Hậu Thảm Họa

chương 85

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khưu Thành cùng A Thường ngồi mười mấy tiếng xe lửa, đi đến một thành phố vùng duyên hải phía nam. p2haehyuk.wordpress.com

Sau khi xe lửa tiến vào nội thành liền sẽ chậm rãi giảm tốc. Vì phòng ngừa có người nhảy lên xe lửa trộm hàng hóa, hai bên đường sắt sẽ có đội tuần tra kiểm soát. Để không bị người phát hiện, Khưu Thành cùng A Thường đã tranh thủ nhẹ tay nhẹ chân xuống xe lửa trước khi xe tiến vào nội thành.

Địa phương mà hai người họ xuống xe là một nơi nữa thành phố nữa nông thôn, có phòng ở cùng đồng ruộng xen kẽ.

Đứng ở bên mép đường sắt có địa thế cao hơn so với chung quanh để quan sát, thứ đầu tiên đập vào mắt của họ chính là một mảnh ruộng đất cháy đen. Tất cả hoa màu trên ruộng đều bị thiêu cháy đến nổi chỉ còn chút gốc rạ đen thùi, trên mặt đất cũng có một lớp tro bụi phủ kín.

Cách đó không xa, tốp năm tốp ba phòng ở làm bằng xi măng đứng sừng sững trơ trọi. Nếu xem kỹ, mấy phòng ốc kia cũng không tính là đặc biệt cũ, nhưng lúc này nhìn chúng lại có vẻ hết sức tang thương tiêu điều. Có vài căn thì cửa số bị mở tan hoang, trên đất còn nằm la liệt vô số mảnh thủy tinh và rác rưỡi, nơi nơi đều che phủ một tầng tro bụi, hiển nhiên nơi này đã không có ai ở từ lâu.

Khưu Thành mang theo A Thường đi dọc theo đường ray, mỗi khi có xe lửa chạy ngang, hai người họ sẽ hơi né mình vào bên trong một chút.

Cứ đi như vậy hơn hai mươi phút, lúc sắp tiến vào nội thành, trên đường cái phía dưới bỗng có một chiếc xe ba bánh xuyên qua vòm cầu dưới chân họ. Người đàn ông trẻ tuổi sau khi xuyên qua vòm cầu, liền dừng xe quay đầu nhìn nhìn, hỏi bọn Khưu Thành: “Này, anh bạn, ngồi xe không?” haehyuk8693

“Tiền xe tính như thế nào?” Khưu Thành đứng ở mặt trên vòm cầu, hỏi vọng xuống.

“Ơ, là người nơi khác đến à? Muốn đi đâu? Nếu tiện đường, tôi sẽ chở hai người một đoạn không lấy tiền.” Người trẻ tuổi nọ nhếch miệng hướng bọn Khưu Thành cười cười.

Khưu Thành nghe hắn nói như vậy, liền mang theo A Thường đi xuống, lấy tình huống hai người bọn họ, bình thường cũng không cần lo lắng sẽ bị người khác lừa gạt.

“Hai chúng tôi muốn đi vào thành phố.” Khưu Thành vừa đi xuống dưới liền nói với người nọ.

“Tôi cũng vừa lúc muốn vào thành phố, đi lên đi!” Người nọ nói hết câu, rồi sảng khoái hướng hai người bọn họ phất phất tay, ý bảo bọn họ lên xe.

Chờ cả hai lên xe ba bánh, người thanh niên mới khởi động xe, chạy dọc theo con đường cái không rộng không hẹp phía trước. Chiếc xe của người nọ chạy bằng điện, dưới đáy xe có trang bị bình điện, lúc lái trông cũng rất ra dáng.

“Hai người là người phương bắc à? Tại sao lại chạy đến phía nam?” Trên đường, người trẻ tuổi bắt chuyện với bọn Khưu Thành.

“Đến tìm người.” Khưu Thành nói. p2ha ehyuk.wordpress.com

“À, là tới tìm người à. Đầu năm nay muốn tìm thân nhân cũng không dễ dàng, rất nhiều người đều đã đổi chổ ở. Trong cái thành phố to lớn kia, ai cũng không biết ai……” haehyuk8693

Người trẻ tuổi nói rất nhiều, nghe bọn Khưu Thành tới tìm người, hắn ta cũng không cần người tiếp lời, tự mình nói liền một chuỗi.

“Chúng ta đi nãy giờ rồi mà sao vẫn không thấy một ai ở quanh đây vậy?” Khưu Thành ngắt lời hắn hỏi.

“Cậu nói ở thôn xóm lận cận đó hả?” Người trẻ tuổi nọ lập tức lại đổi đề tài thao thao bất tuyệt.

“Bên này cách thành phố quá xa, người bình thường đều không nguyện ý sống ở đây đâu. Ở thời buổi này phòng trống trong thành phố rất nhiều. Chỉ cần xin một tiếng, chính phủ sẽ an bài ngay. Hồi trước vì mấy khu ruộng đất phụ cận còn có người nguyện ý trụ lại, nay thì hết rồi. Hiện tại ngay cả hoa màu đều trồng không nổi nên đã triệt để không còn ai sinh sống.”

“Mấy mảnh ruộng lúc nãy chẳng phải đều bị thiêu trụi hết sao? Thật ra là vì không có cách nào khác, mới đầu bọn họ không đến mức xuống tay đốt luôn hoa màu, nhưng có kẻ định chuyển hoa màu đến phương bắc, chặn cũng chặn không được. Hết cách, phía trên mới gửi công văn xuống, yêu cầu tất cả hoa màu bên chổ chúng tôi đều phải dùng lữa thiêu cháy hết, bất quá cũng không phải thiêu không. Tiền bồi thường vẫn có, chỉ là quá ít, vừa mới đầu còn có người bất mãn, còn náo loạn vài lần, hiện tại thì đã yên tĩnh…”

Khưu Thành cùng A Thường nghe hắn nói cả một đường, thẳng đến khi người trẻ tuổi nọ cưỡi xe ba bánh đến ngã ba đường gần khu công nghiệp.

“Được rồi, tôi đã đến nơi, hai ngươi mau xuống đi, lát nữa mà bị mấy ông lãnh đạo trong nhà máy trông thấy, tôi sẽ bị phê bình.”

“Cảm ơn, cái này cho anh coi như là tiền xe.” Khưu Thành nói rồi cầm một cái màn thầu từ trong ba lô đưa cho hắn. Lần này đi ra ngoài cậu có mang theo không ít màn thầu, có thể làm đồ ăn, mặt khác còn có thể dùng làm lộ phí hoặc chi tiêu cho việc khác.

“Á! Bột mì! Người phương bắc được ăn ngon quá chừng!” Người trẻ tuổi nọ vừa thấy Khưu Thành lấy một cái bánh màn thầu làm từ bột mì ra, vẻ mặt nhất thời liền đổi thành tươi cười hớn hở. haehyuk8693

Lúc này cho dù có bị lãnh đạo phát hiện bản thân không tập trung làm việc cũng chẳng sợ nữa, chỉ cần bẻ nữa cái màn thầu bột mì phân cho hắn, bảo đảm sẽ không còn chuyện gì. Bất quá tốt nhất vẫn là để cho mọi chuyện được êm xuôi đi. Màn thầu vừa bự vừa trắng thế này, cầm về nhà hiếu kính cho mẹ thì tốt biết bao, không thể tiện nghi cho mấy tên cháu nội kia được.

Đợi người trẻ tuổi cưỡi xe ba bánh đi xa, Khưu Thành lúc này mới cẩn thận quan sát chung quanh.

Lúc này vừa vặn là hoàng hôn, rất nhiều công nhân tan tầm đi ra từ nhà xưởng. Bên trong khu công nghiệp người đến người đi, không ít người trong tay đều xách một ít lương thực cùng rau dưa.

Dựa theo những gì người trẻ tuổi kia vừa nói với họ, nền nông nghiệp ở thành phố này trên cơ bản đã tàn lụi, cũng may mà nơi này còn có rất nhiều nhà máy. Hiện tại, có khá nhiều nhà máy đều đã khôi phục sản xuất, lấy số lượng nhà máy trong thành phố cho dù dân cư toàn thành đều chạy tới nhà máy làm công, cũng không sợ thiếu việc để sắp việc.

Những công nhân trong nhà máy đều dựa vào việc lao động mỗi ngày để đổi lấy đồ ăn. Chính phủ một mặt canh giữ nghiêm ngặt các loại nông sản bản địa, một mặt lại cổ vũ phát triển công nghiệp, trấn an nhân tâm. Lấy tình hình trước mắt mà nói, chỉnh thể vẫn thực hiện rất thành công.

Tại khu công nghiệp, cũng có một chợ đêm với quy khô khá lớn. Nghe người trẻ tuổi vừa nãy nói, trước mắt tại thành phố của bọn họ, khu công nghiệp so với khu buôn bán cũng không náo nhiệt hơn là bao. Nếu bọn họ muốn tìm người, cũng có thể thử thời vận ở khu công nghiệp này trước. Đặc biệt, nếu họ dán thông báo tìm người ở trong chợ đêm thì hiệu quả hẳn là sẽ tương đối cao. editNhuy

Khưu Thành, A Thường hòa cùng dòng người đi vào chợ đêm, rất nhanh liền đến nơi. Chợ đêm bên trong khu công nghiệp rất lớn, ít nhất cũng gấp ba lần chợ đêm ở thành phố Tân Nam.

Đại khái là vì công nhân trong khu công nghiệp mỗi ngày đều có thể lĩnh được đồ ăn, nên toàn bộ thị trường có vẻ tương đối phát triển. Trong chợ đêm có bán đồ dùng sinh hoạt cũng có xa xỉ phẩm. Người bán hàng rong dùng mấy thứ này để đổi lấy một ít lương thực trong tay công nhân viên nhà máy, mà lương thực cùng các cuộc trao đổi lương thực lại rất ít diễn ra. p2haehyuk.wordpress.com

Khưu Thành thấy không ít người bày bán sản phẩm điện tử tại sạp, có di động cũng có notebook. Tất cả sản phẩm thoạt nhìn đều rất mới, giống như vừa sản xuất được mấy tháng.

Trong chợ đêm người đến người đi, hai người Khưu Thành A Thường lẳng lặng hành tẩu trong đám người. Từ những cuộc trò chuyện của mọi người xung quanh, bọn họ đã thu được một ít tin tức hữu dụng đối với mình.

Dựa vào những câu trò chuyện, Khưu Thành vô tình biết được, thành phố này có mấy bệnh viện được đặc biệt lập ra để trị liệu cho người bị nhiễm virus Y. Tuy mấy chuyên gia kia có nói virus Y sẽ không lây qua người, thế nhưng mọi người vẫn tránh thật xa mấy cái bệnh viện kia, nếu không có việc gì tuyệt đối sẽ không đi ngang vùng đó.

Khưu Thành mang theo A Thường nhích từng chút rời khỏi chợ đêm, sau đó thì hướng tới trạm xe buýt ở phụ cận. Chổ đó hiện tại đã không còn xe, nhưng bến xe buýt thì vẫn còn tồn tại. haehyuk8693

Bọn họ lay hoay ở nơi đó một hồi, liền tra được vị trí của một bệnh viện chứa đầy bệnh nhân bị lây nhiễm virus Y gần đó. Khưu Thành lại cầm một cái màn thầu trắng tinh từ trong balô ra, nâng tay vẫy một chiếc xe ba bánh. Trên đường cái tương đối rộng lớn bên ngoài chợ đêm, hiện có không ít xe ba bánh chạy bằng điện đang chờ ở ngoài để đón khách.

“Muốn đi đâu?” Một chiếc xe ba bánh trong nhóm người phản ứng nhanh nhất, vượt qua mấy cái xe ba bánh chung quanh, người nọ phóng như bay đến trước mặt bọn Khưu Thành rồi dừng lại.

“Bệnh viện XX.” Khưu Thành nói.

“Hử, sao lại đến nơi đó chứ?” Vị hán tử đen gầy chạy xe ba bánh chau mày, bộ dáng giống như không muốn đi.

“Đây là lộ phí.” Khưu Thành đưa cái màn thầu qua cho người nọ.

“!” Người nọ tiếp nhận cái màn thầu Khưu Thành đưa qua, trợn mắt, rồi lại đem cái màn thầu đến dưới mũi hít ngửi, sau lại cạp thêm một ngụm, nhai đi nhai lại, tiếp đến mới nuốt nuốt nước miếng, đem phần màn thầu dự lại cất vào trong túi, hướng hai người Khưu Thành vung tay lên: “Lên xe.”

Khưu Thành cùng A Thường vừa nhảy lên, người nọ liền phóng xe chạy băng băng trên đường. Khai hỏa toàn bộ mã lực, chỉ chốc lát sau, xe ba bánh đã chạy đến một giao lộ nằm gần bệnh viện mà bọn Khưu Thành muốn đi.

“Chỉ đến đây thôi, tôi không thể chạy đến trước nữa. Tôi còn phải lo cho vợ con của mình.” Người đàn ông dừng xe ba bánh, ra vẻ sống chết không chịu chạy lên trước nữa.

Khưu Thành cũng không nhiều lời, trực tiếp dắt A Thường xuống xe. Người này không đi qua lại càng tốt, nếu đưa tới nơi rồi nhìn thấy hai người bọn họ không đi cửa chính, khẳng định sẽ lại nghi ngờ này nọ. editNhuy

“Chốc nữa hai người có quay về không?” Người đàn ông chạy xe ba bánh lại hỏi tiếp.

“Có, bất quá chúng tôi muốn đi về phía nhà ga.” Khưu Thành đáp.

“Vậy, tôi sẽ chờ ở nơi này, hai cậu lát nữa trở về cứ ngồi xe tôi, bên bệnh viện căn bản không đón được xe.”

“Được.” Khưu Thành đáp ứng. p2haehyuk.wordpress.com

Khoảng cách từ giao lộ đến bệnh viện bọn họ muốn đi cũng chỉ có hai ba trăm mét, theo lý thuyết, khu vực bên cạnh bệnh viện hẳn là phải tương đối náo nhiệt mới đúng, nhưng vùng này lại có vẻ thập phần tiêu điều.

Hai bên đường cái có vài cửa hàng dù treo biển quảng cáo, nhưng tất cả cửa lớn cửa nhỏ đều đóng chặt. Lúc này trời mới vừa tối, nhưng chung quanh đã không còn bóng dáng người đi đường, dù ngẫu nhiên có chiếc xe đi ngang qua, cũng mang dáng vẻ rất vội vàng.

Song đến khi họ đi qua hết con đường, thời điểm trông thấy bệnh viện kia, lại là một phen cảnh tượng hoàn toàn khác lạ. haehyuk8693

Trong bệnh viện chứa đầy người bị nhiễm virus Y, trong mỗi phòng bệnh đều đặt rất nhiều giường lớn, có vài cái giường mang kiểu dáng thống nhất của bệnh viện, có cái lại khác biệt, thực hiển nhiên là mới được chuyển đến từ địa phương nào đó.

Không chỉ phòng bệnh, cho dù là hành lang bên ngoài, thậm chí là ở trong một vài đại sảnh, cũng đều đặt đầy giường bệnh. Bấy giờ không phải tất cả bệnh nhân đều nằm trên giường, có người còn có thể đi lại sẽ đến khu vực công cộng của bệnh viện hoạt động, trong hoa viên nhỏ sau bệnh viện cũng có tốp năm tốp ba người ngồi rất nhiều.

Cả bệnh viện đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi không ngớt nhưng lại không có nửa phần náo nhiệt. Trong không khí còn mang theo sự trầm trọng cùng tĩnh mịch làm cho người khác không thể xem nhẹ. Bởi vì mỗi một ngày ở nơi này đều có người ra đi vĩnh viễn.

Khưu Thành cùng A Thường ngồi xổm trên một cây đa lớn bên ngoài bệnh viện, xuyên thấu qua ngọn đèn nhìn thầy thuốc cùng hộ sĩ trong đó không ngừng bận rộn. Nói đó có nam có nữ, có người hoa cũng có vài người quốc tịch nước ngoài. Trong cái nơi mà nhiều người chỉ sợ né tránh còn không kịp, bọn họ vẫn đang không ngừng cố gắng.

“Đi thôi.” Khưu Thành vỗ vỗ A Thường, ý bảo hắn đi cùng mình. Hai người dưới sự yểm hộ của cây đa lớn, vô thanh vô tức rời khỏi bệnh viện.

Ở tầng trên cùng của bệnh viện có một cái tháp nước, Khưu Thành đem toàn bộ “Giải trăm độc” mang theo bỏ hết vào bên trong. Cậu trước mắt còn chưa biết “Giải trăm độc” sẽ phát ra bao nhiêu tác dụng, chờ lần sau bọn họ có thể tới nữa, chẳng biết bệnh nhân trong này có giảm bớt không. Sự mệt mỏi trên mặt nhân viên y tế có phải sẽ được giảm bớt vài phần? p2haehyuk.wordpress.com

Rời khỏi bệnh viện, trở lại giao lộ vừa nãy, chiếc xe ba bánh kia quả nhiên vẫn còn chờ ở nơi đó. Khưu Thành để hắn chở mình cùng A Thường ra nhà ga. Lúc xuống xe Khưu Thành lại cho người chạy xe ba bánh một cái màn thầu.

Nhìn bóng dáng hai người ngoại địa hướng về phía nhà ga, người đàn ông chạy xe ba bánh vừa nhếch miệng, vừa quay đầu xe, chạy nhanh về hướng nhà mình.

Nhà bọn họ hiện đang ở trong khu công nghiệp. Hắn cùng vợ mình ban ngày đều phải đi làm, đến tối vợ hắn lại phải làm việc nhà trông con nhỏ. Hắn chạy xe ba bánh chung quy cũng là vì muốn ra thử thời vận, nếu vận khí tốt chút, có đôi khi có thể kiếm chút đồ ăn trở về.

Không có biện pháp nào khác, con cái nhà họ đông, tổng cộng đến bốn đứa. Dựa vào chút đồ ăn ít ỏi mà hắn cùng vợ cầm về mỗi ngày căn bản không đủ lấp bụng.

Trong bốn đứa nhỏ nhà họ, có hai đứa là con ruột, còn hai đứa là nhặt về. Hai đứa nhỏ được họ nhặt về, đứa lớn đã tám tuổi, đứa nhỏ sáu tuổi, hiện tại hộ khẩu đều để ở nhà bọn họ. Cũng không biết cha mẹ tụi nhỏ nghĩ như thế nào, nhiều ngày khổ cực như vậy còn chịu đựng qua được, đến lúc này lại vứt tụi nhỏ đi.

Hai người họ muốn nuôi sống bốn hài tử, áp lực dĩ nhiên rất lớn, nhưng có đôi khi hắn lại cảm thấy vô cùng đáng giá. haehyuk8693

Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn biết bao nhiêu, không cần vợ hắn sinh, người ta còn cho không hai đứa nhỏ đã nuôi lớn đến đằng ấy tuổi. Nói nhặt liền nhặt về, đến thời điểm nuôi lớn, nói không chừng so với con ruột của họ còn hiếu thuận hơn.

Trong nhà đã rất lâu chưa thấy được bột mì, đêm nay hắn lại may mắn cá kiếm tới hai cái bánh bao, phỏng chừng còn có thể chọc bốn đứa nhỏ nhà hắn vui vẻ đến hỏng mất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio