Căn tin có một phen chấn động, Triết Huân biết Lưu Ly, không những thế còn quan tâm, rất quan tâm, cứ như quen biết từ lâu lắm rồi.
Trung và Hạ Chi há mồm nhìn cảnh trước mắt... Chuyện gì vậy? Lưu Ly có thể quen Triết Huân sao? Tính cách Lưu Ly khép kín như thế mà, cười còn khó nữa. Sao lại có thể...
Mọi người xôn xao xì xào bàn tán đoán xem mối quan hệ của hai người. Phút chốc căn tin náo nhiệt hẳn lên. Còn Lưu Ly chỉ tròn mắt nhìn Triết Huân, sau đó nó cúi đầu nhận hộp sữa và cái bánh, lòng mơ hồ không hiểu sao Triết Huân biết mình bị xuất huyết dạ dày.
- Ra về, không cần đi bộ nữa, đứng ngay cổng! - Triết Huân bỏ tay vào túi quần, dặn dò Lưu Ly.
Lưu Ly lại ngước đầu nhìn cậu, sau đó gật gật đầu, bây giờ có nói cũng không được gì, thôi thì im lặng.
- Ăn đi nhé! - Nói rồi cậu vỗ vỗ vai Lưu Ly, sau đó bước đi.
Lưu Ly nhìn theo hướng cậu đi, bất chợt lại thấy Luyến đứng cách đó không xa, ánh mắt u buồn.
Nó... thấy có chút có lỗi với người con gái kia quá.
Ngay sau Triết Huân đi mọi ánh mắt lại hướng về Lưu Ly. Những ánh mắt ấy chứa đầy cảm xúc lẫn thắc mắc, nghi ngờ và cả muốn ăn tươi nuốt sống.
Hạ Chi cũng ngây người ra, nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, đó lại quay sang Trung quát lớn:
- Cậu mau đi lấy đồ ăn cho mình.
Nghe Hạ Chi quát, mọi người tản dần ra, nhưng ánh mắt lưu lại đó vẫn là nhiều. Hạ Chi liền kéo tay Lưu Ly sang cái bàn ngay góc căn tin, mặt nghiêm túc.
- Cậu quen với Kim Triết Huân?
Lưu Ly lấy ống hút cắm vào hộp sữa, khẽ gật đầu.
- OMG! Sao cậu có thể quen anh ta?
Lưu Ly ngước mặt nhìn Hạ Chi, sau đó ngậm lấy ống hút, một lúc sau mới hỏi lại.
- Ý cậu là sao?
- Anh ta nổi tiếng băng lãnh, không nói chuyện với ai, chỉ chơi với một vài người bên hội học sinh. Người anh ta thân nhất chỉ có Luyến, toàn trường này ai không biết hai người ấy thích nhau, cơ mà hôm trước lại nghe nói hai người ấy chỉ là bạn bình thường. Mà sao cậu có thể quen anh ta? Lại thấy anh ta rất quan tâm cậu.
- Không có gì đâu! Trung lại rồi. - Lưu Ly tiếp tục uống sữa, lơ đi câu hỏi của Hạ Chi khi thấy Trung trở lại.
-----------------------------
Triết Huân nằm trên bãi cỏ sau trường, nhắm mắt nghe bản nhạc không lời du dương. Bây giờ đang trong giờ học, nhưng cậu lại thảnh thơi nơi đây. Đang hòa mình vào bản nhạc thì bổng cái earphone bị ai đó lấy ra khỏi tai, cậu bực mình mở mắt thì thấy Minh và Hải ngồi trước mặt – hai người bạn của cậu.
- Cái gì vậy? - Cậu nhăn nhó.
- Cái này nên để mình hỏi cậu nghe có lí hơn. - Minh khoanh tay trước ngực nói.
- Hai người muốn gì? - Cậu hỏi.
- Cậu với Luyến, sao vậy? – Hải hỏi.
- Còn cả cô bé mới vào. - Minh tiếp.
Cậu im lặng, sau đó lại nằm ra, thở dài nhìn lên trời.
- Chẳng có gì cả, Luyến bảo cần tương lai nên buông tay, với lại từ trước bọn mình cũng không có công khai, cô ấy muốn nói gì thì nói. - Cậu chậm rãi nói.
- Hai người đúng là không công khai nhưng hành động thì quá rõ ràng rồi đó. – Hải lên tiếng.
- Có thật Luyến nói muốn có tương lai không? - Minh nghi ngờ hỏi lại.
- Từ trước tới giờ cậu đã thấy mình đùa chưa? - Triết Huân hỏi lại, giọng cáu kỉnh.
- Ha, quen cậu mà sợ không có tương lai sao? – Hải cười chế giễu.
- Cậu chấp nhận buông tay, sau đó tìm con bé mới vào, làm thế thân Luyến? - Minh lại hỏi.
Lần này Triết Huân rơi vào im lặng, cứ nhìn lên trời.
- Cậu luôn là người thận trọng, lại rất biết suy nghĩ, sao lại hành động thế? Cô bé hoàn toàn không liên quan. - Minh nghiêm túc nói, cậu hiểu rõ Triết Huân và không muốn bạn mình sai lầm.
- Minh nói đúng, cậu hồ đồ rồi đấy! – Hải gật đầu đồng tình.
Triết Huân nhắm mắt lại, để mặc hai cậu bạn cứ lảm nhảm quanh tai, hồi lâu sau lại nghe tiếng bước chân đi xa, có vẻ Minh và Hải bó tay cậu rồi.
Cậu thật sự nhẫn tâm?
Cậu thật sự chà đạp lên tâm hồn của Lưu Ly?
Cậu có nên dừng lại?
---------------------
Tan học, Lưu Ly theo thói quen lại đi lửng thửng về phía con đường về nhà, dường như nó quên mất lời cậu dặn, chỉ đi khoảng mấy chục mét thì nghe tiếng thắng xe, nó giật mình quay lại. Triết Huân mở cửa xe bước ra, nhăn mặt nhìn nó.
- Bảo em chờ ở cổng mà?
- A... - Lưu Ly giờ mới nhớ ra lời của Triết Huân lúc sáng. - Xin lỗi! Tôi quên.
- Lên xe đi, nắng lắm rồi!
Sau khi đã an tọa trên xe, người đều im lặng.
- Lưu Ly. - Cậu gọi.
Không trả lời nhưng nó quay sang nhìn cậu.
- Tại sao em không hỏi tại sao tôi lại đối xử tốt với em?
Nó im lặng, nhưng lòng chợt nhói lên.
Tại sao phải hỏi? Nó biết rồi mà, hỏi cũng thay đổi gì, và hỏi sẽ khiến cậu khó xử.
- Tôi rất ít khi hỏi lý do khi người khác tốt với tôi.
Lại chìm vào khoảng im lặng, và cứ thế cho đến khi về nhà.
Hôm nay ba mẹ Triết Huân cũng không ở nhà, lúc sáng Lưu Ly chỉ nghe loáng thoáng họ ra ngoài xã giao gì đó, cũng không hỏi nhiều. Lên phòng, Lưu Ly cởi chiếc áo khoác treo lên tủ, bỏ cặp qua một bên rồi vào phòng vệ sinh rửa mặt, mặc dù mệt, nhưng khi chưa gọn gàng Lưu Ly chưa nghỉ ngơi. Thay bộ đồ ở nhà khá thoải mái, Lưu Ly nhìn đồng hồ, còn tiếng nữa mới tới giờ cơm. Ngồi vào bàn học, Lưu Ly kéo cái cặp lại gần, lấy sách vở ra làm bài tâp. Thật hiếm hoi với hình tượng học sinh như Lưu Ly.
Ngược lại với nó, Triết Huân vừa tới phòng lại nằm ường ra, đưa tay nới lỏng cái caravat, mở hai cúc áo đầu, tay đặt trên trán nhìn rất mệt mỏi. Cậu cúp tiết cuối để thẩn thơ ngoài bãi cỏ sau vườn nhưng tâm trạng cũng không khá đi là mấy. Nhìn về phía bàn học có tấm ảnh của Luyến đang cười rất tươi, cậu lại nhớ đến lúc tan học, gặp Luyến ở cầu thang, mắt nhìn nhau rồi Luyến lại im lặng lướt qua người cậu. Cảm giác đó thật sự rất đau, cậu rất muốn kéo cô lại, ôm thật chặt vào lòng và nói nhớ cô rất nhiều. Nhưng không thể, cảm giác bất lực xâm chiếm cả con người cậu. Lấy điện thoại, mở danh bạ, con số quen thuộc ngay trước mắt đó, nhưng đôi tay lại không có sức lực để bấm nút gọi. Hay là cậu thật sự từ bỏ để cô thực hiện ước mơ đây?
- Á!
Đang chìm trong suy nghĩ, cậu giật mình bởi tiếng hét ở phòng đối diện, vội quăng điện thoại qua một bên, cậu nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, hướng tới nơi phát ra âm thanh khi nãy.
Mở cửa phòng Lưu Ly, cậu thấy mặt mũi nó trở nên trắng bệch, đang ngồi bệt xuống nền nhà, mắt thẩn thờ.
- Sao vậy? - Cậu nhanh chóng đi lại chỗ lại nó, hai tay đặt trên vai xoay người nó đối mặt với cậu.
Lưu Ly nhìn cậu bằng ánh mắt sợ hãi, rồi nhìn về phía cái cặp đang ở trên bàn. Triết Huân nhíu máy nhìn theo, cậu thả nó ra, đi lại chỗ cái cặp...
Rắn.
Cậu có chút giật mình, nhưng bình tĩnh lại. Là rắn giả? Không, là rắn thật, nhưng đã chết, đầu nó đã nát ra, có vết máu dính đầy trên sách, mùi máu tanh bắt đầu tỏa ra khắp phòng. Thảo nào hoảng hốt thế. Ai lại có thể ác độc như thế?
- Được rồi, nó chết rồi! Đừng sợ nữa. - Cậu lên tiếng an ủi.
Lúc này Lưu Ly mới đứng dậy, đi tới chỗ cậu nhưng không dám đến gần, chỉ đứng sau cái lưng rộng lớn đó.
- Tôi đi ném con rắn này đi, sau đó sẽ kêu người giặt cái cặp cho em, đừng sợ nữa. - Cậu quay lại nhìn nó, ân cần nói.
Lưu Ly gật đầu.
Cầm cái cặp ra khỏi phòng, Triết Huân không khỏi thắc mắc, tại sao lại có rắn trong cặp Lưu Ly? Vốn dĩ nó mới vào học, tính tình lại khép kín nên việc có kẻ thù là không thể, có khi nào là bỏ nhầm? Khả năng này cũng có thể, nhưng một khi đã muốn hại người khác, thì sao có thể bỏ nhầm? Nhớ lại vẻ mặt sợ hãi khi nãy của nó, cậu có chút khó chịu trong lòng.
Lưu Ly đã bình tĩnh lại, lấy khăn giấy lau đi vệt máu còn vươn trên sách lẫn bàn học. Lòng mệt mỏi, nó tự biết mình chưa hề gây sự với ai, thậm chí chỉ nói chuyện với Trung và Hạ Chi. Cảm thấy mệt, nó nằm ra giường thở dài, tự dưng lại muốn có sự nuông chiều của anh trai.
Flashback....
- Anh! Nó có cắn Lưu Ly không?
Lưu Ly tuổi nhỏ nhắn với chiếc váy trắng, tay chỉ về phía con chó xem chừng to hơn cả Lưu Ly.
- Lưu Ly của anh ngoan như thế này làm sao nó dám cắn. - Duy ôm em gái vào lòng, cho nó ngồi trên đùi mình, nhỏ nhẹ nói.
- Thật không? - Lưu Ly hỏi lại, mắt vẫn hướng về con chó to ấy.
- Thật, với lại, chẳng phải anh ở đây với Lưu Ly sao? Nó không dám cắn Lưu Ly đâu!
- Anh Duy bảo vệ Lưu Ly phải không?
- Ừ!
End flashback.
Paris, Pháp...
Dòng người tấp nập trên phố hoa lệ, chàng trai người châu Á dáng người cao ráo đứng trước cửa hàng thời trang, nhìn vào chiếc áo khoác tím và chiếc vòng tay bên cạnh. Mỉm cười dịu dàng.
- Cậu có muốn vào xem không? - Người bán hàng trẻ tuổi nói tiếng Pháp hỏi cậu.
Khẽ gật đầu, cậu bước vào trong, không ngó gì nhiều, chỉ nhìn chiếc vòng tay có chiếc cỏ lá.
- Bạn gái cậu sẽ rất thích nếu được tặng. - Người bán hàng nhẹ nhàng đi lại, nhìn cậu nói rồi cười thật tươi.
- Em gái tôi thích nó!
QPS