Lăng Diệu không thêm hai chữ "được không" ở cuối câu như lần trước.
Lần này, anh không hề cho cô quyền lựa chọn, anh tự nói theo ý mình và tự ra quyết định, tự vạch đường cho tương lai của hai người họ.
Lê Hân Dư bị Lăng Diệu nằm tay kéo lên máy bay.
Dọc đường còn bị không ít người "vây xem", những người ngồi ở khoang thượng hạng đều là du khách vô cùng giàu có và sang trọng, cũng có không ít người quen biết Lăng Diệu.
Họ nhìn thấy anh và Lê Hân Dư dính lấy nhau không buông, ngay cả tay cũng nắm thật chặt vào nhau, họ đều tỏ vẻ kinh ngạc ra mặt.
Ngoài kinh ngạc ra, đa số đàn ông đều không hiểu tại sao Lăng Diệu lại cứ khư khư đâm đầu vào Lê Hân
Cô Lê Hân Dư này đẹp thì cũng đẹp nhưng lại ngoại tình cắm sừng anh.
Thân là một người đàn ông thì anh làm sao có thể nhẫn nhịn được chuyện này?
Mà phụ nữ thì đa số đều bày tỏ sự ngưỡng mộ.
Họ ngưỡng mộ Lê Hân có được sự đối đãi dịu dàng của Lăng Diệu, cho dù có phong ba bão táp thì Lăng Diệu vẫn luôn lấy tay cô, chưa từng rời bỏ.
Những cô gái sùng bái sự lãng mạn đều vô cùng khát khao có được mối tình mãnh liệt mà lại tinh tế này của Lê Hân Dư.
Giống như đôi bàn tay lúc này của hai người họ vẫn chặt vào nhau, còn thi thoảng khẽ lay động.
Lê Hân Dư giãy giụa suốt đường đi nhưng không địch nổi sức lực của Lăng Diệu.
Dẫu cô có dùng hết sức mình cũng chỉ lung lay được một chút, không thể thoát ra được.
Trong suốt đường đi, hai người họ đều bị các hành khách khác và nhân viên sân bay vây xem.
Vốn tưởng rằng lên máy bay rồi sẽ đỡ hơn một tí, ai ngờ những người trong máy bay cũng nháo nhào nhìn họ "chăm chú".
Một người được gọi là chủ tịch Tê có cái bụng bự đứng dậy chào hỏi Lăng Diệu: "Chủ tịch Lăng, thật khéo quá, anh cũng đến Pháp sao?" Sao ông ta nhớ là gần đây Lăng Thị đâu có hạng mục nào hợp tác với công ty bên Pháp đâu nhỉ? "Đúng vậy, tôi dẫn vợ tôi đến Pháp chơi vài ngày” Dứt lời, anh còn đưa hai tay đang nắm chặt của họ lên cao rồi đặt xuống, giới thiệu Lê Hân Dư: “Đây là vợ tôi, Lăng phu nhân, Lê Hân Dư."
Vốn đĩ tâm trạng của Lăng Diệu không được tốt nhưng từ sau khi nói xong những lời đó với cô, anh cứ như biến thành một người khác vậy.
Một người vốn kiệm lời, không thích hàn huyên với người xa lạ như anh bỗng dưng lại trò chuyện thân thiện với người khác.
Chỉ là...!đến nước Pháp chơi vài ngày ư?
Chang phải anh đền nước Pháp để đi công tác sao?
Lời nói thốt ra từ miệng Lăng Diệu, rốt cuộc câu nào thật và câu nào giả, thật khó mà phân biệt được.
Chủ tịch Tề sững sờ, rõ ràng Lăng Diệu là một người có thủ đoạn cay nghiệt, lạnh nhạt vô tình, từ khi nào lại trở nên lãng mạn chu đáo đến vậy?
Đợi khi ông ta sực tinh lại bèn lập tức cười cười chào hỏi Lê Hân Dư một cái.
Lê Hân Dư chỉ cười đối phó, cho đến khi hai người họ yên vị trên chỗ ngồi, cô cuối cùng cũng không nhịn được nữa: "Anh có thể buông tay ra không? Chúng ta cũng đầu phải là trẻ con, rốt cuộc anh muốn nắm tay đến khi nào hả?"
Lúc này Lăng Diệu mới thả lỏng tay, cô liên rút tay về.
Thế nhưng một giây sau, anh đột nhiên khom người tiến đến gần cơ thể cô, hai cánh tay của anh chống ở hai bên người cô.
Có khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng lửa giận, Lăng Diệu đang nổi cơn điên gì đây? Đây là đang ở trên máy bay, cho dù anh có nổi hứng thì cũng không nên làm vậy ở nơi thế này chứ?
Lăng Diệu vẫn luôn khăng khăng không chịu ly hôn, rốt cuộc anh đang xem có là thứ gì đây? Một món đồ chơi tùy ý đùa bỡn u?
Anh càng lúc càng đến gần hơn, sự phần nộ của cô cũng lên đến đỉnh điểm: "Lăng Diệu, anh chơi như vậy có vui không? Tôi đề nghị anh có thể đổi sang cách chơi khác, cứ chơi một trò cũ rích thế này, tôi đã từng mắc bẫy một lần thì sẽ không có lần thứ hai đâu." Anh muốn dùng sự dịu dàng để làm cô rung động, sau đó lại cho cô một vố đau điếng.
Cô sẽ không bị rơi vào cạm bẫy tình yêu ngu ngốc này lần nữa.
.
Truyện Quân Sự
Lăng Diệu không lên tiếng, mà thứ đáp lời cô chỉ là một tiếng "cạch" của dây an toàn được cài lại.
Ngay sau đó, anh lại chậm rãi ngồi vào vị trí của mình.
Anh chỉ muốn tự tay thắt dây an toàn cho cô mà thôi..