Chương Phu nhân độc ác ức hiếp người khác
Lâm Dĩ Thuần cúi đầu, thận trọng đi lướt qua bên người cô.
Liếc cô ta một cái thôi Lê Hân Dư cũng cảm thấy phiền, cô cầm điện thoại thầm tức giận muốn đi tìm Lăng Diệu tính sổ.
Lâm Dĩ Thuần thấy sắc mặt cô không tốt thì bỗng căng thẳng trượt chân, tài liệu trong tay rơi xuống lả tả.
Tài liệu chính thức không được dùng máy dập đóng thành quyền mà đều được cố định bằng kẹp giấy.
Ngã như vậy thì tài liệu vương vãi ra khắp mặt đất, không thể nào để vậy mang đi mà phải sắp xếp lại toàn bộ mới được, tuy rằng việc này không khó nhưng chỉnh sửa lại cũng khá tốn thời gian.
Mà những tài liệu này đều cần gấp, bây giờ thì không có cách nào giao được.
Lâm Dĩ Thuần cuống lên vừa lau nước mắt vừa nhặt tài liệu, trông như bị ăn hiếp dữ lắm.
Ban đầu Lê Hân Dư không muốn dây dưa với cô ta thêm nữa, nhưng với bộ dạng này của Lâm Dĩ Thuần, nếu cô không nói gì thì sẽ biến thành lỗi của mình.
“Cô khóc cái gì? Tôi mắng cô hay là đánh
Cô?" “Tôi không khóc” Lâm Dĩ Thuần thút thít nói.
“Cô cho là tôi mù hay là tôi ngốc?”
Lâm Dĩ Thuần nhặt tài liệu rơi khắp sàn, tiếng khóc lớn hơn một chút: “Tôi chỉ sợ phu nhân hiểu lầm tôi, thật sự tôi không nghĩ nhiều như vậy.”
Lê Hân Dư bị cô ta làm cho tức giận đến bật cười: “Nãy giờ cô cứ tự nói đừng hiểu lầm, đừng nóng giận, tôi nói cái gì chưa?”
Lâm Dĩ Thuần không biết trả lời thế nào, hốt hoảng nhặt giấy trên mặt đất.
Trưởng phòng là người thương hoa tiếc ngọc, thấy thế thì vội vàng đứng ra làm người hoà giải: “Được rồi Lâm Dĩ Thuần, cô đừng khóc, vào phòng vệ sinh rửa mặt một cái đi, tài liệu để tôi nhặt cho.” “Cảm ơn trưởng phòng, nhưng chuyện tôi làm sai thì nhất định tôi phải chịu trách nhiệm.” Lâm Dĩ Thuần tiếp tục nhặt giấy dưới đất.
Rất nhiều người đã bu tới xem trò vui, không chỉ là trưởng phòng mà kể cả những người khác cũng cảm thấy Lê Hân Dư quá đáng khi bắt nạt một nhân viên nhỏ như thế này.
Lâm Dĩ Thuần từng làm thư ký ở tầng mười tám, có tiếp xúc thân mật với Chủ tịch Lăng nhưng chưa từng lên giường, sao phu nhân có thể ác độc ức hiếp người thật thà như vậy.
Trong chốc lát những người ban đầu có chút thiện cảm với Lê Hân Dư cũng bắt đầu thấy phản cảm.
Lúc này rất nhiều người tự mình khẽ bàn luận.
Lê Hân Dư hít sâu một hơi, giẫm chân lên bàn tay đang nhặt giấy của Lâm Dĩ Thuần.
Tất cả đều mắng cô ác độc lòng dạ hẹp hòi thì cô sẽ biến sự ác độc đó thành thật luôn, cũng không phụ lòng dáng vẻ đáng thương của Lâm Dĩ Thuần làm gì.
Bị giẫm lên ngón tay, Lâm Dĩ Thuần vốn đang nhỏ giọng khóc thút thít thì nước mắt lập tức chảy thành dòng: “Đau, phu nhân, tôi đau quá, xin cô bỏ qua cho tôi đi.”
Lần này tiếng bàn luận càng lớn hơn.
Thấy một đám người tụ lại ồn ào, trợ lý Lưu quát đám người kia: “Âm ĩ cái gì vậy, còn chưa đến giờ tan tầm đầu, không cần tiền lương nữa à? Tất cả về làm việc cho tôi.”
Chủ tịch Lăng và Chủ tịch Hướng cùng nhau đi xuống, nói là muốn đi tìm vợ, nhìn thấy cảnh này thì sao được.
Tuy rằng gần đây tâm trạng Chủ tịch tốt nhưng cũng không thể khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh như thế, phải biết là Chủ tịch luôn luôn phân biệt công và tư rõ ràng.
Đám người nhao nhao tản ra, và hình ảnh Liên Hân Dư giẫm lên tay Lâm Dĩ Thuần bất ngờ đập vào mắt.
Lăng Diệu và Hướng Lập Hiên vừa đi thang máy xuống thì đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Anh lạnh lùng mở miệng: “Tất cả dừng lại, không một ai được đi.”
Không ngờ Chủ tịch xuất hiện kịp thời như thế, ai nấy đều dừng bước và quay người lại.
Nhìn thấy phu nhân Chủ tịch chơi xấu vô lý, ngang ngược ức hiếp người khác như thế ở công ty, chắc chắn Chủ tịch sẽ nổi giận.
Có trò hay để xem rồi đây.
Họ không muốn đi, họ muốn tận mắt chứng kiến kết cục của vị phu nhân hung hăng kiêu ngạo này sẽ như thế nào..