Chiều hôm đó, sau vài ngày Ngọc Anh kiếm chuyện với cô. Chuyện gì đến cũng đến một đám người đứng đợi, biết là có chuyện nhưng không thể nào tránh được nên Nhi cũng đánh liều.
- Chịu ra rồi sao? Tụi tao đợi mầy nảy giờ. - Cả bọn mặt mài hằm hổ bước lại.
- Mấy người muốn gì?
- Hỏi thăm cô em tí thôi mà. Không được sao. - Một đứa trong đám lên tiếng.
- Tôi không quen mấy người. – Nói vậy chứ Nhi biết rằng đứng sau vụ này là Ngọc Anh chứ không ai.
- Nhưng tụi này quen cô.
- Muốn gì thì cứ nhắm vào tôi đây, không liên quan tới người khác. – tình hình không ổn Nhi chỉ biết cố bảo vệ Vy thôi.
- Được lắm cô em, vậy một chọi một vậy? - Một đứa to con trong bọn bước ra.
- Tôi không muốn gây chuyện, khôn hồn thì tránh ra – Không còn đường lui nữa rồi, Nhi bắt đầu lo lắng.
- Không tránh ra thì làm sao?
- Vậy đừng trách tôi. – Không thể thoát nữa rồi Nhi bước tới để khỏi liên lụy Vy.
- Mầy giỏi lắm à. - dứt câu một cú tát như trời ván lau thẳng về phía Nhi.
Bốp
Tiếng da thịt chạm vào nhau. Hai cánh tay Nhi đã chặn đứng cánh tay của nhỏ đó, cánh tay cực to lớn gấp lần tay của Nhi. Cú va chạm làm nhi đau điến nhưng vẫn mạnh miệng.
- Chỉ có vậy thôi sao?
- Coi bộ mầy cũng khá đó chứ? – Nói rồi cô ta lại ra tay, lần này không phải một mà là hai.
Nhi gồng người quơ đại Bốp.... Bốp. “May quá trúng rồi” Nhi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nêu tiếp tục nữa thì nguy, tay Nhi không còn sức để giở lên nữa rồi. Ngay lúc này.
- Mấy người làm gì vậy? - Tuấn hoảng hốt xong ra khi nhìn thấy vụ việc.
- Mầy là thằng nào? Định anh hùng cứu mỹ nhân hả mậy? Tui bây xử nó cho tao – Con nhỏ đó phớt tay ra hiệu sự giúp đỡ.
- Bình tĩnh nào mấy bạn! Có chuyện gì từ từ nói. – Nãy thấy nguy quá chạy ra can, chứ Tuấn không nghĩ tới hậu quả. Giờ thì không giúp được còn rướt họa vào thân “ Đánh liều vậy, dù sao mình cũng là nam nhi”. Đây là suy nghĩ động viên bản thân của Tuấn lúc này.
Bịch...bịch... Bốp... Bốp
Tiếng đánh nhau loạn cả lên. Rồi một âm thanh thật lớn Bịch. Một nhánh cây to đang nằm gọn trên lưng Nhi. Trước mặt Nhi là Tuấn, nhỏ đỡ cành cây đó cho Tuấn. Anh ta tròn mắt ra, vẻ đầy lo lắng. Nhi mĩm cười rồi nói khẻ vào tai Tuấn trong khi anh ta đang bất thần.
- Ông bị ngốc à? Không biết võ xông ra là gì? Đúng là thích lo chuyện bao đồng thật. –Rồi quay lại bọn người đó ánh mắt và giọng đầy đáng sợ - Không phải tôi nói rồi sao! Không được động đến những người không liên quan.
- Còn cứng mồm sao? Được thích thì tao chìu - nhỏ cầm đầu nói, rồi ra hiệu cho đồng bọn lui về một mình tiến tới chỗ Nhi.
Nhi đã thấm mệt sau một hồi vật vả còn gánh cả đòn cây đau điến nhưng nhỏ cũng ráng đứng thẳng dậy.
- Tới đây.- Nhi ngoắt khiêu khích.
Chuyện gì đến cũng đến Nhi lại chuẩn bị ăn tát, cô nhắm nghiền mắt nhưng cũng mai một cánh tay chộp lấy và ngăn lại.
- Mấy người định làm gì? – Đó là Khánh, anh xuất hiện như một vị anh hùng. Anh bắt cánh tay cô gái kia ra.
- Lại thêm một thằng nhiều chuyện. – đám người kia lên mặt nói. Nhỏ cầm đầu lấy cái cây vừa đánh Nhi, quơ liện tục về phía Khánh, anh tránh được tất cả và ra đòn làm cành cây văng ra xa.
Thấy Khánh hình như biết võ cả bọn cũng có vẻ dè chừng rồi bỗng cô ta lui lại.
- Xin anh tha cho tụi em! Tụi em hồ đồ quá. – Thay đổi thái độ ngay lập tức.
- Mấy người đi mau! Không thì đừng trách chúng tôi.– Có Khánh đến Nhi cũng đỡ lo, cô mạnh miệng nói.
- Dạ.. dạ em xin lỗi ạ! Em không giám làm vậy nữa. – Cô ta cố xin lỗi nhưng càng lúc Nhi càng cảm thấy không ổn. Đúng như linh cảm của Nhi nhân lúc Khánh không để ý cô ta cầm một viên đá trong tay rồi lao thẳng về phía Khánh. Tình huống quá cắp bách chẳng thể làm gì Nhi chỉ nói được chữ.
- Cẩn thận đó! - Rồi lau vào đẩy Khánh ra. Nhưng không kịp nữa rồi.
Bốp
Máu chảy dài từ trán Nhi xuống chân mài. Bọn người kia cũng hả dạ rồi rút đi. Còn người Vy, Khánh, Tuấn đứng thẩn người.
- Nhi bà không sao chứ? – Thanh Vy chạy vội lại Nhi rồi rút chiếc khăn ra cầm máu.
- Không sao....không sao – Nhi cầm chiếc khăn chấm chấm máu rồi cố tỏ ra bình thường cho Vy khỏi lo.
- Không sao chứ? - Tuấn và Khánh chạy lại hỏi hang.
- Không sao – Cũng câu nói đó. Nhưng rồi không còn gượng nổi nữa Nhi thấy trong người rất khó chịu, do bị thương nhiều, năng lực hóa vàng trong người Nhi không kiểm soát được nữa, Nhi thấy mình như muốn nổ tung, cô gán gượng người, nói thêm một câu. – Tôi muốn về nhà. Mau đưa tôi về - Rồi ngã ngang ra lịm đi. Để lại sự hoảng hốt cho cả ba người còn lại.
Một tiếng sau về tới nhà. Vy thì chăm sóc Nhi còn hai ông kia thì ngồi phía ngoài đợi. Câu chuyện giữa hai người đàn ông bắt đầu.
- Anh là ai? Sao lại cứu cô ấy? - Tuấn ngồi bệch xuống đất tay để trên hai đầu ngối đầu gục xuống, mệt mỏi.
- Tôi là vệ sĩ của cô ta.
- Vệ sĩ sao? - Tuấn bắt ngờ ngẩn đầu dậy, anh bắt đầu bận tâm về Nhi “Cô ấy gặp chuyện gì mà thuê cả vệ sĩ”.
- Đúng. Còn cậu là ai sao cũng có mặt trong chuyện này?
- Tôi là bạn học của cô ấy. À! mà không. Là.... Người yêu cô ấy. Cũng không đúng. Là.... người đơn phương thích cô ấy. - Tuấn ngập ngừng, anh đã đem lòng thích Linh Nhi từ sau cái đỡ cành cây lúc nãy, tình yêu sét đánh chăng.
- Yêu đơn phương sao?
- Nghe có vẽ điên rồ. Nhưng tôi vừa yêu cô ấy lúc nãy thôi. Nhưng tôi thật sự nghiêm túc.
- Cậu đúng là trẻ con.
- Dù sao thì tui cũng đề nghị anh bảo vệ tốt cho cô ấy, nếu không tui sẽ tìm anh tính sổ - Tuấn nói như đúng rồi, mặc dù anh không biết tí võ nào trong khi người ta thì võ nghệ đầy mình.
- Tùy cậu vậy.
Bên trong nhà.
- Bà tỉnh rồi hả? Không sao chứ? Đi bệnh viện nghe? Nãy bà không nói đưa bà về nhà là tui chở bà vô bệnh viện rồi. – Vy rất lo, nhưng trước giờ rất hiểu ý Nhi, Nhi muốn gì thì phải làm theo để Nhi thoải mái nhất.
- ÂY! Tui không sao. -Ôm đầu đau ngồi dậy rồi mỉm cười. - Chắc tại chưa ăn cơm nên choáng xíu, không sao đâu.- Bị vậy rồi mà Nhi còn nghỉ tới ăn, thiệt hết nói.
- Thiệt hông? Vậy tui đi nấu gì cho bà ăn hé?
- Ừmh... ừmh. Thương bà quá hà....- Đau nhưng không quên làm nũng.
Vy vừa đi khỏi thì Tuấn và Khánh bước vào.
- Cô không sao chứ? – Khánh hỏi.
- Bà không sao chứ? - Tuấn hỏi.
- Sau ông lại ở đây? – Nhìn Tuấn đâm đâm rồi hỏi.
- Tui... tui quan tâm bà. Không được hả? - Ngại ngại rồi đá qua Khánh – Sao bà không hỏi anh ta? - chỉ tay về phía Khánh.
- Anh ta ngày nào cũng ở đây mà hỏi làm gì? – Nhi lại bốc khéo Tuấn.
“ Ngày nào cũng ở đây, sướng giữ” Tuấn ghen ghen nghĩ. Rồi vậy quay ngang nói tỉnh bơ.
- Vậy sau này ngày nào tui cũng ở đây?
- Làm gì? Ai mượn? – Nhi phủ phàn, từ chối. Rồi quay ngang Khánh – Anh ổn chứ?
“ Sao cô ta lại hỏi mình, cô ta là người bị thương mà”.
- Tôi không sao.
- Vậy may quá tôi chỉ sợ liên lụy đến anh thôi.
- Sau bà không hỏi tui. - Tuấn trách móc.
- Ủa? Ông bị gì mà cần hỏi, ai biểu nhiều chuyện.- Nhi lại chọc Tuấn, hình như Nhi thích trò này lắm.
Giờ thì Vy đã bê đồ ăn ra. Mùi thơm phưng phứt ngửi cái là khỏi đau liền.
- Đồ ăn đến rồi. Mọi người sẵn đây ăn luôn nha. Nhiều lắm. – Vy mời Tuấn và Khánh.
- Ừmh... Ừmh.. Tui ăn với - Tuấn cũng thèm thuồng.
- Ai cho mà ăn. – Nhi lại tạc gáo nước lạnh vào mặt Tuấn. Anh đơ người.
- Ăn đi! Đừng nghe lời bả? – Vy đỡ lời.
- Tôi ăn rồi mọi người ăn đi – Khánh vẫn thái độ lạnh lùng bước ra ngoài.
Không đợi được nữa đứa kia ăn trước. Vy cũng không biết làm sao nên cũng không nói gì thêm. Bữa tối cứ thế trôi qua rồi ai về nhà nấy.