Đợi Hoàng Phong gửi xe rồi hai người cùng nhau vào trong.
Xung quanh là khung cảnh náo nhiệt, người người mua vé tham gia trò chơi, Vương Nhi thích thú nhìn hết trò này tới trò khác như một cô bé tiểu học lần đầu tiên được vào công viên vậy, vô cùng đáng yêu. Nhìn cô gái nhỏ vui vẻ, Hoàng Phong cũng vui theo, nắm tay cô cùng đi xem các trò chơi rồi mua vé tham gia. Trò đầu tiên là tàu lượn siêu tốc, Vương Nhi mua hai vé rồi cùng Hoàng Phong ngồi vào hàng ghế đầu, gạt cần an toàn mà gương mặt
Vương Nhi không giấu nổi sự hồi hộp nhưng đầy hưng phấn khiến Hoàng Phong nhịn không được trêu chọc:
- Nếu sợ thì đi xuống, không lát nữa muốn xuống cũng không được đâu!
Vương Nhi lườm cậu một cái, trả lời:
- Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi sợ, chờ đi không chừng là cậu trước tôi đó!
Hoàng Phong cười cười xoa đầu Vương Nhi, hành động này dường như cậu nghiện rồi, cùng với nắm tay cô khiến cậu vô cùng thoải mái và có cảm giác cô luôn ở bên cậu. Còn Vương Nhi lại cảm thấy mỗi lần cậu xoa tóc và nắm tay thì mình giống như con mèo nhỏ được vuốt ve, nâng niu và có cảm giác rất ấm áp, gần gũi nên không hề ghét bỏ mà còn muốn nhiều thêm.
Hành khách đã lên đầy đủ và tàu bắt đầu lăn bánh, ban đầu chỉ là chạy từ từ cho đến chỗ dốc, Vương Nhi vẫn còn thảnh thơi quay qua trêu Hoàng Phong:
- Thế nào, sợ bây giờ không chừng còn kịp!
Hoàng Phong tựa người vào ghế, nhàn nhã như đang dạo chơi liếc mắt nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói:
- Một lát nữa ai mà thét lên trước tiên thì những trò chơi còn lại người đó phải trả tiền!
Vương Nhi nghe vậy có hơi do dự nhưng nhìn cái mặt đáng ghét và nụ cười khiêu khích kia cô quyết định chơi thì chơi, ai sợ chứ.
Tàu đến chỗ dốc đột nhiên ngừng lại khoảng ba giây rồi trượt một cái như mất phanh mà lao thẳng xuống dưới. Tiếng thét chói tai của mọi người theo đó mà ầm ĩ, gió vù vù thổi như muốn đẩy những con người đó bay ngược lên trên.
Vương Nhi từ lúc tàu ngừng lại đã lấy tay bịt miệng mình không cho mình la lên, cô nhất định phải cố lên, cố lên, không được la nếu không số tiền mà ba mẹ gửi tháng này coi như bay mất. Nhưng thình lình một bàn tay to cầm lấy bàn tay trên miệng cô hơi siết lại, giọng nói trầm thấp cùng tiếng cười khẽ như chuông bạc vang lên:
- Cậu thật đáng yêu, không cần bịt cứ la lên thì nỗi sợ mới vơi bớt. Tôi không bắt cậu trả tiền đâu!
Sau đó chính là tàu trượt xuống và Vương Nhi đã hét ầm lên hòa cùng tiếng la của những người khác.
Rất sợ nhưng vô cùng phấn khích, Vương Nhi sau khi đi một lần vẫn còn muốn đi nữa nhưng Hoàng Phong nói còn nhiều trò khác thú vị hơn nên cô đã đi theo cậu.
Hai người nắm tay nhau cùng tham gia nhiều trò khác, sợ hãi nhưng rất vui vẻ cho đến khi trăng đã lên cao. Dạo bước trên đường về nhà trọ, hai người vẫn nắm chặt tay không buông. Vương Nhi cảm thấy khi thích một người thật kì diệu, cùng đi ăn, cùng đi chơi không hề giống như đi với bạn bè hay ba mẹ, cảm giác vô cùng đặc biệt. Cô quay lại nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau rồi nhìn người con trai đi trước mình, cô bỗng dừng bước khiến Hoàng Phong đi phía trước cũng dừng lại, quay đầu khó hiểu nhìn cô. Đang định hỏi cô sao vậy thì Vương Nhi đột nhiên tách bàn tay hai người ra rồi nhào vào lòng của Hoàng Phong, hai tay nhỏ nhắn vòng qua vòng eo rắn chắc của cậu siết chặt lại, đầu tựa vào ngực Hoàng Phong ngửi mùi hương chỉ thuộc riêng về cậu. Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái như tiếng gió thổi sâu vào lòng cậu:
- Hoàng Phong, cho tôi ôm cậu một chút thôi.
- Hoàng Phong, cám ơn cậu!
Cơ thể cứng đờ của Hoàng Phong từ từ thả lỏng, cậu đưa đôi bàn tay rắn chắc ôm chặt lấy lưng cô gái nhỏ chỉ cao đến ngực mình, cúi đầu tựa vào hõm cổ Vương Nhi, không nói gì.
Ánh trăng mờ ảo chiếu lên thân hình chàng trai cô gái, họ cứ như vậy cho đến hai phút sau, Vương Nhi bất chợt hỏi:
- Những buổi chiều đi học về, tôi sẽ đến trường cậu được không?
Trường Thiên Vương cách trường Thi Tập khoảng km, đi xe buýt khoảng nửa tiếng thì đến nên Hoàng Phong ừm một tiếng, cậu nói:
- Qua nhà tôi ăn cơm rồi tôi đưa cậu về!
Vương Nhi cười, tiếng cười tựa như tiếng đàn vang vọng, vô cùng êm tai, cô lại nói:
- Nếu có cô bạn gái như tôi dù cậu có chất tiền thành núi, gạo thành kho cũng phải hết đó!
Lúc đi ăn và đi chơi cô cũng ngại khi cậu trả tiền cho nên cũng góp một ít, tuy không nhiều nhưng vẫn thể hiện cô không phải người ham tiền của nên mới quen Hoàng Phong.
Hoàng Phong cũng biết ý nghĩ của Vương Nhi nên không ngăn cản ngược lại còn trêu cô đưa ít quá vậy khiến cô tức chết.
Hoàng Phong bật cười, một lát sau cậu nói, tuy rất nhỏ dường như đang thì thầm với chính bản thân nhưng Vương Nhi vẫn nghe được:
- Vậy tôi sẽ tiếp tục kiếm đến chừng nào cậu chán thì thôi!