Chương Bức ảnh trong mục khoảnh khắc
Từ sau cái ngày tan rã trong không vui đó, Lê Hân Dư vẫn chưa trở về nhà họ Lê, chỉ là thỉnh thoảng nhớ tới, Lê Hân Dư vẫn sẽ hơi đau lòng.
Bất kể là người phụ nữ nào gặp phải chuyện như vậy cũng đều sẽ tuyệt vọng, huống chi Lê Nhã Trí còn là em gái ruột của cô.
Lê Hân Dư cũng mặc kệ tại sao Lê Nhã Trí không ưa cô, nhưng cô vẫn đau lòng.
Nếu có cơ hội cô vẫn bằng lòng làm chút gì đó cho cô ta.
“Nhã Trí không sao, chỉ là gần đây con bé không khỏe nên ở nhà nghỉ ngơi mà thôi.” “Không khỏe, cậu ấy bị bệnh gì sao?” Diêu Thanh Mạn không khỏi ngạc nhiên kêu lên thành tiếng.
Cách hỏi này rất mất lịch sự, Lê Hân Dư hình như nhận ra được chút gì đó, cô nhăn mày nói: “Con bé không có chuyện gì, chỉ là ở nhà điều dưỡng một khoảng thời gian mà thôi.” “Đúng là hâm mộ cô chủ nhà giàu như Nhã Trí, nói không đi học là không đi học.
Còn mấy đứa bé xuất thân nghèo khổ như tôi, không chỉ phải đi học còn phải bớt thời gian ra đi làm thêm.
Diêu Thanh Mạn tự than thở, tỏ ra đau thương nhìn Lăng Diệu.
Nhưng Lăng Diệu lại chẳng ngó ngàng gì tới cô ta, anh vẫn luôn nhìn Lê Hân Dư âu yếm.
“Chúng ta đi thôi, báo cáo kiểm tra chắc cũng sắp có rồi.” Lê Hân Dư không thích ảnh mắt của cô gái này chút nào, bèn kéo Lăng Diệu đi.
“Được, chúng ta đi thôi!” Lăng Diệu cầm lấy tay cô đặt trong tay xoa xoa.
“Chủ tịch Lăng, chị Hân Dư, hai người có thể để lại cách thức liên lạc không?” Diêu Thanh Mạn bước nhanh lên đuổi sát theo chặn đường bọn họ lại.
Lê Hân Dư nhăn mày, càng thấy khó chịu.
Cô bé này vồn vã quá!
Lăng Diệu không chờ cô trả lời đã mở miệng trước.
Anh kéo Lê Hân Dư bảo vệ bên người, thái độ nói chuyện với Diêu Thanh Mạn khác một trời một vực lúc nói chuyện với Lê Hân Dư: “Không cần thiết." “Tôi là bạn học của Nhã Trí, tôi...!"Đó là chuyện của cô và Nhã Trí, không liên quan gì tới chúng tôi.” Khi nhắc tới Lê Nhã Trí, cái cô có hành vi không đứng đắn, còn tạt nước bẩn lên người anh, muốn hại tất cả mọi người là trong mắt Lăng Diệu đã ngập tràn căm ghét.
Diêu Thanh Mạn nhận ra được tín hiệu này một cách chuẩn xác, cô ta càng cảm thấy kỳ la.
Sao thái độ của Lăng Diệu đối với Lê Nhã Trí lại tệ như vậy chứ? Rõ ràng tháng trước cô ta còn đăng bức ảnh lên mục khoảnh khắc mà.
Cô ta suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm được đáp án, lúc ngẩng đầu lên lại thì Lăng Diệu và Lê Hân Dư đã đi xa.
Kết quả kiểm tra của Lê Hân Dư cũng đã có.
Bác sĩ nói thân thể của cô không có vấn đề gì, chỉ là thể chất hàn, chỉ cần cố gắng điều dưỡng là được.
Nói ra cũng không phải là vô sinh, chỉ cần cố gắng nhiều thêm là được.
Tuy nói thế nhưng tần suất sinh hoạt vợ chồng của bọn họ nhiều như vậy, sao vẫn chưa có con, đúng là kỳ lạ thật.
Lăng Diệu nắm chặt tay Lê Hân Dư, anh bất đắc dĩ nhún vai một cái, có thể đúng là không gặp may.
Lăng Diệu ôm lấy bả vai của cô, mỗi dán vào vành tai trắng nõn của cô, hơi thở ấm áp phà ra bên tại cô: “Thân thể không có chuyện gì là tốt rồi, buổi tối chúng ta tiếp tục cố gắng thôi."
Lăng Diệu cũng không ngại bệnh viện còn có những người khác, anh ôm cô, gian tà nói: “Lại chuyển sang chỗ khác, đổi tư thế khác, kích thích thêm mấy lần, nói không chừng nòng nọc nhỏ có thể tìm được đúng vị trí của mẹ"
Lê Hân Dư nghe anh nói mà khuôn mặt đỏ bừng.
Y tá đi ngang qua không khỏi nhìn thêm mấy lần: “Bà Lăng, bà khó chịu ở đâu phải không? Sao mặt bà lại đỏ thế kia?”
Lê Hân Dư căm giận trừng mắt với Lăng Diệu, sau đó lại giẫm lên chân anh một cái.
Lăng Diệu cũng không tức giận, hiếm khi dễ chịu nói cười với với y tả: “Cô ấy không thoải mái lắm, trở về nhà tôi gãi cho cô ấy là được.”
Cô y tá còn nhỏ tuổi, cô ta như hiểu như không gật đầu, không hỏi nữa.
Nhưng mà Lê Hân Dư lại hiểu rõ ý của anh, khuôn mặt càng đỏ hơn..