Hậu Thảm Họa

chương 70

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ra khỏi nội thành của tỉnh lị, lúc sắp đến đường cao tốc, Khưu Thành phát hiện phía trước lại xảy ra kẹt xe. Chuyện kẹt xe trong qua khứ vốn là điều cực kì bình thường, nhưng hiện tại lại rất khi gặp phải. Khưu Thành suy đoán đây chắc là có liên quan đến mấy người rải đinh trên đường cái vào buổi sáng.

“Phía trước xảy ra chuyện gì vậy?” Khưu Thành dừng xe bán tải, mở cửa xe, từ ghế lái đi ra ngoài. Thùng xe phía sau xe bán tải vốn không có mái che, lúc lái xe thì còn được, một khi dừng lại sẽ bị một số người lợi dụng cơ hội để lấy đồ phía sau, cho nên lúc này hai người Khưu Thành không thể chờ ở trên xe được. haehyuk8693

“Đã bắt được mấy tên khốn kiếp rải đinh trên đường rồi.” Bên đường cái, một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi cất giọng nói. Ở chung quanh cũng có không ít người giống hắn hoặc đang đứng hoặc đang ngồi tụm ba tụm bảy. Khí trời đang lúc nắng to, trong xe lại oi ức, bọn họ lại không nỡ mở điều hòa, nên đành phải chạy qua bóng cây bên vệ đường tránh nóng.

“Mà tại sao phải chặn đường hả anh?” Đợi A Thường bước xuống xe, Khưu Thành đem xe bán tải đổ lại, cùng với những người nọ đến ven đường hóng mát, thuận tiện trông chừng chiếc xe.

Cậu vươn người về phía trước quan sát, thấy khoảng hai đến ba mươi chiếc xe lớn nhỏ đổ lại, xem ra con đường này hắn phải kẹt cứng trong chốc lát. Nếu chỉ riêng việc bắt người vì tội rải đinh trên đường, cảnh sát chỉ cần đem người cột lại, rồi thu hết đống đinh rải trên đường lấy về làm chứng cứ, căn bản không mất bao nhiêu thời gian.

“Đám người này đã phạm tội nhiều lần rồi.” Một người đàn ông có vẻ trẻ tuổi hơn lên tiếng: “Bọn này không chỉ tàn trữ súng còn có cả thuốc nổ, từng gây ra không ít vụ án cướp của giết người. Bữa nay không biết ăn trúng giống gì lại đá ngay sao quả tạ, đụng phải mấy người biết đánh đấm, mẹ nó, đúng là gặp hạn mà!”

“Tôi thấy mấy người kia mới xui xẻo ấy chứ!? Chạy mới có một đoạn đường, bốn bánh xe đã hỏng mất ba cái, vận khí hôm nay đã mất hết rồi còn đâu!?” Một người nom khá gầy bên cạnh nói chen vào: “Tôi có nghe một người ở đằng trước nói, buổi sáng hôm nay lúc trời vừa sáng, trên đoạn đường này có một chiếc bán tải đi ngang qua mà vẫn còn hoàn hảo chẳng chút sứt mẻ gì. Vậy mà không qua vài phút, bên này liền loạn thành một đống, chiếc xe jeep nọ cũng chạy tới ngay sau đó thôi.”

“Đúng là xúi quẩy thật.” Khưu Thành hồi tưởng một chút về tình cảnh bản thận cậu lúc thông qua đoạn đường này sáng nay. Chỉ có thoáng chốc mà bị đâm thủng ba bánh, vận khí của chiếc xe nọ thật sự không được tốt lắm.

“Cũng không phải vậy, lốp xe dự bị chỉ mang theo một cái, căn bản không đủ dùng. Nhìn ngang nhìn dọc, làm thế nào đều đi không được, gặp ai rơi vào tình trạng ấy chỉ có thể nén giận trong lòng. Đã thế, đám người không có mắt kia vừa lúc chạy lên muốn đánh cướp, sau đó song phương liền đánh nhau.”

Đoạn đường phía trước vẫn chậm chạp không thông, đoàn xe của bọn họ cũng rời đi không được, đành phải ở bên đường cái nghiến răng oán hận.

“Bên đi xe jeep có mấy người vậy anh?” Khưu Thành hỏi.

“Ba tên.”

“Còn đám người rải đinh?”

“Bảy người.”

“Thân thủ của bọn họ rất tốt.” p2haehyuk.wordpress.com

“Không phải đâu, đám tôn tử kia chính là thấy bọn họ ít người mới dám ra tay, kết quả liền bị đánh thành cứt chó.”

Lại đợi thêm trong chốc lát, đoàn xe phía trước rốt cục đã có thể nhúc nhích. Khưu Thành cũng không sốt ruột lên xe, đợi xe trước xe sau cơ hồ đều đi qua, cả đoạn đường đã trở nên thông suốt, cậu lúc này mới cùng A Thường tiến vào xe, hướng đến đường cao tốc.

Thời điểm đi ngang qua đoạn đường phát sinh chuyện, nhìn từng vệt máu đỏ sậm trên mặt đường cái, cậu biết sự tình căn bản không hề nhẹ nhàng giống như những gì đám người kia nói trong lúc chờ đợi khi nãy. Tình huống có thể nói là khá thảm thiết. Bằng không, cảnh sát cũng sẽ chẳng thiết lập rào chắn ở nơi này trong thời gian dài như vậy.

Trở lại thành phố Tân Nam, Khưu Thành đem số đậu vừa mua được từ chổ Bạch lão đại trước đưa qua chổ ở hiện tại của Vương gia.

Đợi qua ít hôm nữa, tin tức từ phía Nam sẽ truyền đến thành phố Tân Nam. Không biết đến thời điểm đó, việc buôn bán đậu hủ của nhà họ còn có thể tiếp được không nữa? Bất quá chuyện này cũng không quan trọng, nếu không thể bán đâụ hủ, bọn họ có thể làm chút chao để thay thế. Thứ này vốn có thể để lâu, chờ cho đợt phong ba này qua đi, họ lại lấy ra bán cũng không muộn.

Bên Vương gia, Tiểu Linh Tiểu Yến cùng A Kiệt đã bị đưa về thôn, A Phong cùng A Lỗi lại được đưa trở về nhà làm đậu hủ. Mấy ngày nay, A Thường vừa làm quen được với cách chơi song khấu, thì lại bị ba đứa nhóc kia bức bách sang chơi đấu địa chủ, hiện tại anh chàng vẫn còn đang trong giai đoạn cố gắng học tập.

Thời điểm Khưu Thành tới nơi, vừa vặn nhìn thấy Thẩm Tinh đi ra khỏi sân viện nhà họ.

“Sao cô lại ở chổ này?” Khưu Thành kinh ngạc hỏi.

“Buổi sáng tôi có đi tìm anh, thấy hai người không có ở nhà, đến chiều lại ghé qua nhưng vẫn không gặp. Bởi vậy tôi mới qua bên này hỏi một chút, xem bọn họ có biết gì không?” Thẩm Tinh nhìn thấy Khưu Thành còn rất cao hứng, đi vài bước lên trước, hạ giọng đối với cậu nói: “Sáng sớm hôm nay, có hai chủ nhà đến tìm tôi. Bọn họ tổng cộng có bốn căn hộ ở tại tầng mười bốn, ba cái hướng nam một cái hướng bắc, giá cả cũng không cao.”

“Cô chắc còn chưa biết chuyện ở phía nam phải không?” Khưu Thành hỏi cô.

“Bên đó có chuyện gì?” Thẩm Tinh không hiểu ra sao. EditNhuY

Tuy nhà bọn họ lúc trước đã từng giàu có, đối với giới thượng lưu ở thành phố Tân Nam cũng đều rất quen thuộc. Thế nhưng trong mấy năm đổ lại đây, giữa họ cũng không còn lại bao nhiêu giao tình. Vào thời điểm không đủ cơm ăn thế này, nếu còn có người nguyện ý chìa tay giúp đỡ, kia xem như đã là có tình có nghĩa lắm rồi. Bình thường, mọi người trên cơ bản chẳng lui tới ai, tin tức tự nhiên cũng không linh thông.

“Lương thực ở phía nam hình như đã xảy ra vấn đề, sự tình nháo rất lớn. Chẳng biết có ảnh hướng đến chổ chúng ta không nữa?” Khưu Thành kể sơ lược cho đối phương biết tình hình.

“Như vậy à?” Thẩm Tinh vừa nhấc cằm, vừa bảo: “Tôi đây sẽ đi ép giá tiếp.”

“Gía cả không khác biệt lắm với mấy căn tầng mười lăm là được.” Khưu Thành cũng chưa nói không để Thẩm Tinh ép giá.

Những người này lúc trước còn ra sức làm thân với cậu, mà giá mấy căn hộ của họ ở tầng mười lăm cũng đã được nâng lên không ít, thế nhưng vẫn không ai nguyện ý nhả phòng ra. Lúc này vừa thấy tình thế không tốt, bọn họ liền muốn phủi tay, chỉ có điều giá tốt như vậy đã không còn tồn tại nữa. Khưu Thành cũng không muốn ngoan tuyệt, chỉ cần số bột ngô họ đưa ra không quá chênh lệch với mấy căn đã mua trên tầng mười lăm là được.

“Được.” Thẩm Tinh gật gật đầu, cũng không tỏ vẻ lo lắng về chuyện tình ở miền Nam. Cô chỉ chỉ sân viện phía sau, cười nói với Khưu Thành: “Nghe nói anh hợp tác cùng bọn họ làm không ít chao. Ngày nào đó hoàn thành, có thể đưa cho tôi một lo nếm thử không?”

Nếu như là trước đây, Thẩm Tinh dù bị đánh chết cũng sẽ không nói ra những lời như vậy, nhưng nay cô lại chẳng cảm thấy gì quá ái ngại. Khưu Thành chính là ông chủ lớn của cô, chỉ hỏi xin một lọ chao thì tính là gì? Dù sao da mặt của cô đã sớm được tôi luyện dầy như cửa sắt. Đương nhiên, so ra cô vẫn kém mẹ của cô nhiều lắm. Mẹ cô đã tôi luyện được kha khá năm, độ dày của lớp da mặt quả thực phải so sánh với vạn lý trường thành.

Sau khi Thẩm Tinh rời đi, Khưu Thành trực tiếp đem xe lái vào sân viện Vương gia đang ở, trên xe còn chở theo mấy con heo con, nếu để ở bên ngoài cậu sẽ không yên lòng.

“Ai dô, Khưu Thành đến rồi à!?” Lúc này, anh cả và anh hai nhà họ Vương cũng từ trong phòng đi ra. Bọn họ đều biết Khưu Thành cùng A Thường hôm nay sẽ đi tỉnh thành, lúc này tám phần là lại đưa đậu nành đến cho họ.

“Đây là phần đậu chúng ta sẽ dùng sắp tới, mọi người đến xem thử đi!” Khưu Thành mở toa xe phía sau ra, bên trong chất đầy túi đậu nành, cơ hồ đã đem không gian ở mặt sau đều nhồi đầy hết.

“Ối chao, sao nhiều vậy!?” Vương lão đại reo lên, rồi vươn tay kéo lấy bao, khiêng một túi đậu nành xuống bãi đất trống bên cạnh. Vì đậu còn chưa cân qua, nên bọn họ không thể trực tiếp khiêng vào nhà.

“Em muốn mua nhiều một chút, chẳng biết tới lúc nào mới có thể đi tỉnh lị thêm chuyến nữa.” Khưu Thành nói.

“Haizz, vậy cũng đúng.” Vương lão đại cảm thán một tiếng. Vương Thành Lương đã kể rõ mọi chuyện cho mọi người trong nhà, thật sự trong lòng của họ cũng có chút không biết tư vị gì. Mắt thấy cuộc sống ngày càng trở nên tốt đẹp hơn, vậy mà hết lần này đến lần khác lại cứ dấy lên phong ba.

Vương lão nhị bên cạnh có vẻ phiền muộn, không lên tiếng đáp lời mà chỉ chú tâm vào làm việc, Khưu Thành thấy hắn như vậy, liền nói: “Trong hai ngày tới các anh cứ xem tình hình thế nào đã. Nếu thấy không yên ổn, việc bán đậu hủ trước cứ ngừng lại. Khi ấy, số đậu hủ này cứ dùng để làm chao, làm xong thì để ở trong nhà, khi nào thấy được chúng ta sẽ bán ra. Gia vị trong nhà em cũng mua không ít, còn có rượu đế, nay mai sẽ đưa qua cho mọi người.”

“Vậy cũng được, chao sau khi làm xong sẽ đựng ở trong vại, đặt ở chổ râm mát ủ qua ngày. Chỉ cần không động đến nó, tùy tiện để mấy tháng căn bản không có việc gì.” Động tác của Vương lão nhị dừng lại một chút, rồi nói như vậy. ChiDuocPostTaiP2haeHyuk

A Phong cùng hai anh em A Lỗi thì đang ngồi xổm trong góc viện thì thầm nói nhỏ. Thấy A Thường đến đây, hai cậu chàng liền thần thần bí bí kéo hắn qua, bảo: “Tụi em định chiều ngày mai sẽ đi câu tôm hùm con, anh có muốn đi không?”

“Tôm hùm con?” A Thường nhất thời sáng bừng hai mắt. Hắn cũng không biết tôm hùm con là cái gì, nhưng hắn biết con tôm nha. Mặc kệ là tôm sôm hay tôm bơi ở biển, chúng nó đều ăn rất ngon.

“Lại nói nhăn nói cụi gì đấy hả, thời buổi này làm sao còn có tôm hùm con? Dù có cũng sớm bị người ta vớt hết ráo rồi.” Mẹ của bọn họ lên giọng trách mắng: “Trời thì oi ức, từ sáng sớm đã thức dậy bận việc, mà mấy đứa bay còn chưa thấy đủ mệt sao!? Ở nhà ngủ một giấc tốt biết bao nhiêu!”

“Ngủ xong con mới ra ngoài mà.” A Lỗi không thèm để ý đáp lại một câu, lại đối A Thường nói: “Thật sự có tôm hùm đó, ở ngay cái mương nước bên cạnh thôn chúng em thôi. Mấy hôm trước em cùng A Phong đã đến đó câu một lần, người khác đều không biết đâu.”

“……” A Thường quay đầu nhìn Khưu Thành.

“Đi đi.” Khưu Thành nói.

“Được.” A Thường lúc này mới đáp ứng lời mời của hai anh em A Phong A Lỗi.

“Ok, hẹn gặp giữa trưa ngày mai mười hai giờ, tại cổng trường đại học Tân Nam.” A Phong cao hứng nói.

“Mười hai giờ trưa mà đi ra ngoài, tụi bây còn ngủ cái rắm gì nữa!?” Vợ của Vương lão đại lúc này tức giận nói thêm một câu.

Hai thằng nhỏ này đang lúc phát triển thân thể. Lúc trước điều kiện trong nhà còn khó khăn, không thể cho bọn chúng được ăn uống no đủ. Đến hiện tại, hoàn cảnh gia đình thật vất vả mới khá lên chút đỉnh, người lớn bọn họ liền muốn để cho bọn chúng có thể ăn nhiều ngủ nhiều thêm, tốt xấu gì cũng có thể đem thân thể bồi bổ cao to rắn khoẻ hơn.

“Mẹ ơi, quần áo này phải phơi lên sao?” A Lỗi đã quen với chuyện anh trai của nó không có mắt quan sát, lúc này cậu chàng chỉ có thể chân chó hề hề bắt đầu dời đi lực chú ý của mẹ mình.

“Con mau đi đi, thuận tiện thu lại đồ trên ban công luôn.” Vợ của Vương lão đại cũng không phải chẳng có ý tứ thu tay, nhất là ở trước mặt Khưu Thành, nếu nói nhiều lại có điểm không tốt.

“Hai đứa mới từ tỉnh lị trở về, chắc còn chưa ăn cơm trưa đâu nhỉ? Hay là ở lại nơi này uống chút cháo ngô lót dạ đi, mới lấy từ trong thôn tới đấy.” Vợ Vương lão đại lên tiếng tiếp đón bọn Khưu Thành.

“Không được đâu chị, mấy đầu heo con này phải chở về nhà gấp ạ.” Khưu Thành chối từ.

“Cũng được, buổi tối nếu không có việc gì, em nhớ mang A Thường lại đây chơi.” Vợ Vương lão đại thấy mấy con heo con ở thùng xe bán tải phía sau quả thật không có tinh thần, cũng liền không khuyên can thêm nữa.

Sau khi cân đo xác định sức nặng của lô đậu nành, hai bên đều tự ghi chú lại. Hoàn tất mọi chuyện, hai người Khưu Thành liền lái xe rời đi, chở mấy con heo con về nhà, an trí trong mấy cái chuồng heo đã được chuẩn bị từ trước.

Vừa tiến vào đầu tháng bảy, thời tiết lại trở nên vô cùng nóng bức, lúc này lại là giai đoạn có nhiệt độ không khí cao nhất trong ngày, nên có khá ít người đi bộ bên ngoài. Trong quá trình khuân vác, Khưu Thành lại bao quanh một mảnh vải tối màu ở bên ngoài lồng heo, để tránh cho người khác nhìn thấy đám heo bên trong.

Vừa đến nhà, Khưu Thành cũng không lập tức cho heo ăn, mà chỉ đổ vào trong máng ăn của mỗi con thêm một ít nước sạch, sau đó liền cùng A Thường đem xe đi trả.

Chờ bọn họ trở về, thấy mấy đầu heo con đều đã dần dần khôi phục tinh thần, Khưu Thành liền đem một bao bã đậu vừa lấy từ Vương gia bên kia về, nấu cùng với cám gạo thành một nồi thức ăn cho heo cỡ lớn. Suy nghĩ đôi chút, cậu lại bỏ thêm vào bên trong ít bột trùng. p2haehyuk.wordpress.com

Một nồi lớn thức ăn cho heo được phân đều cho năm chú heo con, mỗi một con heo con tổng cộng cũng không được chia đến bao nhiêu. Khưu Thành biết, đợi mấy con heo này lại lớn lên một chút, cơ hồ mỗi con heo đều sẽ hao phí lượng thức ăn khổng lồ cho một ngày. Đến thời điểm đó, chỉ mỗi việc nấu cám heo thôi đã hao phí không ít công phu của bọn họ rồi, bất quá chuyện này cũng chẳng lớn lao gì. Chỉ cần đợi mấy tháng sau, cậu cùng A Thường có thể thích ý ăn thịt heo, vất vả một chút cũng là đáng giá.

Giữa trưa ngày hôm sau, A Thường và hai đứa nhỏ nhà Vương gia cùng đi ra ngoài, Khưu Thành thì ở lại nhà. Vào ban ngày, thanh niên trai tráng ở tiểu khu Gia Viên trên cơ bản đều đi ra ngoài làm việc, chỉ để lại một ít người già trẻ nhỏ và phụ nữ ở nhà. Thêm vào tình thế hiện tại lại không tốt lắm, cậu lo lắng có người sẽ đánh chủ ý đến tầng mười lăm của bọn họ, vì thế mới quyết định lưu lại giữ nhà.

A Thường đội mũ rơm, mang theo thùng nước, cẩn thận bước từng bước một ra khỏi cửa. Đợi đến buổi tối hơn sáu giờ, anh chàng mới vác một thân bẩn hề hề trở lại. Nguyên lai, người này lo lắng quá trình câu tôm hùm con sẽ mang lại hiệu suất thấp, nên đã trực tiếp nhảy vào mương nước, dùng tay không bắt tôm. Quả nhiên, tôm hùm đã bị hắn bắt được không ít, chỉ là cả người vừa dính bùn lại ướt nước trông bẩn cực kỳ, mùi vị cũng không quá dễ ngửi.

A Phong ngược lại rất cẩn thận, biết rõ đạo lý tiền tài không lộ sáng, mà tôm con lại được xem như hàng hiếm trong thời buổi này, tốt nhất nên che giấu kỹ một chút. Vì thế, cậu chàng đã mang một cái thùng sắt cũ từ nhà mình ra để cho A Thường đựng tôm, còn đặc biệt dùng một cái nắp thùng nước che ở trên. Nắp thùng có hơi nhỏ, trực tiếp lọt thỏm vào bên trong thùng, may mà thùng sắt có hình nón, lúc cái nắp rớt vào vừa vặn kẹt ngay chính giữa.

A Thường xách thùng đựng tiểu tôm hùm, chạy đến trước mặt Khưu Thành hiến vật quý. Khưu Thành cũng không làm cho anh chàng thất vọng. Đêm đó, cậu đã lấy ra một ít tôm hùm con có bộ dáng hơi lớn chút, vặt đi đầu tôm, dùng phần thân tôm còn lại xào một bàn tiểu tôm hùm siêu cay.

Còn lại mấy con tôm hùm bộ dáng nhỏ một chút, theo thường lệ sẽ được bọn họ tiếp tục nuôi dưỡng. Thẩm Tinh cũng đã nói có vài chủ phòng nguyện ý bán căn hộ ở tầng mười bốn cho họ, việc này hẳn mất không dưới vài ngày liền có thể xác định. Đến lúc có thêm mấy gian nhà trống, Khưu Thành tính sẽ xây thêm mấy cái hồ, nuôi thêm cá tôm, làm như vậy cũng tương đối bớt lo âu, bớt mất sức hơn cho họ.

Đêm đó trên sóng phát thanh, rốt cuộc đã truyền ra tin lương thực ở phía nam có vấn đề. Hiện tại phía chính phủ đã đưa ra kiến giải, việc lương thực ở phía Nam sở dĩ xuất hiện vấn đề, là vì có một loại virus ký sinh trên cây nông nghiệp. Con người và gia súc một khi ăn vào, rất dễ dàng nhiễm loại virus này.

Nghiên cứu cho thấy, loại virus này cực kỳ sợ lạnh, một khi vượt qua chí tuyến Bắc, trên cơ bản sẽ không còn khả năng sống sót. Nói cách khác, loại virus này sẽ không thể lây lan từ miền Nam sang miền Bắc… chiposttaip2haehyuk8693NY

Sau khi tin tức này được truyền ra, ngay buổi tối ngày hôm sau, Khưu Thành liền cùng A Thường đi một chuyến ra chợ đêm.

Cậu vốn muốn nhìn một chút xem, phản ứng của mọi người đối với chuyện này là thế nào? Kết quả, bọn họ lại phát hiện, không khí trên chợ đêm vẫn nhộn nhịp như trước.

Chẳng lẽ chuyện này cứ hời hợt trôi qua như vậy thôi? editNY

Đêm nay, Khưu Thành không có mang đồ ra chợ bán. Cậu đến sạp hàng của Vương Thành Lương cùng lão Hồ, sau khi đánh một tiếng chào hỏi, liền cùng A Thường rời đi.

Trên đường về nhà, lúc đi qua ngã ba phía trước nhà ga, Khưu Thành lại trông thấy cửa hàng bán hạt giống nọ. Bất quá, bảng hiệu lúc trước được đề “Cự tuyệt tân sinh” của tiệm, nay đã thay đổi, chỉ thấy trên đó có viết: “Tất cả hạt giống được bán tại sạp hàng, đều được lấy từ phương Bắc.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio