Cứ thế, mỗi chiều giờ tôi đi học về cũng là lúc thầy đến để dạy chúng tôi. Hôm nay thầy đến sớm, tôi về đến đã thấy xe và đôi giày của thầy trước nhà. Tôi vào phòng mình dẹp cặp sách, chuẩn bị những sách vở cần thiết đem xuống nhà. Thầy ngồi chăm chú xem cái gì ấy, tôi đặt sách vở xuống. Cúi đầu chào thầy. Thầy cũng gật đầu chào lại tôi.
Mẹ bảo tôi lấy trái và nước trong tủ lạnh cho thầy. Tôi "vâng" một tiếng rồi làm theo lời mẹ. Bê nước với trái cây lên cho thầy. Rồi thầy nhìn tôi một hồi...
-"Em thay áo dài ra đi rồi học. Nhìn 'nóng nóng' kiểu gì ấy"
À. Thường thì thầy đến hơi trễ, nên là lúc đó tôi đã thay đồ ở nhà rồi. Hôm nay thì khác, thầy đến sớm nên là tôi chưa kịp thay nữa. Tôi gật gật đầu rồi lên phòng tắm, thay đồ.
...
Chúng tôi bắt đầu buổi học. Cũng như những buổi học trước, lúc nào Hải Minh cũng làm bài tốt hơn tôi, hiểu bài nhanh hơn tôi nên nó luôn được nghỉ sớm. Còn tôi thì dường như ngày nào cũng phiền thầy ở lại để giảng giải cho tôi hiểu. Giờ học kết thúc lúc h. Nhưng lúc nào thầy cũng ra về lúc h hoặc hơn. Thầy cũng chẳng hề than phiền cả. Tôi nhận ra thầy thật tốt....
....
Hôm nay ở trường, bạn tôi rủ tôi đi một quán nước. Tôi rắn đo một hồi rồi hẹn nó giờ rưỡi tối. Nó đồng ý. Tôi vui vẻ chạy về nhà học thêm. Hôm nay tôi cố gắng tiếp thu bài nhanh. Để được nghỉ đúng giờ, chuẩn bị đi chơi nữa chứ! Đúng như dự tính, tôi được nghỉ sớm hơn những buổi trước. Nhưng cũng đã h rồi. Thôi kệ, khá hơn mấy ngày trước. Tôi vọt lên phòng, thay quần áo, quẹt vài đường son hồng hồng. Lâu rồi mới ra ngoài chơi với bạn thế này.
-"Đi đâu?"
Hải Minh đã đứng trước cửa từ bao giờ. Nó nhìn tôi chau mày.
-"Cafe với Minh Thư"
Nó nhìn nhìn tôi, rồi vào phòng mình ngồi xuống giường
-"Lại đây tao tết tóc cho. Xoã dài cho thằng nào nhìn?"
Tôi hớn hở lại ngồi cạnh nó. Nó tết tóc cho tôi. Phải nói nó khéo tay lắm luôn ấy! Tết đẹp lắm.
-"Rồi đấy. Nếu có về trễ thì gọi tao ra rước!"
Tôi gật đầu. Thấy nó thế thôi, thật ra nó quan tâm chăm sóc tôi lắm. Tôi tung tăng xuống nhà xin phép ba mẹ rồi ra ngoài. Hẹn Minh Thư ở ngã tư cuối đừng này. Nó đi xe điện nên đã đến từ trước rồi. Nó đèo tôi đi đến quán cafe mà nó giới thiệu. Hai đứa đi trên đường nói đủ thứ chuyện trên đời. Lâu rồi mới có thời gian dành cho nó. Minh Thư chơi thân với tôi từ đầu năm cấp hai đến giờ. Tôi thật sự quý nó lắm.
....
Lame Cofe. Bên ngoài đẹp lắm. Có anh bảo về dời xe giúp tụi tôi. Hai chúng tôi vào quán, ngồi cạnh cửa sổ lớn. Nhìn thơ mộng thật đấy.
-"Hai em uống gì?"
Anh phục vụ chìa cái menu ra. Cơ mà sao giọng quen thế nhỉ? Tôi ngẩng đầu lên. Là thầy Phong. Thầy cũng hơi bất ngờ khi thấy tôi. Tôi chào thầy, thầy gật đầu chào lại. Tôi cùng Minh Thư gọi món. Thầy ấy ghi ghi rồi vào trong. Thầy làm thêm ở đây sao?
-"Mày biết anh ấy à? Đẹp trai thế Hải My"
Minh Thư hớn hở hỏi tôi. Tôi cười cười với nó
-"Gia sư nhà tao. Thầy Phong tao thường nói mày ấy!"
Nó à một tiếng. Lát sau thầy bê nước ra bàn của chúng tôi. Rồi chú quản lý ở trong gọi:
-"Vào đây phát lương này. Nay có việc chú phải về sớm nên phát luôn bây giờ nhé. Nay quán nghỉ sớm"
Thầy chạy lăng xăng vào. Xếp hàng từng người một. Đến lượt thầy, chú quản lý lên tiếng:
-"Tháng này, dường như ngày nào cậu cũng đến trễ buổi tối. Tôi trừ bớt lương nhé"
Thầy gật đầu cười. Đến trễ á? Mình gọi anh phục vụ đi cạnh, hỏi nhỏ
-"Buổi tối mấy giờ mấy anh bắt đầu làm ạ?"
Anh ấy cười, trả lời:
-"h tối đến h em à. Sáng thì h sáng. Trưa thì h trưa. Nhân viên rảnh giờ nào thì sắp xếp làm giờ ấy"
Tôi gật đầu. Buổi tối bắt đầu từ h. Từ nhà tôi sang đây nếu đi xe đạp thì khoảng phút. Xe điện hay xe máy thì nhanh hơn. Nếu thầy dạy thêm ra về lúc h thì vừa kịp giờ. Nhưng.... Tôi luôn khiến thầy phải ở lại khoảng đến phút. Tôi cảm thấy có lỗi quá đi mất. Thầy ở lại lâu hơn thì tiền học hàng tháng cũng có tăng lên đâu, trong khi đó thầy lại bị trừ lương ở nơi làm thêm khác. Lòng tôi bứt rứt khó chịu. Là lỗi của tôi... Là lỗi của tôi..
Tôi lén nhìn thầy. Nhận ra thầy cũng nhìn tôi, khuôn mặt khá lo lắng. Biểu cảm ấy là sao? Chẳng lẽ thầy lo là vì sợ tôi nghe thấy những lời vừa nãy của chú quản lý?
Minh Thư nhận điện thoại, nói phải rời đi lúc này. Nó đề nghị đưa mình về. Nhưng nhìn nó có vẻ gấp gáp nên nói muốn ở lại xíu, tí về xe buýt sau. Nó gật đầu cảm ơn mình rối rít rồi chạy nhanh lấy xe. Mình khẽ thở dài.
Ngồi ở quán thêm nửa tiếng. Cũng đã tám giờ hơn. Quán cũng đang được dọn vào. Chú quản lí có việc về nên quán nghỉ sớm. Tôi cũng phải về thôi. Tôi kêu anh phục vụ tính tiền rồi ra về. Trước khi bước ra khỏi cửa, tôi ngó liếc trộm thầy một cái rồi mới về.
....
Đi được một đoạn ngắn, chợt thấy có bóng người theo sau tôi. Là ai? Hải Minh? Không. Nó ở nhà mà. Thầy Nhân? Không. Thầy ở quán cafe kia mà. Mình hoảng hốt bỏ chạy thật nhanh. Chạy nhanh nhất có thể. Ra được nơi sáng đèn, tôi quay lại thì không thấy ai. Hoá ra chỉ là người đi đường. Làm mình sợ chết khiếp!