Lê Hân Dư bị bộ dạng của em gái dọa cho hãi hùng.
Em cô từ bé đến lớn đã được nuông chiều, không có gì nó muốn mà lại không có được.
Tính cách thẳng thắn, lời nói cũng luôn qua suy nghĩ rồi mới thốt, càng nghĩ cô càng sợ nó nảy sinh những tâm tư không nên có với Lăng Diệu.
"Nhã Trí, chị quay về tìm Lăng Diệu.
Những chuyện này, chuyện của nhà họ Lăng em không cần suy nghĩ linh tinh."
“Em biết rồi, chuyện của mọi người em không nhúng tay vào.” Lê Nhã Trí chẳng vui vẻ gì bước lên lầu.
Bà Lê liếc nhìn cô con gái nhỏ rồi cũng lên theo, nhẹ nhàng dùng những lời đường mật khuyên bảo: “Nhã Trí con giận rồi ư? Ba mẹ chỉ không muốn con liên lụy vào những chuyện này." Bà Lê thấp giọng nói, nắm lấy tay con gái mình, rồi lại đảo mắt xuống tầng dưới: “Mẹ biết tâm tư của con, nhưng tốt nhất con nên bỏ cái tâm tư ấy đi."
"Chị chẳng phải muốn ly hôn sao, tại sao mọi người không để chị ấy ly hôn?” Lê Nhã Trí tức giận: “Chị ly hôn rồi, chẳng phải con sẽ có cơ hội rồi sao? Đều trách mọi người sinh con muộn hai năm, nếu như con là chị thì đã tốt biết mấy."
"Lăng Diệu là anh rể của con, dù có ái mộ như thế nào thì cũng không được để lộ ra mặt.
Những gì con vừa nói muốn chị con nghĩ như thế nào?"
"Mọi người là vì thương chị hơn! Cái gì tốt cũng dành cho chị ấy."
"Nhã Trí ngốc này, đợi con lớn rồi, ba mẹ cũng sẽ tìm cho con một người chồng tốt."
"Con không còn là trẻ con nữa, lừa con có ý nghĩa không? Cả thành phố A này chỉ có một nhà Lăng gia, cũng chỉ có một Lăng Diệu.
Con tìm thế nào cũng sẽ không thể tìm được người đàn ông tốt như anh rể!" Lê Nhã Trí tự nhốt mình trong phòng, sống chết cũng không chịu nghe lời bà Lê.
Bà Lê chỉ biết thở dài lắc đầu.
Nhà họ Lăng không dễ dàng gì có thể gả vào, Hân Dư khi vừa mới gả cho Lăng Diệu, nước bọt của thiên hạ đã có thể nhấn chìm cô, vị trí hiện giờ cũng không hơn không kém gì...!
Bà thà để Lê Nhã Trí gả cho gia đình nhỏ hơn cũng không muốn vì lợi ích mà hi sinh hạnh phúc của con gái mình.
Lê Hân Dư nghe thấy tiếng đập cửa trên lầu liền biết rằng em gái mình lại giận dỗi.
Mắt chớp chớp, cô một mình bước ra phía ngoài.
Bà Lê nắm chặt lấy tay cô: “Hân Dư con đi đâu, vừa mới về mà."
"Tới nhà họ Lăng." Cầu cứu Lăng Diệu.
"Không vội vàng gì lúc này, nếu đã về rồi thì cùng ăn sáng với mẹ đã.
Trưa nay con muốn ăn món gì, mẹ làm cho con." Sức khỏa bà Lê không được tốt, nhưng tay bà nắm rất chặt: "Hân Dư, lâu rồi con không ăn cơm với mẹ rồi."
Bà Lê rất thương con gái lớn, nỗi khổ của con gái bà luôn để trong lòng, nhưng bà cũng không còn cách nào khác.
"Con..."
“Ăn xong bữa sáng rồi hẵng về nhà bên ấy, từ từ nói chuyện với mẹ chồng con.
Bà Lăng rất thích con, nếu như có thể nói chuyện từ chỗ bà ấy là dễ thương lượng nhất." Lê Khải Thiên ra lệnh cho cô làm sao để giải quyết mọi việc dễ dàng nhất.
“Con biết rồi."
Lê Khải Thiên nói không sai, bà Lăng rất thích Lê Hân Dư.
Vừa nhìn thấy Lê Hân Dư về nhà họ Lăng, bà đã ngay lập tức kêu người hầu chuẩn bị thêm vài món.
Còn than phiền con trai không bằng con dâu, con trai cả buổi tối không thấy tung tích đâu, con dâu còn biết buổi tối về nhà trò chuyện cùng hai người già này.
Thực chất bà Lăng trông không hề già chút nào, ai không biết còn khẳng định rằng bà chưa tới bốn mươi tuổi.
Bà Lăng đối xử với Lê Hân Dư càng tốt, Lê Hân Dư càng không có cách nào để nói ra những chuyện này với vị bề trên dễ mến như bà, giống như qua cầu rút ván vậy.
Bố cô đối xử với cô như vậy đã khiến cô rất phiền lòng rồi, nên cô không thể dùng cách này để làm tổn thương người khác.
Trước đây cô có thể thuận lợi kết hôn cùng Lăng Diệu để nhà họ Lăng góp vốn cho nhà họ Lê, một phần cũng là nhờ bà Lăng thương xót cô bị con trai mình say rượu mà cướp đi lần đầu của cô.
Bà nói con trai bà phải tự chịu trách nhiệm cho những gì mình gây ra.
Bà Lăng là người giúp lý lẽ chứ không giúp tình thân, nhưng khi cô biết Lăng Diệu cướp đi lần đầu của cô đều do ba của cô sắp đặt, cô cũng không thể lợi dụng sự yêu thương của bà dành cho mình để nói về chuyện góp vốn này nữa..