Cơ thể bật ngửa giữa không trung mất đi trọng tâm, sau đó cùng rơi xuống lầu theo lực hút của Trái Đất.
Khoảnh khắc Lê Hân Dư bị Giang Nhiên Nhiên kéo xuống, cô không có cảm giác sợ hãi.
Cảnh tượng trước mắt quay cuồng, cô không nhìn thấy gì cả, thời gian ngần ngủi không kịp cho cô cơ hội sợ hãi.
Chuyện thật sự khiến cô sợ hãi là Lăng Diệu liều mạng nhảy xuống cùng cô, tóm chặt cổ chân của cô.
Cổ tay cô bị Giang Nhiên Nhiên giữ chặt, mà cổ chân của cô lại bị hại tay của Lăng Diệu năm chắc.
Cả người cô bị treo ngược giữa lưng chừng, còn Lăng Diệu vì giữ cô mà nửa người cũng đã nhoài ra khỏi mép sân thượng.
Người năm lấy cổ tay có không chịu buông, muốn đưa có cùng xuống địa ngục, còn người muốn đưa cô về thiên đường cho dù không chống đỡ được cũng không chịu từ bỏ.
Điểm tựa cơ thể của Lăng Diệu vốn không chắc chắn, chưa kể tới ngoài việc giữ chặt Lê Hân Dư, anh còn phải chịu sức nặng của Giang Nhiên Nhiên đang ở phía dưới cô.
Rốt cục Lê Hân Dư không chịu nổi, kêu lên: "Lăng Diệu!
Cô muốn sống, nhưng cô càng không muốn anh chết chung với mình.
Có có rất nhiều điều muốn nói, nhưng có quá nhiều điều, tất cả xoắn xuýt vào nhau, tranh giành nhau, cuối cùng cũng không nói được gì.
Đầu óc của Lê Hân Dư căng lên, chỉ có tiếng thét sợ hãi vang vọng bốn phía
Mặt Lăng Diệu đỏ lên, gân xanh trên trán cũng nổi lên, anh đã cố gắng đến cực hạn nhưng dù thế nào cũng không chịu buông tay.
“Tin anh đi, anh sẽ cứu được em.
Hãy tin anh!”
Lê Hân Dư không nhịn được khóc thành tiếng.
Giang Dật Hàn thấy thế vội vàng bước lên giúp đỡ.
Anh nằm cánh tay của Lăng Diệu, kéo Lê Hân Dư và Giang Nhiên Nhiên lên.
Lính cứu hỏa cũng kịp thời chạy tới, đông người sức lớn, hai người lắc lư giữa lưng chừng từ từ được kéo lên.
Cơ thể của Lê Hân Dư được kéo đến mép sân thượng, bàn tay của Giang Nhiên Nhiên vẫn giữ chặt tay của cô.
Lê Hân Dư được kéo lên sân thượng từng chút một, hai chân cô đã mềm nhūn.
Cô ôm cổ Lăng Diệu thật chặt, bật khóc như một đứa bé.
Lăng Diệu để cô ôm anh, kéo bàn tay ra sau lưng cô, khẽ vỗ về an ủi: “Không sao rồi, không sao rồi.”
Tay của Giang Nhiên Nhiên cũng bị lính cứu hỏa kéo lên trên, nhưng cô ta không cam lòng, sống khó khăn như vậy thì thôi đi, tại sao ngay cả chết cũng không thể thành công chú?
Mặc kệ Lê Hân Dư làm gì cũng có người cứu, ngay cả chết cũng khó vậy sao? Khoảnh khắc hai chân vừa chạm đất, cô ta đẩy mạnh Lê Hân Dư ra, nếu không chịu để cho cô ta chết, vậy thì để Lê Hân Dư chết đi là được.
Lê Hân Dư ôm chặt Lăng Diệu còn chưa kịp buông tay, cả người lại ngã ngược ra ngoài lần nữa.
Cảnh tay Lăng Diệu đã mỏi nhừ, không còn sức chống đỡ nữa, thế nhưng anh vẫn kéo chặt cô lại theo quán tính, ôm cô vào lòng.
Hai người đứng lại, chỉ thiếu chút nữa là đã thật sự cùng rơi xuống lâu.
May là chung quanh có nhiều người nên kéo Lăng Diệu lại.
Trái tim của Lê Hân Dư lập tức nhảy vọt lên lại nhanh chóng hạ xuống, chỉ trong vài phút ngắn ngủi nhưng còn kích thích hơn chơi tàu lượn siêu tốc vô số lần.
Cô không sao.
Nhưng vì cửu cô, Lăng Diệu đã bị đập lưng vào thanh thép bê tông chỗ mép sân thượng, không biết trúng chỗ nào mà máu chảy ra ồ ạt
Lê Hân Dự không nhìn thấy chỗ vết thương, chỉ có thể nhìn thấy chiếc áo sơ mi nhuốm máu và khuôn mặt dần tái nhợt của anh.
Vẻ mặt của Lăng Diệu càng lúc càng xấu, Lê Hân Dự sợ hãi đến cực điểm, cô lo đến nỗi quên cả khóc nhưng nước mặt vẫn không ngừng trào ra.
Cánh tay của anh dân dần buông thống xuống, mí mắt cũng cảng lúc càng nặng.
“Em xem đi, anh thực sự yêu em.
Lăng Diệu nói một câu cuối cùng trước khi bất tỉnh..