Mang theo cả cơ thể đầy vết hôn đi tham dự yến tiệc, cho dù Lăng Diệu không sợ mất mặt thì cô cũng sợ!
Hướng Hy Nhiên bị bộ dạng đần đo, nghiêm túc ấy của cô làm cho cười chảy nước mắt.
Phải một lúc sau mới dừng cười lại được, cô vẫy tay gọi nhân viên trong tiệm: “Em vào trong kho lấy bộ W đại sư "Chân ái" ra đây.”
Nhân viên do dự một lúc: “Nhưng bộ ấy chẳng phải chị giữ cho tiểu thư Y sao ạ?"
Hướng Hy Nhiên lạnh mặt: “Giữ lại? Là do cô đồng ý, hay do tôi đồng ý?"
Nhân viên ngay lập tức cúi đầu: "Xin lỗi, bởi vì hôm ấy tiểu thư Y đi cùng thiếu gia tới, cho nên em mới nghĩ..." "Tôi không muốn nghe giải thích, mau đem bộ đó qua đây "Vâng."
Cô gái nhân viên tiệm nhanh chóng chạy đi lấy trang phục.
Tận dụng khoảng trống thời gian, Hướng Hy Nhiên đích thân trang điểm cho Lê Hân Dư, che đi những vết hôn trên cổ cô, lớp phấn mỏng cũng hòa hợp với làn da của cô, đúng là không nhìn ra được gì nữa.
Sau khi bị Hướng Hy Nhiên đẩy vào thay đồ, cô còn được Hướng Hy Nhiên đích thân giúp cô che đi những vết hôn ở chỗ khác trên người.
Đàn ông thì không cần phức tạp như vậy, chỉ cần thay bộ trang phục là xong.
Lăng Diệu ngồi trên sofa đợi một lúc lâu, sự nhẫn nại gần như đã hết, hơn nữa từ trước tới giờ chưa có một cô gái nào dám để anh phải đợi lâu như vậy.
Lông mày anh chau lại, ánh mắt tỏ ra bực bội.
Khi Lê Hân Dư bị Hướng Hy Nhiên kéo ra ngoài, Lăng Diệu có chút ngờ ngẩn.
Anh vẫn luôn biết Lê Hân Dư là một mỹ nữ, nhưng cũng chưa từng nghĩ cô lại đẹp đến vậy.
Bộ trang phục hoàn hảo ấy thể hiện đường cong trên cơ thể cô, vòng eo con kiến, vòng ngực đầy đặn, lộ ra làn da trắng bóc của cô.
Thiết kế xẻ tà khiến đôi chân cô như lộ ra mà cũng như không lộ, tà váy bay bay giống như cánh bướm trắng thuần khiết trong trắng, tiểu thư Lê lộng lẫy lại thuần khiến như một nàng yêu tinh giữa vườn hoa.
Bộ trang phục này là bộ cuối đại sư W thiết kế khi còn sống, chỉ có một bộ duy nhất dùng để tưởng niệm những điều tốt đẹp về người vợ của mình và tình yêu giữa họ.
Không ít người vì muốn có được nó đã bàn luận, thu hút ánh nhìn của rất nhiều người.
Chỉ có điều bộ trang phục này khi thuộc về tay Hướng Hy Nhiên lại chưa từng được xuất hiện trước công chúng.
Hướng Hy Nhiên cũng là một nhà thiết kế, là người hiểu được linh hồn.
Nói câu khó nghe, có khi không phải người chọn trang phục mà là trang phục chọn người.
Đổi là người khác có khi chưa chắc đã mặc ra được hiệu quả như này.
Ánh mắt Lê Hân Dư trong veo, khí chất thanh nhã, nhưng cơ thể lại vô cùng gợi cảm, bộ trang phục này như chỉ dành riêng cho cô.
Bị Lăng Diệu nhìn chằm chằm khiến cả người cô như nổi hết da gà, Lê Hân Dư có phần mù mờ, cô đẹp nhưng lại không biết, gượng gạo xoa xoa cổ: "Sao vậy, không đẹp ư?”
Lăng Diệu nhếch môi: “Đẹp” "Há?" Khoảng cách hơi xa khiến Lê Hân Dư nghe không rõ.
Anh bước tới trước mặt cô, ngón chân đối diện ngón chân, giơ tay nâng cằm cô lên, chầm chậm cúi xuống, áp vào mũi cô, nói rõ từng từ một: "Tôi nói, rất đẹp."
Hơi ấm từ mũi anh thở ra, cô hít thật sâu mang theo hơi ấm ấy của anh.
Lông mi cô run dữ dội.
Đẹp thì đẹp nhưng tại sao lại phải tiến tới gần như vậy làm gì cơ chứ.
Lê Hân Dư thầm cự lại trong lòng.
Cô đặt tay lên ngực rồi đẩy anh ra, nhưng anh không hề nhúc nhích.
Hơi thở của anh càng ẩm nóng, càng lúc càng ép sát cô hơn..
Trái tim bất giác run rẩy, cô đánh hơi thấy mùi nguy hiểm: "Anh...!đừng lại gần như vậy, được không?"
Anh không nói câu nào, chỉ có ánh mắt càng ngày càng sâu thẳm hơn, in bóng hình bé nhỏ của cô.
Cũng may có Hướng Hy Nhiên giải vây kéo cô ra: "Được rồi, tranh thủ thời gian đi, tóc của em ấy vẫn chưa làm, mặt cũng chưa trang điểm nữa.
Muốn hôn thì về nhà hôn đi, ở "Hình Thượng" này là phải nghe chị hết..