họ hỏi một chút về kỹ xảo và công cụ cần dùng khi mở một lối thông trên vách tường. haehyuk8693
Bởi vì không muốn để cho ai biết chuyện ở tầng mười lăm, cho nên chỉ cần bọn họ có thể dựa vào chính mình động thủ hoàn thành công tác, Khưu Thành bọn họ vẫn tận lực tự làm lấy là chính.
Hai vị thợ xây kia có nói với Khưu Thành, muốn mở một lối đi trên vách tường, trước phải chuẩn bị tốt xà ngang. Đầu tiên đục ra vị trí đặt xà ngang, đem xà ngang cố định xong, lúc này mới có thể bắt đầu đục tiếp phần lối đi phía dưới.
Hai người họ cũng nói rất chi tiết về quá trình tạo thành lối đi, Khưu Thành cẩn thận ghi nhớ ở trong lòng, lại cho bọn họ nhiều thêm ít bột ngô, lúc này mới tiễn bước cả hai.
Vào khoảng thời gian trước khi đi tỉnh lị, Khưu Thành quyết định phải đục cho ra lối đi trước. Về phần tấm bê tông lắp ghép dùng để làm dầm ngang*, cậu tính vào buổi sáng ngày mai sẽ đi cùng A Thường ra chợ bán vật liệu xây dựng xem trước. Nếu có sẵn liền mua về, không có sẵn liền mua nguyên liệu trở về tự làm. (Dầm ngang trên cửa ra vào, theo phong thuỷ là là điều kiêng kị, nó sẽ gây ra tình trạng cửa bị ép, người sống trong nhà sẽ có gánh nặng về tâm lý, áp lực trầm trọng, bất lợi cho học hành, công tác và sinh hoạt, ở lâu như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt tới sửc khỏe.)
Đêm nay bọn họ muốn đi chợ đêm, vì lão Hồ sẽ ra chợ bày sạp. Mà đi chợ đêm đương nhiên cũng không phải ra tay không. Hôm nay Khưu Thành cùng A Thường lại chở một xe hành lá rau hẹ ra, mặt khác còn mang theo một ít tương ớt cà chua.
Bán một hồi, Khưu Thành sẽ đem số hành lá rau hẹ còn dư lại để ở chổ Vương Thành Lương. Vương Thành Lương cả ngày thủ bên sạp của mình, không có việc gì liền tưới nước cho đám rau hẹ, không qua hai ngày cũng đều bán hết. Chung quy cũng do chổ họ chỉ bán có ba lạng bột ngô, giá cũng không cao.
Trước mắt thành phố Tân Nam cũng có không ít người giống Vương Thành Lương không có nơi làm để lấy thêm thu nhập, nhưng không phải mỗi người đều như vậy. Tỷ như nói chị ba của Vương Thành Lương, cô chính là người ăn cơm nhà nước. Mấy năm trước lúc còn khó khăn, ít nhiều cô còn có được một phần công tác. Mỗi ngày đều có thể lĩnh một ít đồ ăn về nhà, hơn nữa mấy anh em Vương Thành Lương bọn họ mỗi ngày đều đi ra ngoài tìm việc làm, người một nhà lúc này mới nguyên vẹn trên dưới chống đỡ được.
Còn có một ít gia đình, cả hai vợ chồng đều có công việc làm ổn định, thậm chí người già trong nhà còn có phúc lợi khi về hưu, những ngày ấy tự nhiên sống càng tốt hơn.
Hiện tại, số người này trên cơ bản đều không thiếu lương thực, ba lạng bột ngô đối với bọn họ mà nói không tính nhiều. Rau hẹ hành lá Khưu Thành trồng ra lại nhìn tươi ngon đẹp mắt, hái một lá nhai đi nhai lại, mùi vị cũng vô cùng chân thật. Mua một bồn trở về đặt trên ban công nhà mình, lâu lâu lại hái một ít hành lá cắt một phen rau hẹ, trồng dễ mà còn có thể ăn lâu, tính ra kỳ thật cũng rất có lời.
Thời điểm hai người Khưu Thành tới nơi, lão Hồ đã có mặt tại chợ. Sạp hàng của hắn cũng nằm kế bên lều của Vương Thành Lương, Khưu Thành thấy bên cạnh cũng dư ra một vị trí, liền chiếm một góc lều của Vương Thành Lương.
A Thường thoảng cái rời khỏi xe ba bánh, vội chạy qua chổ lão Hồ đang bán hàng. Tính ra hắn cùng lão Hồ coi như tương đối quen thuộc, thêm vào trong khoảng thời gian gần đây, anh chàng lại thường cùng mấy người bên Vương gia đánh bài, nên khi tiếp xúc với người ngoài trừ Khưu Thành ra, anh chàng cũng có vẻ không còn bài xích như xưa.
“A Thường, cháu muốn ăn gì? Bảo Khưu Thành lấy bột ngô ra cho cháu mua đi!” Lão Hồ trêu chọc anh chàng.
Trong mắt của lão Hồ, bộ dạng hiện tại của A Thường so với trước đây đã tốt hơn rất nhiều. A Thường từ trước vừa đến nơi có nhiều người liền khẩn trương, thần kinh hề hề căng chặt, nhìn qua chẳng giống người bình thường chút nào. Còn hiện tại, anh chàng đã có thể chủ động tiếp cận sạp hàng của hắn trước. Nói với hắn chuyện gì, còn có thể nhếch miệng cười một cái. Nếu cứ tiếp diễn như vậy, nói không chừng ngày nào đó A Thường sẽ bình thường trở lại.
“……” A Thường nhìn nhìn, không nói chuyện, lại trở về tìm Khưu Thành.
Khưu Thành lúc này đã đem sạp hàng bày ra, thấy anh chàng trở về từ chổ của lão Hồ, lại ở bên cạnh mình theo trước theo sau, cậu liền biết anh chàng đang muốn cái gì đây.Vì thế cậu mới nhờ Vương Thành Lương giúp mình coi sạp, rồi cùng A Thường đi qua sạp lão Hồ.
“Muốn cái gì?” Đứng ở trước sạp của lão Hồ, Khưu Thành hỏi hắn.
“Tôm!” A Thường nói. haehyuk8693
“Muốn tôm khô à? Ha ha, đây chính là thứ tốt, hai đứa nếm thử đi! Thơm ngon lắm đấy, giá bán cũng hơi đắt, một cân bột ngô nửa lạng tôm khô.” Lão Hồ cười tiếp đón bọn họ.
“Cân cho cháu hai lạng, lại lấy thêm cho cháu ít sò khô và tảo tía.” Khưu Thành mỗi dạng đều chỉ mua một ít, không lấy nhiều.
Vào lúc lão Hồ đang cân tảo tía cho Khưu Thành bọn họ, bên sạp hàng của cậu lại có vài vị khách đến ủng hộ. Khưu Thành mua xong đồ liền mang theo A Thường quay về sạp của mình, lúc này người trên chợ đêm đã chậm rãi nhiều lên, bọn họ cũng phải bắt đầu buôn bán.
Khưu Thành đứng ở mặt sau quầy hàng nhà mình, nhìn người đi đường lui tới chợ đêm rộn ràng nhốn nháo. Đợi tin tức ở phương Nam truyền ra, khi ấy, thành phố Tân Nam khẳng định sẽ không còn bộ dạng giống vậy nữa.
“Ăn không?” A Thường hướng Khưu Thành đưa vài con tôm khô qua. EditNhuY
“Ưm.” Khưu Thành thuận thế mở miệng ngậm lấy, ăn mấy miếng, cảm giác hương vị thật sự rất ngon, trong vị mặn lại lộ ra vị thơm ngọt, xem ra đây chính là tôm sống dưới biển được phơi nắng làm thành tôm khô.
“……” Anh chàng A Thường ở một bên cũng đã lặng lẽ đỏ mặt. Nhìn nhìn ngón tay chính mình, kế đó, anh chàng lại không được tự nhiên bóc vài con tôm khô nhét vào miệng, một phát lệch hướng, thiếu chút nữa đã nhét vào trong lỗ mũi.