Chương Nhìn mặt con bé lần cuối
Nhưng Viên Vũ lại không cho: "Không, Hân Dư, con cũng đến đây đi, con nhất định phải đến.”
Viên Vũ lại khóc lóc cầu xin cô: “Nhã Trí muốn gặp con, con bé muốn gặp con lần cuối.
Coi như mẹ cầu xin con nể tình hơn hai mươi năm nuôi dưỡng, con đến bệnh viện một chuyến được không? Trước đây đều là mẹ không tốt, mẹ xin lỗi con, con với bố con đến đây được không?" “Nhã Trí thật sự sắp chết rồi, con bé muốn gặp con lần cuối.
Người ta thường nói lời nói của người sắp chết đều là thật, nếu trước khi rời khỏi cõi đời này mà con bé vẫn còn nín nhịn không nói ra được, cho dù có làm quỷ cũng không thể nào đi đầu thai được.
Hân Dư, chỉ cần con đến đây, mẹ sẽ quỳ xuống xin lỗi con.” “Nếu con vẫn chưa nguôi giận, lần trước mẹ đánh con mấy cái tát, con cứ trả lại mẹ gấp ba lần năm lần cũng được.
Viên Vũ thật sự yêu thương Lê Nhã Trí, bởi vì Lê Nhã Trí mới thật sự là núm ruột của bà ta.
Cho dù bà ta đối xử với Lê Hân Dư tốt cỡ nào thì đó cũng chỉ là chút tình cảm còn thừa lại sau khi đã dành hết cho Lê Nhã Trí.
Viên Vũ có thể vì Lê Nhã Trí mà không nhận đứa con gái Lê Hân Dư này, nhưng để hoàn thành nguyện vọng trước lúc chết của Lê Nhã Trí, bà ta cũng có thể vứt bỏ tự trọng đi cầu xin sự tha thứ của Lê Hân Dư.
Đây mới là tình mẹ...!
Viên Vũ có đối xử tốt với cô hơn nữa cũng chưa chắc đã thật sự xem cô là con gái ruột, chẳng qua chỉ là thương hại cô.
Bà ta chỉ cảm thấy cô là một con sâu đáng thương bị vứt bỏ ở trại trẻ mồ côi mà thôi.
Giờ khắc này Lê Hân Dư bỗng nhiên thấy thoải mái, thật ra nhà họ Lê chưa từng là nhà của cô, là cô tự lừa mình dối người, ràng buộc bản thân mà thôi.
Hà tất phải vậy chứ?
Đó cũng không phải là bố mẹ của cô, không phải là nhà của cô.
“Hân Dư con vẫn đang nghe sao? Xin con đến gặp em gái con một lần cuối được không?” “Được!” Cô thốt lên một chữ cuối cùng.
Gặp cô ta một lần cuối, xem như lời chào tạm biệt với nhà họ Lê đi.
Lăng Diệu nói: “Anh đưa em đến đó.
“Được.” Cô chớp mắt, mỉm cười nói với Lăng Diệu: “Có anh thật tốt
Chỉ có Lăng Diệu là hoàn toàn không giấu giếm cô.
Mà bây giờ cô cũng chỉ còn lại một mình anh.
Lê Khải Thiên vẫn đang thẫn thờ ngồi dưới đất, không có ý muốn đứng lên.
Lăng Diệu thiếu kiên nhẫn liếc mắt nhìn ông ta: “Đi hay không tùy ông, nhưng nếu ông không đi thì không thể gặp con gái ruột của ông lần cuối được đâu.
Ba chữ “gặp mặt lần cuối” này đâm mạnh vào lòng Lê Khải Thiên, ông ta bỗng đứng lên, lau nước mắt: “Tôi đi, tôi đi.
Mặc dù Lê Nhã Trí đã lừa ông ta, lợi dụng ông ta nhưng ông ta vẫn là không nỡ oán hận cô ta, càng không nỡ để cô ta chết.
Lần đầu tiên Lê Hân Dư nhìn thấy Lê Khải Thiên khóc, cô biết đây là bản năng của tình cha.
Mà tình cha này trước bao giờ đều không phải dành cho cô
Lê Khải Thiên ngồi xe của nhân viên, Lăng Diệu chở Lê Hân Dư đi đến bệnh viện.
Bọn họ vừa tới khu bệnh nặng thì Viên Vũ đã lập tức nhào tới, hai mắt bà ta vẫn còn sưng đỏ, trên mặt toàn là vệt nước mắt: “Con mau đi xem Nhã Trí đi, con mau vào thăm con bé.
Nhã Trí vẫn luôn miệng nhắc tới tên của con, con bé muốn gặp con
Dáng vẻ bà ta kích động như thể sẽ làm cô bị thương khiến Lăng Diệu nhịn không được, anh kéo Lê Hân Dư về phía mình, ngăn hai người bọn họ ra.
Viên Vũ biết bây giờ mình đang ở thế yếu, bà ta không ngừng lau nước mắt, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
Để có thể bảo Lê Hân Dư đi gặp con gái bà ta lần cuối, bà ta đành quỳ xuống đất “bụp” một tiếng: “Chuyện lúc trước đều là lỗi của mẹ, mẹ không biết Nhã Trí đang nói dối, càng không cố ý chia rẽ gia đình của con, mẹ xin lỗi con, con đi gặp Nhã Trí lần cuối được không?"
Lê Hân Dư bị giật mình bởi tiếng dập đầu của Viên Vũ, cô đỡ Viên Vũ dậy: “Tôi không trách bà.” “Nếu con không trách mẹ thì đi thăm em gái con được không? Bác sĩ đã nói rồi, con bé không gượng được qua tối nay, con bé có lời muốn nói với con.
Mẹ xin con đấy, gặp con bé lần cuối đi.”.