Lê Hân Dư run rẩy cầm USB lên, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Quả nhiên là có người cố ý sắp đặt..
Cô không biết trong USB này chứa thứ gì, nhưng cô biết nhất định là chứng cứ “thiết thực”, khiến cô có trăm miệng cũng không thể chối cãi.
"Anh không tin tôi một chút nào sao?" Mắt cô ngấn nước nhìn về phía anh, ôm ấp một tia hy vọng cuối cùng.
Còn anh lại hời hợt đập tan tia hy vọng cuối cùng của cô: “Cô đáng để tôi tin tưởng sao?”Trái tìm của cô đã hoàn toàn nguội lạnh.
Lý trí mách bảo cô chuyện này không thể để lâu, nếu không thì nhà họ Giang và nhà họ Lê đều sẽ bị ảnh hưởng.
Cô chỉ có thể mệt mỏi giải thích với anh: “Nhiên Nhiên uống say, tôi đến quán bar đón cô ấy.
Có ba người đàn ông đã chuốc thuốc tôi.."
Cô cắn chặt môi dưới, gạt bỏ lòng tự tôn để nói với anh: "Giang Dật Hàn không đụng vào tôi."
"Không đụng vào cô? Tôi mù hay là bản thân cô mù vậy?" Lăng Diệu cười khẩy, quăng mấy tấm hình kia lên mặt cô.Trong hình, cô và Giang Dật Hàn không mảnh vải che thân ôm chặt lấy nhau, Giang Dật Hàn hôn cơ thể của cô, cô say sưa nhắm mắt lại...!
Cô bỗng nhiên bình tĩnh lại, lau khô nước mắt, trầm giọng hỏi anh: “Bất kể tôi nói thế nào, anh cũng sẽ không tin tôi, đúng không?"
"Cô bảo tôi làm sao tin cô? Lê Hân Dư, có phải cô hận không thể cho cả thế giới biết tình nhân của cô là Giang Dật Hàn không?" Nụ cười của anh lạnh lẽo đến cực điểm: “Lê Hân Dư, Giang Dật Hàn, Hân Dư, Dật Hàn, khách sạn Cảnh Hy.
Cô cũng biết chọn địa điểm thật đó."Lê Hân Dư ôm ngực: "Ý của anh là, khách sạn Cảnh Hy là của Giang Dật Hàn?"
“Năm cô ra nước ngoài, Giang Dật Hàn không dùng một đồng tiền của nhà họ Giang, dùng tất cả tiền tích cóp của mình mở khách sạn này.
Tối hôm qua mới đến thuê phòng, cô lại không biết ư? Coi tôi là kẻ ngốc dễ lừa sao?" Lăng Diệu hận nhất là bị người khác lừa gạt, mà người phụ nữ trước mặt đã lừa anh ba lần rồi.
.
ngôn tình hay
Lần thứ nhất, ba năm trước, chuốc thuốc anh, lừa anh phát sinh quan hệ.
Lần thứ hai, ba năm sau, tạinhà họ Lăng, giả vờ như không biết anh, thu hút tâm tư của anh.
Lần thứ ba, là hiện giờ, lén lút cùng Giang Dật Hàn làm chuyện không thể để người khác thấy nhưng lại muốn giả vờ như không biết gì cả.
Chuyện hai lần trước, anh tưởng rằng mình có thể bỏ qua, nhưng cô lại bỗng nhiên làm ra chuyện thứ ba khiến anh không thể nhẫn nhịn được
"Giang Dật Hàn...!khách sạn Cảnh Hy..." Nếu tối hôm qua khách sạn mà họ ở là của Giang Dật Hàn, nếu khách sạn là của anh ấy, tại sao anh ấykhông nói với mình.
Vậy thì có phải là thật ra Giang Dật Hàn cũng có khả năng là người đã gài bẫy mình không?
Lê Hân Dư biết mình không nên nghĩ như vậy, nhưng sự thực bày ra trước mắt.
Cô cố gắng để mình bình tĩnh nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Giọt nước mắt rơi trên sàn nhà, bắn lên từng đóa bọt nước.
Không ngờ cả Giang Dật Hàn cũng lừa mình...!
"Khóc cái gì chứ? Tình cũ khó quên?” Lăng Diệu ghét nhất bộ dạng này của cô, khóc vìGiang Dật Hàn, cười vì Giang Dật Hàn.
Còn anh thì sao? Anh mới là chồng của cô, có khi nào cô nhớ không!
Không đâu, Giang Dật Hàn sẽ không làm như vậy đâu.
Nếu anh ấy không cam tâm khi năm đó mình rời bỏ anh ấy mà kết hôn với Lăng Diệu, anh ấy có hàng ngàn hàng vạn cách có thể trả thù mình, anh ấy sẽ không lựa chọn phương thúc ngu xuẩn nhất này.
Làm những việc này, còn gửi đồ cho Lăng Diệu, sẽ chỉ kéo nhà họ Giang xuống nước thôi.
Giang Dật Hàn là người con có hiếu, anh ấy tuyệt đối sẽ không làm như vậy.Cô hít sâu một hơi, vẫn mặc áo ngủ đã chạy ra ngoài.
Lăng Diệu túm lấy cổ tay cô, lạnh giọng chất vấn: “Đi đâu?"
“Tôi phải điều tra rõ sự việc."
"Sự việc ra sao, tôi sẽ điều tra rõ ràng, trong thời gian này, cô không được bước ra khỏi căn phòng này một bước.".