Tiếng tát lanh lảnh mà vang dội.
Cái tát của Lê Khải Thiên nặng nề rơi trên mặt cô, Lê Hân Dư bị tát đến nghiêng đầu sang một bên.
Nếu không phải vì bà Lê đau lòng đỡ cô dậy, thì Lê Hân Dư chẳng đứng vững được mà đã té xuống đất.
Bà Lê đau lòng ôm chặt Lê Hân Dư: "Con gái ngốc của tôi, con từ từ nói chuyện với ba mình, đừng cứng miệng, nghe ông ấy, có gì từ từ nói."
Lê Hân Dư ôm miệng gật đầu.
Từ bé đến lớn cô chưa bao giờ dám cãi lại cha mình?
Lê Khải Thiên vẫn chưa bớt giận, vẫn muốn đánh nữa nhưng nhìn thấy vợ mình bảo vệ cô, một tay kéo vợ mình về phía con gái nhỏ Lê Nhã Trí.
Lê Khải Thiên chỉ vào mũi cô chửi: "Lê Hân Dư, mày có chết thì cũng đừng kéo theo gia đình nhà họ Lê!” “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Đột nhiên nhận lấy cái tát nhưng đến nguyên nhân tại sao cô cũng không rõ.
"Tao còn muốn hỏi mày đã làm chuyện gì rồi." Lê Khải Thiên vô cùng tức giận, đập tay lên bàn trà, khiến mấy chén trà rung lắc: “Mày rốt cuộc đã làm gì khiến nhà họ Lăng chỉ sau một đêm muốn rút vốn, Lăng Diệu còn nói đồng ý ly hôn?"
Không biết xảy ra chuyện gì mà sau một đêm nhà họ Lăng lại muốn rút toàn bộ số vốn khiến Lê Khải Thiên cả đêm không ngủ được, nghĩ đủ mọi cách để liên lạc với nhà họ Lăng.
Cuối cùng phát hiện tuy hai nhà là thông gia nhưng khoảng cách lại vô cùng xa xôi.
Nếu như đối phương không muốn có bất cứ liên lạc nào thì ông làm mọi cách cũng không thể liên lạc được.
Thấp thỏm cả đêm, từ sáng sớm Lăng Diệu đã cho người gọi điện nói sẽ nghe theo Lê Hân Dư, anh đồng ý ly hôn.
Lần này Lê Khải Thiên cuối cùng cũng hiểu ra được vấn đề, vấn đề là ở cô con gái lớn này.
Ông dường như muốn bùng nổ.
"Kết hôn với Lăng Diệu thì mày thiệt ở chỗ nào, Lê Hân Dư mày nói cho tao biết, rốt cuộc mày muốn gả cho người như thế nào?" Địa vị và thân phận của Lăng Diệu, tất cả phụ nữ ở thành phố A này đều dính lấy anh, dù không kết hôn được nhưng đến tình một đêm cũng đổ xô vào.
Còn cô thì hay rồi, không dễ dàng gì gả vào nhà họ Lăng, nhưng một chút cũng không biết quý trọng.
"Mày có biết để mày có thể gả vào nhà họ Lăng, ba đã tốn biết bao tâm tư không? Nếu như không phải vì năm ấy Nhã Trí còn quá nhỏ, còn không bằng để Nhã Trí gả cho nhà họ Lăng, bây giờ cũng không để ra nông nỗi như thế này" Nhà họ Lê lệ thuộc vào nhà họ Lăng sinh tồn ba năm, bây giờ giống như dây leo, chỉ dựa vào nhà họ Lăng mới có thể tồn tại.
Một khi nhà họ Lăng rút khỏi thì nhà họ Lê cũng không còn đường sống, chỉ còn một con đường duy nhất đó là đường chết.
"Ba!" Lê Hân Dư kinh ngạc nhìn Lê Khải Thiên
Lẽ nào năm ấy người hạ thuốc Lăng Diệu chính là bố cô?
Cô vẫn luôn không hiểu rõ, khi ấy đến "Kim Đế" đón bố uống say, sau khi mở cửa phòng khách sạn ra thì bị Lăng Diệu đè lên người giống như tên điên vậy, hay là do cô đi nhầm phòng?
Bởi vì không chắc chắn nên cô vẫn luôn không dám nói ra, lại càng không dám biểu đạt suy nghĩ của riêng mình.
Nhưng đến hôm nay cô mới biết thì ra đây chính là mưu kế do chính bố cô tạo ra để đưa Lăng Diệu và cô vào tròng.
Để cứu gia đình họ Lê, bố cô đã viện cớ uống say gọi cô đến đón, sau đó để cô nằm trên giường Lăng Diệu, rồi ép hai gia đình kết thông gia để cứu vãn gia đình họ Lê đang trong cảnh bi đát này.
Liên tưởng như vậy bỗng trở nên rất hợp lý.
Chẳng trách Lăng Diệu vẫn luôn căm thù cô như vậy.
Thì ra là cô có lỗi với anh trước.
Bỗng nhiên giống như bị ai đó cướp đi hết sức lực, cô ngồi bệt xuống sofa, mắt cay cay muốn rơi lệ: “Ba, con là con gái của ba, ba làm như vậy, có nghĩ tới một chút cảm xúc của con không?".