"Tất cả những chuyện này, từ đầu đến cuối đều là kế hoạch của anh.
Từ việc Hướng Lập Hiên đưa địa chỉ cho tôi, cho đến sự dịu dàng của anh sau đó, chẳng qua đều chỉ là cổ tình dụ tôi vào tròng, khiến tôi say đắm anh rồi cuối cùng sẽ phải hứng chịu cú sốc thật lớn, đứng chứ?" Mắt Lê Hân Dư ầng ậc nước nhưng cô vẫn nhịn không để chúng rơi xuống: “Lăng Diệu, tôi có thể chịu đựng tất cả nhưng tôi không thể để một đứa trẻ phải chịu sự khổ sở này cùng với tôi.
Lăng Diệu, mấy ngày nay anh cứ luôn hỏi tôi muốn thế nào, nhưng tôi lại muốn biết hơn, rằng rốt cuộc anh muốn tôi phải làm sao?"
Lăng Diệu sa sầm mặt: “Hướng Lập Hiên nói cho em nghe ư?”
Cô lắc đầu: “Không phải.
Tôi làm sao biết được đều không quan trọng nhưng tôi không muốn chó cùng rứt giậu, để một sinh mạng nhỏ bé phải chịu khổ với chúng ta.”
Cuộc hôn nhân này đã gần như rơi xuống vực sâu, nếu còn có con thì cũng sẽ chỉ khiến cho đứa nhỏ tan xương nátthịt theo họ.
Huống chi, anh cũng chưa chắc gì thật sự muốn có con.
Lê Hân Dư bi thương cầu xin: "Anh đối xử với tôi thế nào cũng được nhưng xin anh đừng dùng một đứa trẻ để làm một quân cờ dụ tôi sa lưới, có được không?"
Lăng Diệu bước đến trước mặt cô, hai tay anh nắm chặt lấy bả vai cô: “Nhưng mà những gì em nghĩ đều không đúng, Lê Hân Dư, em có biết không? Anh đã hối hận, anh đã hối hận từ lâu rồi, anh chưa từng nghĩ đến việc dùng hôn nhân và con chúng ta để trừng phạt em."
Anh nhìn thật sâu vào mắt cô, buộc cô phải nhìn vào anh: “Lê Hân Dư, em nhìn anh này, em nghe cho rõ đây."
“Ban đầu, anh đúng là cảm thấy không cam lòng, muốn trả thù em.
Nhưng bây giờ đã không còn như trước nữa, anh làm mọi thứ đều là để giữ em lại, bao gồm cả việc không cho em uống thuốc tránh thai, cũng là hy vọng giữa chúng ta có thêm một khả năng.""Muốn có con chỉ là muốn có được sợi dây gần kết em lại bên anh.”
Lời anh nói quá mức thâm tình, đến nỗi khiến sắc mặt cô thay đổi.
Lúc anh nói ra câu cuối cùng, trái tim của cô đã run rẩy.
"Thế nhưng Lăng Diệu, bây giờ tôi đã không còn dám tin anh nữa."
Anh nắm lấy tay cô, đặt lên môi rồi nhẹ nhàng hôn lên một cái.
Lăng Diệu nói: “Em có thể tin tưởng anh."
"Tôi đã từng tin anh nhưng điểm xuất phát của anh lại chỉ là vì muốn trả thù, anh muốn tôi phải tin anh thế nào đây?"
Giọng điệu của anh gần như là cầu khẩn: “Một lần thôi, hãy cho anh một cơ hội."
Lê Hân Dư hoảng loạn muốn giật mạnh tay mình ra nhưng lại vô tình trở thành một cú tát giáng lên mặt anh làm mặt anh nghiêng sang một bên.
Khuôn mặt anh tuấn bất phàm của anhhần lên một mảng đỏ.
Lê Hân Dư không ngờ sẽ thành ra thế này, cô liền sững sờ.
Cô vô thức kiểm tra mặt anh, ngón tay vừa chạm vào khuôn mặt của anh thì liền bị anh nắm chặt lấy: “Vừa rồi em không nói gì, anh sẽ xem như em ngầm đồng ý rồi đấy.”
Cô không ngờ câu nói đầu tiên của anh lại là câu này, lòng cô bỗng nhói đau, những giọt lệ đã kìm nén rất lâu cuối cùng cũng tuôn ra: “ Không đau sao?"
"Không đau." Anh khẽ lắc đầu, mặt còn rạng nét cười: “Tốt quá, chúng ta vẫn còn cơ hội.”
“Tôi không có đồng ý."
"Nhưng em cũng không có từ chối.”
Lê Hân Dư nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, hồi lâu không nói nên lời.
Lăng Diệu cũng không ép cô, thế là cũng không còn nhắc đến chuyện nàyna.
t Còn có giúp việc cuoi cùng cũng mang thuốc tránh thai đến cho cô.
Läng Diệu đích thân rot một ly nước ấm rồi đưa đến tay cô.
Nói là đi công tác nhưng khi đến nước F rồi thì lại giống đi du lịch hơn.
Họ tổng cộng đã ở lại nước F mười ngày, đã đi đến ba thành phố, hình như "công việc" hãng ngày của anh chỉ là đi mua sắm và ăn uống với cô.
Lăng Diệu như biến thành một người khác, anh lúc này giống như một người chồng dịu dàng, tôn trọng cô, đối xử vô cùng tốt với cô.
Song Lê Hân Dư lại không còn dám tìn tưởng nữa.
Nhưng anh lại nghiêm túc đến thế, trái tim của cô cũng không phải làm từ sắt đá, cũng sẽ bị làm tan chảy.
Đến cuối cùng, ngay cả cô cũng không phân biệt được rõ ràng, rằng rốt cuộc bản thân côsuy nghĩ như thế nào..