Sau vụ bắt cóc mọi chuyện lắng xuống một thời gian, cuối cùng thì kỳ nghỉ hè của năm đầu tiên cũng đã đến, giờ cả bọn đang chuẩn bị lên xe về biệt thự riêng của nhà Nhi để tận hưởng kỳ nghỉ hè và cũng vì lý do đặc biệc. Hân và Ngọc Anh cũng được mời để cảm ơn cho vụ giúp đỡ lần trước.
- Này! mấy cậu... ở đây. – Vy đứng kế xe vẫy gọi Hân và Ngọc Anh.
- Xin lỗi.... mình đến trễ..... – Hân thở hỗn hển. Ngọc Anh thì đi từ tốn phía sau.
- Ủa ai đây? – Hân chỉ về phía Khánh.
- À! Anh ấy là vệ sĩ của Nhi. – Hân trả lời trong khi Khánh mặt vẫn lạnh tanh.
- Woa... bà có cả vệ sĩ nữa, vậy mà bấy lâu nay tôi không biết. – Hân mắt lấp lánh.
- Có cần dắt cả vệ sĩ theo không? Cô làm quá rồi đó? - Ngọc Anh lại nữa rồi, không hòa thuận với Nhi được.
- Kệ tôi. Có liên quan gì tới cô à?- Nhi cũng không chịu thua.
- Thôi...thôi.. Tại nhà Nhi muốn anh Khánh đi theo thôi, dù gì tụi mình cũng con gái không, có người con trai cũng tiện. – Vy giải thích hộ.
- Còn tôi nữa. Tôi sẽ giúp đỡ mấy bà hết mình -Tuấn giơ tay xôn xáo.
- Kệ thằng cha đó đi. Cứ nằng nặc đòi đi cho được. – Nhi liết Tuấn bằng mắt nảy lửa.
- Thôi mà.... càng đông càng vui có gì đâu. Chúng ta khởi hành nào. – Vy đốc thúc.
Đám Nhi lên xe và xuất phát. Cuối cùng cũng đến, Một căn biệt thự uy nga lộng lẫy hiện ra, kế bên một bờ hồ đẹp tuyệt, cảnh quan thiệt thanh bình, không khí thật mát mẻ. Nhưng đâu đó có sự kỳ lạ của căn biệt thự này đặc biệt là cây trụ to lớn xung quanh biệt thự, nhìn như đang bày trận pháp. Xe ngừng lại, Nhi mở tung cửa xe chạy vụt ra.
ọe.... ọe..
Bao nhiêu thức ăn trong bụng Nhi trào hết ra ngoài.
- Sao vậy bà? – Vy chạy lại hỏi han.
- Không sao... Không sao... Tui hơi mệt xíu thôi.
- Ủa sao tự nhiên hôm nay lại say xe vậy? Mọi ngày bà đâu bị gì? Hay là..??
- À... ờ. Không phải đâu, chắc tại bà bắt tui thức sớm quá đó.
- Bà này còn giỡn nữa. Sao rồi? Có sao không?
- Không...không. - Mặt Nhi đã tĩnh táo ra. Tuấn nhìn nhỏ đầy lo lắng. Nhưng anh vẫn có truê.
- Đồ yếu đuối. Liu... liu.
- Ông giám....- Nhi nổi khùng, nhỏ rượt Tuấn chạy vòng vòng, không mệt mỏi gì nữa. Mấy người còn lại nhìn cười ồ ồ, không khí thật vui làm sao.
- Đi thôi chúng ta vào nào – Vy dẫn đường.
Bước vào căn biệt thư thật hoàng tráng, những chùm đèn pha lê sáng lấp lánh, ánh lên vẻ đẹp tìm ẩn của không gian nơi đây, có cảm giác như bước vào một cung điện lộng lẫy. Một điều đặt biệt ở đây là mọi thứ đều làm từ gỗ và không có bất kỳ mảnh kim loại nào (Trừ nhà bếp).
- Mọi người cứ tự nhiên.
- Woa đẹp quá... - Hân thiệt thích nơi này quá cô ngước cổ nhìn quanh ngôi nhà, lần đầu Hân được đến một nơi đẹp vậy.
- Chắc mọi người cũng mệt rồi. Để tui dẫn mọi người lên phòng.
- Ủa mà Nhi đâu rồi Vy? – Hân quay sang tìm Nhi thắc mắc hỏi.
- Hì.... Không cần lo đâu, lại chạy đi tìm đồ ăn rồi.
Vy dắt mọi người lên phòng
Cả bọn đi lên cây cầu thang dẫn lên tầng trên.
- Đây là phòng của pà. – Vy chỉ cho Hân và Ngọc Anh, căn phòng rộng lớn gần cầu thang. Căn phòng tuyệt vời ánh lên màu vàng sáng của gỗ, mang chút hơi hướng cổ điển, nhưng thật sang trọng. Hân chay te te vô bay lên giường...
- Woa.. êm quá đi. – Hân thấy thiệt thoải mái, đúng thiệt là thiên đường mà.
- Còn bên đây là phòng của hai người. – Vy chỉ căn phòng cạnh đó cho Tuấn và Khánh.
- Thôi mọi người cất đồ đi, rồi xuống ăn trưa.
Trong khi mọi người đang tất bật xếp đồ ra thì Nhi đang hi ha hí hửng dưới bếp.
- Con đến rồi đó à! - Người phụ nữ đang lau dọn dưới bếp nhìn Nhi cười ấm áp.
- Cô ơi con nhớ cô quá. - Nhỏ chạy lại ôm thắm thiết.
- Thôi đi cô nịnh quá.
- Con nhớ cô thiệt mà! – Nhi nhìn cô mắt thành thật, người phụ nữa giả bộ không quan tâm, Nhi nhấn mạnh lại lần nữa. – Cô, con nhớ cô lắm...á.
- Biết rồi! Biết rồi. Nhớ đồ ăn chứ nhớ tui nổi gì. – Bà ấy đi lại tủ lấy món bánh khoái khẩu chuẩn bị sẵn cho Nhi. – Đây, nhớ cái này chứ gì.
- Hì.... Nhi nhìn đĩa bánh mắt lấp lánh, nhưng nhỏ giả bộ làm nũng – Con nhớ cô thiệt mà. - Lấy cái bánh vừa ăn vừa múa tay múa chân nhúng nhảy không ngừng. Rồi con quay qua nịnh – Bánh cô làm là ngon nhất trên đời luôn.
- Tôi biết rồi. Ăn từ từ thôi cô! Coi chừng nghẹn đó. - Người phụ nữ lo lắng khi Nhi đang ăn với tốc độ ánh sáng.
- Con biết rồi..- Miệng thì nói vậy chứ tay lấy liên tục không có thời gian nhàn rỗi luôn.
Nhỏ đang trong mặt trận chiến đấu thì mọi người ùa xuống.
- Chào các cô, cậu. - Người phụ nữ lúc nãy cuối đầu, lễ phép.
- Giới thiệu với mọi người đây là cô Mai. Cô là đầu bếp cũng là người chăm sóc nơi này.
- Chúng con chào cô ạ. - Cả đám đồng thanh.
- Cô cậu đừng làm vậy. Tôi chỉ là bề tôi ở đây thôi.
- Cô à... Lại nữa rồi..- Nhi quay sang mặt xệ xuống, trách móc.
Cô Mai nhìn Nhi cười “Xin lỗi cô quên” rồi quay sang bạn Nhi đổi cách xưng hô.
- Thôi mấy đứa ngồi đi. Cô dọn thức ăn lên.
- Dạ cảm ơn cô.
Tuấn sáp lại Nhi nữa rồi, không rời được.
- Nhi ăn gì vậy? - Tuấn giả bộ bắt chuyện.
- Ăn bánh... Không thấy hả gì? Mà còn hỏi? - Nhỏ đáp tỉnh vô cùng.
- Tui thấy rồi. Cho tui ăn với.
- Không cho. Của tui bộ.
- Cho miếng thôi!
- Không. Cho ông rồi lấy gì tui ăn.
- Một miếng thôi mà. - Giả bộ rầu rĩ - Uổng công từ trước giờ tui hay mua bánh cho bà ăn, giờ xin miếng cũng không cho. Con người bà thiệt vô tình.
- Nè! – Nhi bấm bụng cho Tuấn một miếng mà tiết hùi hụi. – Một miếng thôi đó.
- Hì.... - Tuấn thừa cơ hội sơ hở lấy một đóng cho vào miệng, nhai nhóm nhép.
- Trời ơi bánh của tui. Trả lại đây tên đáng ghét nhà ngươi. – Nhi moi cổ móc miệng lấy mấy cái bánh. Tuấn nuốt cái ựt mặt nhỏ tiết nuối.
- Woa... Bánh ngon thiệt. - Tuấn giả bộ hả hê.
Không để sơ hở nữa, quyết tâm không để hao hụt sỉ số nữa. Nhi ôm luôn đĩa bánh vào lòng. Phía ngoài Tuấn đang lâm le xâm lược.
- Hey...- Anh cẩn thận, nhanh chóng cướp bánh, nhưng rồi bụt - AAAAAA.... Tiếng la thất thanh vang vọng cả căn nhà. Nhi cắn chặt cái tay lấy bánh của nhỏ không chịu buông.
- O ừ ái ội ấy ánh ủa ui..(Cho chừa, giám lấy bánh của tui). - Vừa cắn ngón tay Tuấn vừa nói.
- Ui.... hít... hít.. Bà không có tình người. - Tuấn ôm tay còn in dấu răng của Nhi.
- Hứ...Ai biểu...- Nhỏ không thèm lo rồi.
Cô mai bước ra can.
- Cô đang là bánh đậu nữa kìa, chắc sắp xong rồi.
- Bánh đậu....- Nhi bỏ đĩa bánh lại, rồi xông pha đi tìm bánh đậu. Đúng thiệt là có mới nới cũ.
- Mấy đứa ăn đi. – cô Mai dọn món cuối cùng ra bàn.
- Dạ. Cảm ơn cô. Mọi người ăn đi.
- Ăn thôi. Nhìn hấp dẫn quá. – Hân nhí nhố.
Tối đến, Nhi đang ngồi bất động ngoài sân, nhỏ cứ đâm đâm nhìn gì đó mặt thích thú.
- Nè. Bị khùng hả gì mà ngồi cười mình vậy? - Tuấn bước lại hai tay bỏ túi nhìn Nhi.
- Ông mới khùng thì có. Tui cười có lý do đàng hoàng nha. Nhìn đi. – Nhi chỉ về phía nhưng tán cây bên kia bờ hồ.
- Đâu cái gì? - Tuấn đưa mắt nhìn theo. Anh thấy điều làm nhi vui, nhưng chỉ mĩm cười rồi giả bộ ngu ngơ – Có thấy gì đâu. Tối ôm mà.
- Mở mắt to ra cha nội. Đom đóm đó thấy không.
- Ờ... Thấy rồi. Có gì đặt biệt. - Tuấn hỏi tỉnh bơ.
- Không thấy đẹp hả?
- Không. Bình thường mà.
- Vậy, đi chỗ khác chơi, đồ không biết thưởng thức. – Nhi giận sôi máu, thứ nhỏ thích thế cơ mà bảo bình thường.
- Hì..hi..Ừ... Rồi đẹp. Cho ngồi ngắm ké với.
- Đừng có dụ chị. Đi ra. - Mặt dù Nhi cố xua đuổi nhưng Tuấn vẫn lì người ngồi xuống.
- Woa.... Đẹp thật đó. Ngồi xuống vầy mới thấy đẹp. Nè! Sao bà thích đom đóm vậy hả?
- Tui không biết. Chỉ là chúng mang thứ ánh sáng kỳ diệu, đẹp thật đẹp. Tuy nhỏ bé nhưng mỗi con là một màu sắc riêng, và luôn luôn tỏ sáng mặt dù trời có tối tâm đi nữa. Thật đáng ngưỡng mộ.– Nhi trầm xuống, rồi bắt đầu phung châu nhã ngọc.
- Ừmh... - Tuấn mĩm cười, và nói khẽ thật khẽ chỉ đủ mình anh nghe. “ Em cũng như vậy, ánh sáng của em đẹp thật đẹp, làm tôi chỉ có thể nhìn mỗi em thôi”.
- Ông mới nói gì hả??? –Bất chợt Nhi quay sang hỏi làm Tuấn cũng giật mình.
- À.. À.. không có gì? - Tuấn khua tay lia lịa.
- Mà nè! Ông... ông quay lưng qua đây được không? – Nhi đang vui vẻ, bỗng gục mặt xuống, tay níu chặt ghế đang ngồi.
- Sao? Có chuyện gì vậy?
- Không... Không cần cũng được. – Nhi đang cố chịu, tay nhỏ bấu chặt vào ghế hơn, đầu nhỏ đang xoay vòng, không thăng bằng nỗi. Tuấn vẫn không phát hiện ra, nhưng anh vẫn quay lưng lại.
- Rồi nè? Bà định làm gì tui?
- Không làm gì hết. Yên lặng và ngồi im đi. - Vừa nói Nhi vừa tỏ ra mệt mỏi ngã đầu vào lưng Tuấn, cảm nhận hơi ấm từ lưng Tuấn giật mình.
- Bà... Bà làm gì vậy???
- Im lặng coi. Cho tui dựa chút.
- À... ừmh..- Tuấn lấp bấp vì bất ngờ, quay lại nhìn Nhi thì nhỏ nhắm ghiền mắt rồi. - Nè bà ngủ hả? – Nhi không trả lời Tuấn nhìn nở nụ cười hạnh phúc trên môi “ Chỉ cần em muốn, dù bao lâu tôi cũng để em tự vào”.
Tầm phút, Nhi thấy mình ổn nhỏ ngồi thẳng dậy, Tuấn quay ngang hỏi.
- Dậy rồi đó hả? Trả tiền đây!
- Tiền gì??? – Nhi ngơ ngác hỏi.
- Tiền mướn lưng.
- Cái gì??? Cái lưng cứng cồng của ông cho người ta không lấy, ai thèm mướn.
- Bà mới mướn để dựa đó.
- Không có nhé. Cưng tự dân hiến cho chị còn gì – Nhi lật lộng dễ sợ, kêu người ta cho mượn lưng dựa, rồi giờ bảo người ta tự dân hiến.
- Bà...!
- Thôi tui vô nhà nghe. Dù sao cũng cảm ơn tấm lưng sắt đá của ông, chắc mai tui phải đi chụp sity não, coi có chấn thương không. Cảm ơn nhé! – Nhi vỗ vỗ vai Tuấn, rồi chạy vội vào nhà, đang ngại mà cố giấu đó.
“Thật là, em làm tôi không thể bình tĩnh được mà” Tuấn mĩm cười.
- Nè! Trả tiền mau, tính quỵt hả? - Tuấn đi theo sau, cố truê Nhi.