Đối với một người trưởng thành mà nói, mỗi tháng hai mươi cân lương thực khẳng định là ăn không đủ no.
Một tháng hai mươi cân, chia đều mỗi ngày còn không đến bảy lạng, ấn một ngày hai bữa mà tính, mỗi bữa cũng chỉ có hơn ba lạng một chút. Bấy nhiêu lương thực đối với một người lao động tinh tráng trường kỳ không thấy thức ăn mặn mà nói, căn bản ngay cả lửng dạ còn chưa thấm tháp.
Càng đừng nói đến những người dân phương Nam chỉ vừa mới đến đây trú ngụ, mỗi người mỗi tháng chỉ có mười lăm cân, tính ra là một ngày nữa cân lương thực, ngay cả đứa con nít cũng chưa chắc đủ no bụng.
Vì giảm bớt áp lực lương thực, trong tháng mười hai, thành phố Tân Nam lại đưa ra một chính sách mới. Theo đó, toàn bộ những thị dân sống tại thành phố Tân Nam, vô luận là người bản địa từ xưa hay là vừa di cư từ miền Nam đến, chỉ cần có thể tự mình giải quyết vấn đề thức ăn, không cần phải đến chổ bán lương mua lương, đều có thể đến đại sảnh của tòa thị chính, dùng thẻ căn cước nhận thẻ mua hàng trị giá ba nhân dân tệ. haehyuk8693
Thẻ mua hàng với trị giá ba nhân tệ nghe vào tai không nhiều, trên thực tế lấy giá hàng trước mắt, một cân bột ngô một hào hai, hai mươi cân mới hai đồng tư. Lần này phát hành tân tệ, mệnh giá lớn nhất mới mười nguyên. Như vậy nếu mỗi tháng có thể lấy không ba đồng nhân dân tệ mua sắm, thì đối với một số người dân bản địa không hề thiếu ăn thiếu uống mà nói chính là một món hời không nhỏ.
Nghe nói đợi đến ngày lễ Giáng Sinh, trung tâm mua sắm lớn nhất trong thành phố sẽ mở cửa buôn bán. Đến khi ấy, thẻ mua sắm có thể lấy ra để tới trung tâm mua sắm tiêu phí.
Trước mắt, trung tâm thương mại vẫn đang trong giai đoạn trù bị. Mỗi ngày, khi nhóm thị dân đi ngang qua quảng trường, đều có thể nhìn thấy rất nhiều công nhân bận rộn trang hoàng.
Ngay từ đầu, Khưu Thành đã quyết định sẽ không đến chổ bán lương mua lương thực. Lúc này khi nghe nói sẽ được phát thẻ mua sắm, cậu liền dành ra chút thời gian rảnh rỗi, tản bộ vào thành phố, lĩnh thẻ mua sắm về.
Thời điểm xếp hàng nhận thẻ, cậu còn nhìn thấy không ít thị dân đều đồng dạng đến đại sảnh thị chính để nhận thẻ. Lúc muốn lấy thẻ cần phải kiểm tra thẻ căn cước, phàm là thị dân nhận thẻ mua sắm, thì trong cùng tháng đó sẽ không thể đi đến chổ bán lương mua lương thực. Điều này đã góp phần giảm bớt áp lực lương thực cho phía chính phủ, nhưng khi sinh hoạt trong thành phố, bọn họ khó tránh khỏi sẽ bị hút đi chút máu.
“Ôi chao, mấy đứa nói xem bác đến cùng nên chọn lương thực hay là chọn thẻ mua sắm đây?” Bên phía tiểu khu Gia Viên, nhóm thím Trần còn chưa có quyết định xong nên làm gì.
“Nếu muốn mua lương thì trăm ngàn lần phải tranh thủ thời gian, nghe nói lương thực hiện có trong thành phố cũng không còn nhiều.” Chu Yến Minh nói.
“Nhờ làm việc ở chổ Tiểu Khâu được một khoảng thời gian dài, lương thực trong nhà cũng có chút tích cóp. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cũng không đến mức cạn kiệt lương thực.”
Chỉ cần ông chủ lớn Khưu Thành vẫn còn vững chải, phần công việc của các cô sẽ ổn định. Bọn họ căn bản không cần vì vấn đề lương thực phát sầu. Nhưng với bầu không khí căng thẳng hiện tại trong thành phố, muốn bọn họ buông bỏ lương thực, trong lòng lại cứ cảm giác không quá kiên định.
“Lão Trịnh a, nhà anh tính toán thế nào?” Chu Yến Minh hỏi Trịnh Kế Đào.
“Trong nhà chúng tôi không có bao nhiêu lương thực, vẫn phải tích trữ thêm chút mới yên tâm.” Trịnh Kế Đào trả lời.
Từ khi làm việc tại chổ của Khưu Thành, cả nhà bọn họ hiện giờ coi như đã có thể ăn no. Nhưng bởi vì trong nhà còn nuôi hai đứa con, cho nên cũng không dư dã lương thực là bao. Tạm thời, của cải nhà họ vẫn còn mỏng, mà dưới loại thế cục như hiện giờ, bọn họ khẳng định phải lựa chọn mua lương. haehyuk8693
“Thẻ mua sắm ba nhân dân tệ, cũng đủ mua không ít xà bông giặt quần áo. Giấy tuyên truyền trong siêu thị cũng đã đề đó, một bịch xà bông mà chỉ mới sáu hào năm.” Thím Trần vẫn có chút lưu luyến không rời với cái thẻ mua sắm trị giá ba đồng kia. Lương thực phải dựa vào tiền mua trở về, nhưng thẻ mua sắm chính là chuyện cấp bạch. p2haehyuk.wordpress.com
“Cháu còn nhìn thấy nhãn hiệu dầu gội XX, một chai cũng không đến hai khối. Mẹ chồng cháu ngày hôm qua còn lải nhải miếc, nói cháu lần trước ở trong chợ đêm mua cái chai dầu gội kia dùng chả tốt, làm cho tóc bà cứ như rơm rạ.” Chu Yến Minh kỳ thật cũng đã có chút ý niệm rục rịch.
“Nói dầu gội gì vậy?” Khưu Thành lúc này vừa vặn từ dưới lầu đi lên, thuận đường liền đến chổ bọn họ làm việc nhìn xem.
“Ai nha, Tiểu Khâu à. Bọn bác đang nói chuyện về cái thẻ mua hàng ấy.” Thím Trần cười nói.
“À, là thẻ đó à! Cháu vừa mới vào thành phố lĩnh về đây, mọi người xem thử đi!” Khưu Thành nói rồi liền lấy bóp da từ trong túi, mở ra, từ bên trong rút ra một cái thẻ IC màu bạc.
“Ồ, kiểu dáng rất đẹp nha.” Mấy người Chu Yến Minh tiếp nhận cái thẻ rồi truyền cho nhau xem qua.
“Là thẻ VIP hả?” Trịnh Kế Đào duỗi cổ qua nhìn nhìn, thuận miệng hỏi.
“Đúng, có thể tính tiền, cũng có thể chiết khấu. Lấy thẻ căn cước của bản thân để tiến hành thủ tục, ký một phần hiệp nghị là xong. Cháu vừa nãy đã ký ba tháng, trong thẻ liền có chín nhân dân tệ, sau này chất tẩy bột giặt trong nhà có thể thoải mái sử dụng.”
Từ bé, gia đình của Khưu Thành đã chẳng giàu có, đến giờ cậu đã quen tánh tính toán tỉ mỉ. Nay tuy rằng đã không thiếu tiền, nhưng cậu đã có chút thói quen đã dưỡng thành từ lâu. Lúc này mà bảo cậu tiêu tiền như nước, cậu cũng kham không nổi.
“Má ơi, tới chín nhân dân tệ lận, thật tốt.” Nghe cậu nói như vậy, Thím Trần cũng thập phần nóng mắt.
Chín nhân dân tệ đó là khái niệm gì chứ? Lão gia tử nhà Chu Yến Minh mỗi tháng cũng chỉ có năm khối tiền hưu. Mà chín nhân dân tệ này còn sắp bao trọn đống tiền hưu của mấy lão, đây quả thật là món hời không nhỏ.
“Tôi muốn xin nghỉ nữa buổi chiều để đi làm cho xong vụ này mới được.” Chu Yến Minh ngược lại quyết định thật nhanh.
“Bác sáng mai sẽ đi.” Thím Trần theo sau nói.
Các cô làm công tại chổ Khưu Thành, mỗi tháng có thể nghỉ ngơi hai ngày. Bình thường nếu trong nhà có chuyện gấp, bọn họ sẽ đánh tiếng trước với Khưu Thành hoặc Chu Tuyền, chỉ cần cam đoan công việc mỗi ngày đều có người thay phiên, đừng hùa nhau nghỉ cũng lúc là được.
“Hay là chúng ta cũng đổi một cái đi?” Vương Mĩ Anh, vợ của Trịnh Kế Đào đã nói với chồng mình như vậy.
“Cũng được, bất quá đừng lấy thẻ của chúng ta, lấy thẻ căn cước của con gái ấy, đổi một người phân ra dùng là được.” Nhà Trịnh Kế Đào trong vài năm sinh sống tại miền Nam, lúc gặp phải thời điểm chân chính khó khăn, đồ ăn của người già và trẻ nhỏ rất hay bị chính phủ địa phương giảm bớt. Do đó hắn lúc này chỉ dám động tới thẻ của hai đứa nhỏ trong nhà, còn khẩu phần của hắn và vợ thì lại không dám động.
“Tiểu Khâu à, A Thường cùng Chu Tuyền nhà cậu đều nhận thẻ mua sắm à? Như vậy sau này nhà mấy đứa có đi siêu thị cũng không cần dùng tiền mặt nữa.” Thím Trần nói với Khưu Thành.
“Ha ha, đúng vậy.” Khưu Thành cười cười, không nói nhiều thêm.
Lúc này chính là cao điểm thành phố Tân Nam tiền hành chứng thực hộ tích cho mấy người miền Nam. Tỷ như nói Chu Tuyền, hắn hiện tại đã đem hộ khẩu nhập vào thành phố Tân Nam.
Thế nhưng hộ khẩu của A Thường lại không hề có động tĩnh. Vì tin tức thân phận hắn dùng hiện tại đều là của người khác, tự nhiên không thể chạm đến chuyện đổi hộ khẩu. Chẳng qua việc này cũng chỉ có ba người Khưu Thành cùng A Thường Chu Tuyền biết, ngay cả mấy người bên Vương gia cũng chưa từng nói. Bên Thẩm Tinh cũng không biết chuyện, cho nên bọn thím Trần tự nhiên cũng không hay biết gì.
Đối với vấn đề thân phận của A Thường, Khưu Thành hiện tại cũng đã có tính toán. Cậu định vào mùa đông năm nay, lợi dụng mâu thuẫn giữa Thẩm Định Quân cùng Ngải Văn Hải, bán cho Ngải Văn Hải một cái nhân tình. Tới khi ấy, cậu sẽ đợi xem có thể thông qua quan hệ với Ngải Văn Hải giúp A Thường tạo một thân phận hay không? p2haehyuk.wordpress.com
Theo quan sát của cậu, Ngải Văn Hải là người tương đối có tình nghĩa. Lúc này tuy nói là tính toán lợi dụng hắn, nhưng chổ tốt mang đến cho hắn cũng rất hữu ích. Tuy Bạch lão đại cũng rất được, nhưng Khưu Thành chung quy không thể tùy thời dùng “Thiên La nhãn” quan sát sự tình ở đó, chỉ sợ trong lúc tiến hành sẽ xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Thời gian một ngày lại một ngày qua đi, tại thành phố Tân Nam, tháng mười hai năm nay tuy đã trôi mất nữa tháng nhưng vẫn thập phần thái bình.
Tuy rằng hạn ngạch lương thực giảm bớt, nhưng cũng không đến nổi sẽ có người bị đói chết. Bên khu công nghiệp lại không ngừng có nhà máy từ phía Nam di dời đến, mỗi ngày đều có đại lượng thị dân đến đó nhận công tác. Nếu có thể đem vấn đề công việc nắm chắc, thêm vào số thức ăn định mức trong thành phố mỗi tháng, mọi người liền cảm thấy mùa đông này hẳn có thể an nhiên vượt qua.
Nhưng đợi đến khi thời gian tiến vào giữa tháng mười hai, biến số lại xuất hiện.
Ngược lại không phải là lương khố trong thành phố trống không, ấn theo mức độ tiêu hao trước mắt, số lương thực thành phố Tân Nam bọn họ hiện có hẳn có thể kiên trì đến trung tuần tháng một. Trong lúc đó, các nhân viên tương quan cũng sẽ cố gắng vận chuyển thêm lương thực từ phương Bắc về. Xen kẽ vào sẽ có hơn một tháng giảm xóc, lại nói tiếp, áp lực cũng không tính là đặc biệt lớn lao gì. nhuy
Chuyện xấu ở đây phát sinh tại vài khu đô thị ở phía tây, nằm sát vùng núi Tây Nam. Vốn điều kiện gieo trồng tại vùng núi đã tương đối ác liệt, hơn nữa nạn sâu bệnh trong năm nay còn đặc biệt hoành hành, lương thực bản địa thất thoát, bên trên lại chậm chạp không chuyển hàng xuống, nên có vài điểm bán lương trong thành phố đã cắt hàng.
Đầu năm nay, chính phủ cũng không còn thực hành chính sách quản lý quân sự hóa như trong căn cứ lúc trước, nhân khẩu lưu động cũng tương đối tự do. Một thành phố không có lương thực, làm sao có thể lưu được người? Cho nên rất nhiều thị dân đều dắt cả nhà mình hướng đến bình nguyên ở trung bộ hoặc là đi phương bắc, trong đó liền có không ít người kéo tới thành phố Tân Nam.
Tuy nói nhân khẩu chính là tài phú, nhưng vào thời điểm mấu chốt lại có nhiều người như vậy tiến đến, cho dù là thành phố Tân Nam cũng ăn không tiêu a. Tất cả đều là dân thường chạy nạn, đuổi lại đuổi không được. Nhưng nếu dàn xếp cho bọn họ, nhiều người như vậy phải đào đồ ăn từ đâu ra đây?
Vì thế các vị lãnh đạo tại thành phố Tân Nam vừa qua khỏi vài ngày yên tĩnh nay lại phát sâu. Để duy trì trị an trong thành phố, số lượng tuần cảnh trên đường cũng gia tăng không ít, không thiếu tuần cảnh đều có súng bên người. Nghe nói, trong số tuần cảnh có một bộ phận là từ đội đặc công điều tạm qua.
“Mấy anh nói xem, việc này phải làm thế nào đây?” Trong phòng hội nghị, người người đều là đầy mặt ngưng trọng.
“……” Trả lời vấn đề này là một mảnh trầm mặc. Không bột đố gột nên hồ, việc này thật sự quá nan giải. p2haehyuk.wordpress.com
“Chuyện khác không cần nói, hay là không lưu những người này, mọi người bỏ phiếu đi!” Một người cán bộ tuổi còn trẻ lên tiếng phát ngôn.
“Như thế nào không lưu? Chẳng lẽ còn có thể đuổi người?” Một cán bộ khác cười khổ.
“Chúng ta cấp lương thực, bọn họ tự nhiên liền lưu lại. Chúng ta không cho lương thực, bọn họ tự nhiên phải đi.” Cán bộ trẻ tuổi vừa nãy tiếp tục nói.
“Không cho lương thực? Nào có chuyện đơn giản như vậy. Bên phía miền Nam còn có một bộ phận vẫn chưa di dời hết đâu. Đến khi ấy, thành phố chúng ta tiến hành chứng thực vấn đề hộ tịch cho người ngoài, chẳng lẽ còn phải trước xem xem người là từ phía nam tới hay là từ phía tây à?” Một người khác cũng có suy nghĩ của riêng mình.
“Bên phía các nhà máy từ phía Nam không có khả năng di dời hoàn tất trong thời gian ngắn hạn. Lục tục từ bây giờ, ít nhất phải chuyển đến sáu tháng cuối năm sau, rất nhiều nhà máy hiện đều ở trong giai đoạn chờ đợi. Chúng ta nếu lưu những nhân khẩu này lại, đến khi ấy khẳng định có thể hấp dẫn không ít nhà máy.” Một vị đồng chí niên kỉ hơi lớn phát biểu. p2haehyuk.wordpress.com
“Đầu năm nay, ai chẳng biết nhân lực là vàng, nhưng cũng phải xem xem có lương thực hay không chớ.” Nói đến nói đi, đến cùng vẫn là vấn đề lương thực.
Việc lúc này thật đúng là không dễ làm. Bên bọn họ còn chưa thương lượng ra kết quả, thì nhà ga bên kia đã có rất nhiều người ngoại địa trào ra.
Nguyên lai những người này lúc chọn địa phương di dời, cũng đã trải qua một phen cân nhắc kỹ lưỡng. Trên mạng internet cũng có không ít tin tức về chuyện này.
Thành phố Tân Nam đưa ra chính sách mỗi người dân miền Nam đều có hạn mức 15 cân lương thực, so với các nơi trên toàn quốc đều xem như tương đối an ổn. Nghe nói vài thành phố lớn hiện đã không có năng lực tiếp thu người ngoại địa, cho nên rất nhiều người liền đem ánh mắt ném về phía thành phố Tân Nam.