Sau khi rời khỏi nhà họ Lê, Lê Hân Dư cảm thấy rất mông lung.
Trước đây vì nhà họ Lê mà hi sinh hạnh phúc của mình, còn ngây thơ nghĩ rằng mình rất “vĩ đại".
Cô chỉ nghĩ đơn giản rằng giúp Lê thị vượt qua giai đoạn khó khăn này là có thể ly hôn giải thoát.
Nhưng hiện giờ xem ra bản thân cô cũng chỉ là một quân cờ trong tay ba mình, giúp ông đạt được hết mục đích này đến mục đích khác.
Cho dù không muốn nhưng cô cũng không thể bỏ rơi nhà họ Lê, dù gì đó cũng là nơi mà cô lớn lên, và ba là người có cùng chung huyết mạch với cô.
Nhưng có cần phải lấy cô ra giao dịch với Lăng Diệu, đào mỏ vàng của anh ta không?
Lăng Diệu phát hiện Lê Hân Dư dạo này rất ngoan ngoãn, kêu cô dọn qua đây sống cùng anh, không ngờ cô dọn qua thật.
Mỗi ngày còn thức dậy sớm làm bữa sáng, bữa tối đợi anh về ăn.
Anh thấy kinh ngạc nhưng cũng rất hài lòng.
Cô vốn dĩ là người đàn bà của anh, nên như vậy mới đúng, không như trước đây luôn trốn tránh anh đúng là không được hay cho lắm.
Mỗi lần muốn làm chuyện đó trên giường với cô, cô cũng phối hợp mà nghe theo.
Lê Hân Dư vốn dĩ rất cổ hủ.
Cô luôn muốn giữ hình tượng gợi cảm, thướt tha thu hút người khác, nhưng cô lại không biết rằng, một khi làm một tư thế đặc biệt nào đó cô lại luôn che mắt xấu hổ.
Gần đây quả thực cô rất ngoan ngoãn.
Lăng Diệu không chịu nổi, kéo cô vào bồn tắm uyên ương, rồi áp sát phía sau cô đè cô ra làm chuyện ấy.
Cô cũng không hề phản kháng lại mà ngoan ngoãn chịu đựng.
Sau khi làm chuyện đó xong, anh khoác áo tắm rồi ôm cô lên giường.
Thấy cô không còn chút sức lực nào nữa mới chịu buông tha cho cô.
Tất đèn rồi ôm chặt cô trong chăn ngủ.
Không biết nghĩ gì mà anh đột nhiên lại rất muốn hôn cô.
Anh vòng tay ôm cô, để gương mặt có đối diện với mình, bờ môi anh chạm nơi khóe mắt cô, một vị mặn chát.
Những ý đồ đen tối của anh bỗng chốc tiêu tan: "Khóc hả?"
Giọng cô ấp úng: "Không có, mệt qúa nên toát mồ hôi."
Tốt nhất là không có" Trái tim anh không dễ dàng gì mềm chút thì giờ lại cứng hơn rồi.
Anh không dễ bị lừa như vậy, tắm xong cho cô rồi mới ôm cô lên giường, toát mồ hôi nơi khóe mắt? Những lời này cũng chỉ có thể lừa trẻ con mà thôi.
Những ngày này bên nhau, anh nghĩ cô ít nhiều cũng có chút thay đổi nhưng không ngờ vẫn như vậy.
Cô có gì không hài lòng ư? Hay anh đã làm không tốt chỗ nào?
Từ khi cô chuyển vào trang viên Ngự Thủy, anh thậm chí từ chối tất cả tiệc tối xã giao để về nhà sớm ăn cơm tối cô nấu.
Trong bóng tối, ánh mắt Lăng Diệu càng sâu thẳm hơn.
Ngày hôm sau khi cô thức dậy chuẩn bị bữa sáng cho anh thì phát hiện anh đã dậy rồi.
Anh đứng bên giường mặc áo sơ mi, vòm ngực vạm vỡ của anh đối diện trước mắt cô.
Cô ngồi dậy, thành thục giúp anh đóng cúc áo.
Từ sau ngày bị cởi cúc ở nhà họ Lê, anh bỗng trở nên thích động tác này.
Mỗi tối đều muốn cô chủ động cởi cúc áo cho mình, sáng dậy lại để đôi bàn tay trắng nõn của cô đóng cúc áo.
Ánh mắt Lăng Diệu nhìn người phụ nữ yếu đuối trước mặt, nhẹ nhàng nói: "Sáng nay đừng làm bữa sáng nữa, tôi phải đi nước M, ít nhất mười ngày, nhiều nhất nửa tháng." "Ừ, được." Cô nói.
Anh bỗng nắm chặt tay rồi nhìn thẳng vào mắt cô: “Không có gì muốn nói với tôi sao?"
Cô nghĩ một lúc: “Có cần tôi chuẩn bị đồ giúp anh không?"
Anh gật đầu, rồi buông cô ra: “Đi đi."
Lăng Diệu đi rất vội, vì là chuyến bay sáng sớm.
Trợ lý Nam Phong từ sớm đã qua đón anh.
Sau khi anh đi, trong phòng chỉ còn lại một mình cô.
Trong lòng cô bỗng cảm thấy có chút trống vắng.
Không biết từ lúc nào cô bắt đầu để tâm tới anh rồi.
Có thể, bởi vì quá nhàn rỗi chăng?
Tìm chút việc gì đó làm chắc sẽ không nhớ tới anh nữa..