Chương Anh sai rồi được không
Lê Hân Dư đành phải mang đồ về phòng.
Cô lơ mơ mở thùng hàng ra, thì thấy bên trong không chỉ có món ngọt, mà còn có cả đồ ăn và canh.
Hơn nữa, tất cả đều là món cô thích ăn nhất.
Ở góc trên cùng của trang, còn có in logo của cửa tiệm này.
Là nhà hàng có thích nhất, mà còn thường hay đến cùng với Lăng Diệu.
Cô còn nhớ nhà hàng này không bao giờ có dịch vụ giao hàng.
Người có thể khiến cho nhà hàng không có dịch vụ giao hàng phải phá lệ, cũng chỉ có Lăng Diệu.
Đang nghĩ nên xử lý đống đồ này như thế nào, thì điện thoại ong ong rung lên hai lần, là tin nhắn của Lăng Diệu gửi đến.
“Đã nhận được đồ ăn chưa? Sau khi ăn xong tâm trạng có đỡ hơn chút nào không
Lê Hân Dư có chút muốn cười, rõ ràng chính anh là người gắt gỏng đóng sầm cửa lại đi.
Bây giờ, lại hỏi cô có phải vẫn còn giận không.
Thực ra cô cũng hiểu, đây là ý tốt của Lăng Diệu.
Không trả lời tin nhắn của anh, nhưng lại mở hộp đồ ăn mà anh nhờ người ta giao đến và bắt đầu thưởng thức.
Sau khi ăn xong và vệ sinh cá nhân, cũng không đợi anh về, cô leo thẳng lên giường.
Chọn một quyển sách trong phòng làm việc mang về phòng ngủ, xem được một lát thì nằm xuống nghỉ ngơi.
Lúc Lăng Diệu trở về thấy thức ăn giao đến ở phòng khách đã hết sạch, đột nhiên trong lòng cảm thấy có chút hối hận, tính sai rồi, anh nên tự giao đến mới đúng.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, bên trong đen kịt, người ở trên giường đã ngủ
Anh khẽ thở dài, rón rén đi tới, vén chăn lên và chui vào.
.
Truyện Dị Năng
Anh vừa trở về, trên người còn mang theo hơi lạnh, Lê Hân Dư lập tức tỉnh dậy, đôi mắt đẹp long lanh trong màn đêm.
Cô nhìn anh, trở mình và quay mặt sang bên kia, ngủ tiếp.
Lăng Diệu cởi quần áo trên người nhanh gọn lẹ rồi ôm cô vào lòng: “Vẫn còn giận sao?”
Lê Hân Dư mím môi, không nói gì cả.
Anh có được dãn được, cắn vào lỗ tai cô, mềm giọng nói: “Là anh sai được không? Anh không nên nổi nóng với em.
Thực ra anh vừa đóng sầm cửa lại đi ra, lúc vào thang máy đã cảm thấy hối hận.
Anh đã bỏ ra nhiều công sức như vậy mới dỗ được Lê Hân Dư, nếu vì một chút chuyện nhỏ này lại cãi nhau, anh vẫn là người thiệt thòi.
Nói cho cùng, không phải cô không thể rời khỏi anh, mà là anh không thể rời khỏi cô.
Hai cánh tay của Lăng Diệu ôm chặt ngang eo và bụng của cô, vị trí từ ngực trở xuống, kéo cô vào trong lòng mình: “Hừ, nói câu gì di?" “Anh muốn nghe em nói gì?” Giọng nói của cô rất bình thường, không nghe ra được cảm xúc gì.
Nhưng Lăng Diệu có thể cảm nhận được, cô đang không vui.
Nhưng, cô không kháng cự anh tới gần, chí ít chứng minh, cô cũng không cảm thấy tức giận nữa.
Xem ra, giao thức ăn nhanh tình yêu vẫn có hiệu quả.
Lăng Diệu thừa thắng truy kích, cầm tay cô sờ vào mu bàn tay sưng đỏ của anh, chơi khổ nhục kể: “Em xem đó, sưng cả lên rồi, đau lắm.”
Lần này, cuối cùng cô đã phản ứng lại: “Vậy anh còn dám đấm vào cửa nữa không?"
May thay đó là cánh cửa kim loại, hơi lõm xuống một mảng, nếu là cánh cửa gỗ, sau khi đấm vỡ trên tay anh chắc sẽ bị rất nhiều gai đâm trúng.
Bây giờ anh còn không biết xấu hổ kêu đau như một đứa bé.
Lăng Diệu xoay người cô lại, hôn lên môi cô: “Dù sao người đau cũng là anh, đánh vào chỗ nào cũng không sao, nhưng nhất định sẽ không rơi vào người em.”
Trái tim của Lê Hân Dư mềm đi, đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay anh trong bóng tối, đúng là đã sưng lên một cục..