"Tiên khí" ba người này phản ứng giống như Triển Tử Phong, đã thấy tiên khí con mắt đều sáng ngời, mặc dù khi còn sống bọn họ đối với loại đồ vật này nhìn qua cũng không nhìn.
"Đúng, trung phẩm tiên khí, những đồ vật này trong tay ta chỉ là rác rưởi, nếu các ngươi ngoan ngoãn phục tùng thì có lẽ ta sẽ cho các ngươi một chút rác rưởi tốt." Hồng Quân thần bí cười, giờ khắc này tựa hồ nghĩ chính mình có chút giống như … người huấn luyện voi ở Trái Đất.
Tu tiên tựa hồ là một sự kết hợp mâu thuẫn, người tu hành chính mình phải từ bỏ dục vọng mới có thể tới cảnh giới càng cao, song nếu đã từ bỏ dục vọng thì còn muốn tới cảnh giới cao để làm gì? có thể tu luyện cái gì nữa? Rất là mâu thuẫn, giống như trước mắt Liễu Nhất Minh cùng hai người tám cấp tiên đế, mặc dù ba người đã quyết định không chú ý tới việc tranh quyền đoạt thế, tuy nhiên hết thảy tâm niệm này trước mắt ba kiện trung phẩm tiên khí đều bị làm cho tiêu mất. Ba kiện trung phẩm tiên khí, nếu hắn biết trên người Hồng Quân còn có không ít thần khí, không biết vẻ mặt bọn họ sẽ như thế nào, tóm lại, vẻ mặt nhất định là rất hoành tráng a.
"Hảo, chúng ta đồng ý phục vụ ngươi" ba người mấp máy môi, sau một khắc suy nghĩ cuối cùng cũng hạ quyết tâm, ba người đều nghĩ được có chút dễ dàng, trung phẩm tiên khí sẽ lập tức tới tay.
Quả nhiên, Hồng Quân không có uy hiếp ba người giống như là đã uy hiếp Triển Tử Phong, rất tùy ý đem ba kiện tiên khí đưa cho ba người, "nhớ kĩ, các ngươi sau này làm theo Triển Tử Phong là việc chính, hắn nói cũng chính là ta nói." Hồng Quân thanh âm tràn ngập hiền hòa mỉm cười, một chút cảm giác áp bách đều không có.
"Thị, chúng ta nhất định tôn Triển Tử Phong đại nhân cầm đầu" Ba người sau khi được trung phẩm tiên khí đều ngây ngất, lời nói lộ rõ vẻ hưng phấn, đã không chút nào để ý vừa rồi bị khuất nhục, cũng quên luôn lúc trước cùng Triển Tử Phong bất hòa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Triển Tử Phong nhìn hình dáng ba người này, đột nhiên có cảm giác may mắn là chính mình đã bị Hồng Quân tuyển làm nô đãi, được nhiều chổ tốt, trước kia có muốn cũng không tưởng tượng được là bây giờ có trợ thủ đắc lực như vậy.
"Tốt lắm, chuyện chúng ta phân phó, các ngươi cứ làm cho tốt, còn lại chúng ta sẽ không can thiệp, các ngươi hoàn toàn có tự do, bốn người các ngươi cùng với nhau, tính ra cũng là đồng liêu, ta nghĩ chuyện muốn nói cũng sẽ không ít, chúng ta cũng sẽ không quấy rầy nữa." Hồng Quân nói, đứng lên mang theo La Băng cùng Tôn Ngộ Không rời đi, trong khi bọn họ đi thì cái trận pháp nho nhỏ kia cũng được giải trừ.
"Từ hôm nay bắt đầu toàn mạnh mẽ phát triển thế lực, cho các ngươi năm trăm năm thời gian, chung quanh tất cả thành trì phải thống nhất trong phạm vi cai quản của các ngươi. Năm trăm năm sau, chúng ta trở về kiểm tra thành quả. Còn có, đối với những người khác, ngươi có toàn quyền sát sinh, một khi có người chống lại, cứ giết không tha." Đây là Hồng Quân trước khi đi đã lưu lại truyền âm cho Triển Tử Phong.
Hồng Quân biết rất rõ ràng, tìm hiểu tin tức không phải là chuyện một ngày hai ngày, mà phải thật là tỉ mỉ, cẩn thận tìm kiếm mọi ngỏ ngách, chỉ có thế lực lớn hơn nữa, càng nhiều người hơn nữa mới có thể hảo hảo tìm kiếm cho mình.
Ba người đã đi thật xa, Triển Tử Phong, Liễu Nhất Minh, còn có hai người tám cấp tiên đế cơ hồ đồng thời thở dài một hơi, mặc dù vừa mới được không ít chỗ tốt, nhưng đứng trước mặt ba người áp lực quả thật quá lớn, nhất là người mặc hồng y tên là Tôn Ngộ Không.
Bốn người nhìn nhau nở một nụ cười khổ, tất cả điều hiểu bọn họ bốn người đều là bị người khác mạnh mẽ thu nạp, mặc dù mới có lợi, hơn nữa chỗ tốt cũng không kém, nhưng nếu không quy thuận, thì chính là tử.
Hiểu được tình cảnh, chuyện kế tiếp chính là làm việc, hay chính là thu nạp càng nhiều cao thủ, nếu muốn khống chế hết thảy thành trì thì việc chiến tranh là tất nhiên, loại chiến tranh này tiêu hao chính là tánh mạng của những cao thủ đế cấp, vĩnh cửu biến mất.
Xích Phong Thành, bên ngoài có một tòa núi nhỏ, chân núi có một tấm bia đá, trên bia đá có khắc ba chữ: Mê Nhĩ Sơn.
Khi phát hiện tòa núi nhỏ này, Hồng Quân bất giác nghĩ tới cha Tần Vũ đã kể cho mình nghe chuyện xưa lúc tước tới Thần giới, ngẫm lại chính mình hôm nay bốn người tại thế giới này thành lập thế lực, cùng chuyện của cha lúc trước ở thần giới có điểm tương tự, một tòa Mê Nhĩ Sơn nho nhỏ làm địa bàn của chính mình, đương nhiên tòa Mê Nhĩ Sơn này cùng tòa Mê Nhĩ Sơn của Tần Vũ giống nhau, khắp nơi đều bố trí trận pháp.
Một chỗ bên trong một trận pháp không gian, Tôn Ngộ Không trong tay kim bổng liên tục vũ động, hình hành một mảng côn ảnh màu vàng.
"Kinh thiên Thất thập nhị côn"
"Kinh thiên Tam thập lục côn"
…
"Kinh thiên Tam côn"
"Kinh Thiên nhất côn"
Theo tiếng quát cuối, một đạo kim quang chói mắt phát ra, một cổ côn khí cường đại tới cực điểm bắn đi, đối diện với hắn La Băng cùng Huống Thiên Minh lập tức song lập, Kinh thiên hai mươi hai côn này vốn là uy lực kinh người (không hiểu sao tác giả lại ghi là hai mươi hai côn: 惊天二十二), sáu thức côn pháp này cuối cùng bị Tôn Ngộ Không luyện thành một bộ liên hoàn kích côn pháp, uy lực cao hơn Kinh thiên, hơn nữa sáu kích liên hoàn này một khi phát ra, liền tự động tập trung người bị công kích, nếu không có tu vi mạnh mẽ tới mức sắp đột phá tầng không gian trên thì muôn vàn khó khăn để phá giải, ngay cả La Băng cùng Huống Thiên Minh, vì không muốn hao tổn tinh lực nên chỉ có thể lựa chọn đón đỡ bộ côn pháp này của Tôn Ngộ Không.
Nhị lưu Hồng Mông linh bảo quang mang chớp động, hiển nhiên đã vận chuyển đến mức tận cùng, Huống Thiên Minh trực tiếp biến thân lần hai, một quyền công kích năng lượng côn khí của Tôn Ngộ Không.
"Oanh" một tiếng nổ, côn ảnh khổng lồ đã tiếp xúc thân thể La Băng cùng Huống Thiên Minh, hai người đều vận khởi linh khí toàn thân để ngăn cản, một hồi lâu côn ảnh qua đi, La Băng cùng Huống Thiên Minh có một tia cảm giác bị thoát lực, nếu tiếp tục một lần như vậy nữa bọn họ tuyệt đối không xông tới đón đỡ.