Chương Mặt bị làm sao?
Cửa phòng lại bị đá văng vang lên một tiếng “rầm”.
Cả nhà ba người kia vừa đi không xa, giờ lại bị bảo vệ đẩy vào.
Khó khăn lắm thằng bé mới ngừng khóc, giờ lại bị dọa nên càng khóc to hơn, giọng cũng khàn đi, gào khóc oa oa, vô cùng đáng ghét.
Lúc này Lê Hân Dư và Giang Dật Hàn mới tách ra, nhìn về phía ba người này một cách khó hiểu.
Chưa kịp hỏi thì câu trả lời đã xuất hiện.
Lăng Diệu sầm mặt, khoan thai đi ra từ phía sau đám người đó.
“Lăng Diệu.
Sao bỗng nhiên anh lại xuất hiện ở đây?
Bảo vệ kéo cả gia đình ba người ồn ào kia lại, Lăng Diệu giống như là trăng giữa ngàn sao, anh đi xuyên qua đám người đến trước mặt cô.
Ánh mắt thâm sâu luôn nhìn vào mặt cô, giọng nói của anh âm trầm: “Mặt bị làm sao vậy?"
Vốn dĩ da Lê Hân Dư đã trắng nõn mềm mịn, bình thường anh véo một cái cũng sẽ để lại vết đỏ thấy rõ trên người cô.
Dấu tay nhỏ trên khuôn mặt cô quá rõ ràng.
Lăng Diệu đưa tay muốn chạm vào lại bị Lê Hân Dư tránh đi: “Em không sao.
“Chỗ khác có bị thương không?” Anh tra hỏi.
“Không có, chỉ bị đánh một cái vào mặt, không quá mạnh.” Lê Hân Dư không biện hộ cho cậu bé, cô chỉ kể đơn giản về tình huống của mình.
“Em không nói anh cũng nhìn ra được, vậy cái vết móng tay chút éc đó là của ai?" Đôi mắt sâu thẳm của Lăng Diệu lạnh lùng tiếc qua khuôn mặt của ba người nhà này.
Lần này người phụ nữ không dám làm càn giống như vừa rồi, giọng nói hạ xuống thấp hơn rất nhiều: "Là Tiểu Khải vô ý.
Ánh mắt Lê Hân Dự thản nhiên quét qua người phụ nữ kia một cái, giờ mới phát hiện hóa ra cô ta có thể dùng âm lượng giống người bình thường để nói chuyện.
Vừa rồi câu nào người phụ nữ này cũng đều la lối ngoa ngoắt, cô còn tưởng là giọng to bẩm sinh.
Tới trước mặt Lăng Diệu thì ngoan ngoãn nghe lời, xem ra, chẳng qua cũng chỉ là người yếu đuối mà thôi.
Người phụ nữ trợn mắt nhìn Lê Hân Dư một cái: “Nhìn cái gì, nếu không phải cô đánh Tiểu Khải nhà tôi thì tôi cũng không muốn nhìn thấy cô đâu." “Xem ra, khả năng đổi trắng thay đen của cô đã được tôi luyện đến đỉnh cao rồi.” “Con đàn bà này ăn nói kiểu gì vậy hả, cô đánh trẻ con rồi còn lý sự đúng không!” “Làm cho cô ta ngậm miệng.” Lăng Diệu thản nhiên nói.
Vệ sĩ lập tức hiểu ý, bịt miệng người phụ nữ kia lại.
Giọng nói của Lăng Diệu rất chậm rãi nhưng lại làm cho người ta có cảm giác không thể xen vào được: “Đánh cô ấy như thế nào thì đánh trả lại như
Người phụ nữ trợn to mắt.
Lúc trước cô ta và chồng đã bế con đi rất xa rồi, bỗng nhiên bị một đám người bắt quay về, cô ta biết ngay là người đàn ông này chắc chắn không dễ động vào.
Trên đường đi, người này không hề nói một câu nào, chỉ sai vệ sĩ giữ ba người nhà họ, tình lạnh lùng, nhìn không chớp mắt, coi bọn họ giống như không khí.
Cô ta còn không hiểu vì sao, bọn họ đều là nông dân, cũng không làm gì để có thể bị người ta ghim.
Bây giờ mới biết rõ, không ngờ, người đàn ông này lại đến báo thù cho người phụ nữ kia.
Người phụ nữ bị bịt mồm lại, không thể nói chuyện được.
Người đàn ông nói dè dặt: “Chúng tôi không cố ý, là thằng bé không cẩn thận đụng phải "
Khỏe môi Lăng Diệu nhếch lên nhưng là một nụ cười lạnh lẽo: “Ai sinh con thì người ấy quản giáo, hoặc là đánh đứa con, hoặc là đánh chính các người, các người quyết định đi."
Vệ sĩ nhận được mệnh lệnh thì buông tay ra.
Người phụ nữ tức giận bất bình: “Tiểu Khải của chúng tôi mới được bốn tuổi, vẫn còn là trẻ con, đều là người lớn, sao lại tính toán với trẻ con làm gì.
“Cô nói những lời này cũng không sai” Lăng Diệu thản nhiên nói.
Người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm..