Paris mùa đông lạnh lẽo nhưng có hương vị riêng và nét đẹp quyến rũ. Tuyết rơi không dày, chỉ lất phất như hạt bụi nhưng cũng đủ làm ướt mái tóc người đi ngoài đường. Lưu Ly tay cầm máy chụp ảnh, người ăn mặc ấm áp tung tăng ngoài phố, mặt mũi và hai bàn tay đỏ ửng lên vì cóng, nhưng nó vẫn cười rất tươi trên con phố đó, nụ cười như tia nắng ấm áp mùa xuân.
- LƯU LY!
Từ xa, đã nghe thấy tiếng hét, nó cười, cầm máy ảnh chụp người từ xa một cái rồi chạy nhanh về phía đó.
- Hi hi hi, em không có lạnh nhé! - Đứng trước mặt người đó, nó cười, thở ra khói vội vàng nói.
- Lưu Ly, em cũng gan lắm rồi đó. - Nhìn gương mặt và hai bàn tay đỏ ửng, người đó gằng giọng.
- Em không lạnh thật mà! - Lưu Ly chu miệng xinh xinh cãi lại.
- Cắt luôn cái miệng của em bây giờ!
- Duy đáng yêu, Duy dũng cảm, Duy tốt nhất trên đời, đừng mách với mẹ nhé? Em hứa lần sau ra ngoài sẽ dẫn anh theo. - Lắc lắc tay Duy, Lưu Ly như con mèo bên anh làm nũng.
- Lưu Ly, năm nay em đã tuổi rồi đó. Còn nữa, việc không mách mẹ là điều không thể, tất nhiên. - Duy búng trán nó một cái, lắc đầu nghiêm túc nói.
- Em...
- Hai đứa có vào nhà không? Trời như thế này sao lại đứng ngoài đó? Duy, dẫn em con vào! Lạnh thế này lại dẫn nó ra ngoài đó? - Lưu Ly chưa kịp lên tiếng, từ xa đã có tiếng hét lớn. Là mẹ.
- Anh chết chắc rồi. - Lưu Ly lè lưỡi rồi chạy vào trong, để Duy ngơ ngác nhìn theo không hiểu chuyện, đến khi anh nhận ra vấn đề Lưu Ly đã chạy đến nhà. Khoảng cách xa anh không thấy rõ biểu hiện trên mặt mẹ,nhưng trực giác cho anh biết nhất định có chuyện không hay sắp xảy ra với anh.
Nhún vai, Duy từ tốn bước vào nhà.
- Nguyên Duy! Miệng thì cấm đoán em con như thật, mà giờ lại rủ rê nó đi chơi trong cái thời tiết này hả? - Vừa đến cửa, anh đã dội ngược lại bởi tiếng quát của mẹ, còn Lưu Ly thì ngồi trên sofa quấn chăn kín người, khuôn mặt cũng không còn đỏ nữa.
- Con... - Định lên tiếng phủ nhận, nhưng anh biết không nói lại được nên đành im lặng.
- Còn nữa, con với Lan tính tới đâu rồi? Sao hai đứa cứ rề rà vậy, đợi ba mẹ xuống lỗ mới chịu kết hôn hả? - Chưa hết chuyện này đã gặp chuyện kia.
- Mẹ cứ từ từ. - Duy ngồi xuống, rót một cốc trà thanh thản uống.
- Con từ từ với mẹ bao nhiêu lần rồi? Lớn tuổi rồi chứ có ít ỏi gì nữa?
- Mẹ nói phải, anh không rước chị Lan về, già rồi chị ấy lại bỏ anh. - Vẫn cuộn người trong chăn, Lưu Ly lên tiếng.
Đưa cặp mắt sắc lẻm liếc nhìn Lưu Ly, sau đó anh lại cười cười nhìn mẹ nói:
- Lan cũng chỉ thua con một tuổi, nếu con già cô ấy cũng không còn trẻ nữa.
- Duy, anh không biết rồi, tuổi chị Lan bây giờ mới bắt đầu có sức quyến rũ mạnh. Mẹ nhỉ? - Không tha cho Duy, Lưu Ly tiếp tục tấn công.
-Thôi được rồi, năm sau cho mẹ bồng cháu là được chứ gì. - Giơ tay đầu hàng, Duy cam đoan.
Nghe thấy vậy, Lưu Ly cùng mẹ nhìn nhau cười.
- Vậy em giúp anh chuẩn bị kế hoạch đám cưới. -Tung chăn, Lưu Ly chạy lại ôm tay Duy hí hửng nói.
- Kế hoạch cái gì, anh còn..
- Nhà hình như sắp có chuyện vui?
Từ ngoài cửa, đã có người ngắt lời Duy. Cả nhà nhìn ra ngoài, Duy nhíu mày thật chặt khi thấy thân ảnh đó dính nhau như sam, còn Lưu Ly nắm chặt tay Duy, mím môi chặt.
- Lâu ngày không gặp. - Triết Huân khẽ cười lên tiếng.
- Cậu đến tận đây làm gì?
- Chúng tôi đưa thiệp cưới, tuần nữa chúng tôi làm lễ kết hôn. - Luyến thay lời Triết Huân nói.
- Kết hôn?
- Lưu Ly, tôi đã nói rồi, cô không có được Triết Huân đâu, mãi mãi không có được đâu, cô chỉ là người thế thân khi tôi vắng mặt mà thôi.
Bước lại gần Lưu Ly, Luyến cười điên dại nói, tiếng cười vang vọng cả căn nhà, xuyên thẳng đến não Lưu Ly rồi đọng lại trong đó vài câu từ “cô mãi là người thế thân thôi....”
----
Máy điện tim vẫn kêu đều, nhưng người nằm trên giường mồ hôi đổ ra như tắm, mắt nhắm nghiền nhưng cảm thấy rất khổ sở.
- Sao thế? - Nắm chặt tay Lưu Ly, Triết Huân đưa tay còn lại lau mồ hôi trên trán nói, quay sang hỏi Thái.
- Có lẽ gặp ác mộng. - Khoanh tay đứng nhìn Lưu Ly, Thái mím môi lên tiếng.
Im lặng nhìn Lưu Ly, Triết Huân thở dài rồi quay sang nói chuyện với Thái.
- Anh đã thông báo cho Duy chưa?
- Vẫn chưa. Tôi biết hiện tại cậu ấy đang hoàn thành những bước cuối cùng cho kế hoạch dựng lại công ty và kiện cáo bên kia nên không gọi. - Ngồi xuống chiếc ghế còn lại trong phòng, Thái lắc đầu trả lời.
- Cảm ơn anh!
Sau lần Lưu Ly bị ngất vì xuất huyết dạ dày, Triết Huân đã có vài lần gặp gỡ Thái và có chút qua lại với anh ta. Đó chính là lí do lúc thấy Lưu Ly, Thái chỉ gọi là Triết Huân mà không gọi cho Duy mặc dù lí cho chính vẫn là anh nghĩ đến sự bận rộn của Duy.
- Anh có biết tại sao lại thành ra thế này không? - Triết Huân vẫn nắm chặt tay Lưu Ly hỏi Thái.
Lúc nhận được điện thoại của Thái, Triết Huân đang trên đường trở về thành phố mình ở sau khi rời công ty Duy, cậu khá ngạc nhiên khi thấy màn hình điện thoại hiện tên Thái. Vừa bắt máy đã nghe thấy tiếng nói gấp gáp của Thái, anh nói Lưu Ly đang ở trong bệnh viện. Không biết vượt bao nhiêu cái đèn đỏ và tốc độ lên đến bao nhiêu, cậu chỉ biết khi mình đến bệnh viện, là vừa lúc Lưu Ly được đẩy từ phòng cấp cứu ra, tay còn kiêm truyền nước, đầu được quấn băng trắng toát, khuôn mặt gầy nhợt nhạt làm trái tim cậu như rơi xuống vực.
- Nghe mấy người gọi cấp cứu thuật lại, Lưu Ly với Luyến ẩu đả mà ra. - Thái vẫn giữ tư thế ngồi bắt chéo chân trên ghế nói.
-Ẩu đả? -Triết Huân trợn tròn mắt hỏi lại.
- Là ẩu đả! Nói thẳng ra đánh nhau cho dễ hiểu đó. - Thái khẳng định lại.
Triết Huân nhíu mày, có chuyện gì mà Lưu Ly cũng trở về thành phố, rồi lại còn đánh nhau với Luyến chứ? Càng siết chặt tay Lưu Ly hơn, cậu khẽ hỏi Thái:
- Luyến thế nào ạ?
- Chỉ gãy tay thôi, ngồi bên kia rồi. - Thái nhìn ra ngoài cửa trả lời.
-Tạm thời vẫn đừng nói với Duy ạ, em sẽ làm rõ chuyện này trước. - Hôn lên mu bàn tay của Lưu Ly, sau đó cậu thả tay nó ra, để vào trong chăn cẩn thận rồi đứng dậy. - Nhờ anh chăm sóc cô ấy dùm. - Nhìn lại Thái, Triết Huân nhờ vả.
- Trách nhiệm của tôi mà. - Thái gật gật đầu trả lời.
Cúi đầu với Thái một cái, cậu đi ra ngoài. Mà hướng đi là chỗ Luyến ngồi đằng kia.
Nghe tiếng bước chân đến gần mình, Luyến ngẩng đầu, khi thấy Triết Huân, không cầm được cảm xúc nước mắt lại rưng rưng.
- Triết Huân... - Đáng thương gọi tên Triết Huân bằng âm lượng vừa nhỏ vừa rung, nước mắt Luyến trào ra khỏi hốc mắt lăn dài trên đôi má.
Triết Huân vẫn trầm ổn bước tới gần Luyến, hai tay vẫn bỏ vào túi quần, mặt không chút cảm xúc.
Bàn chân Triết Huân khựng lại, cũng là lúc Luyến lao vào lòng cậu, một tay ôm thắt lưng khóc tức tưởi.
- Em rất đau.
- Buông ra đi.
Cùng một lúc, hai người đều lên tiếng. Mà Luyến không ngỡ ngàng trước cách cư xử của cậu, lẳng lặng buông tay.
- Nói đi, chuyện gì? -Ngồi xuống hàng ghế xanh chỗ hành lang bệnh viện, cậu vẫn trầm ổn lên tiếng.
- Em và Kim vào quán, Lưu Ly và bạn cô ấy cũng vào, sau đó bạn Lưu Ly cùng Kim có lớn tiếng với nhau, em....
- Nói trọng điểm đi, tại sao Lưu Ly lại trở thành như vậy? - Ngắt lời Luyến, Triết Huân có chút thiếu nhẫn nại lên tiếng.
-Cô ấy xô em, cả hai đều mất đà mà ngã ra.
- Cô ấy xô cô? Xô cô nhưng cô ấy bị nặng hơn cô? Lần đầu tiên tôi nghe vấn đề ngược ngạo này đấy. - Khẽ nhếch môi cười khinh bỉ, Triết Huân phản bác lời nói của Luyến, còn nhìn cô bằng ánh mắt không thể căm ghét hơn.
Làm sao cậu không biết Luyến đã thay đổi như thế nào? Có lẽ, con người ngồi trước mặt cậu bây giờ không phải là cô nữ sinh ngây thơ ngày cắp sách đến trường nữa. Cô nữ sinh đó đã chết từ lâu rồi, để thế thân là một con người tâm địa khó lường
- Thật sự là cô ấy xô em, cô ấy lớn tiếng với em.
- Thôi đủ rồi, tôi còn không hiểu cô? Hay tôi không hiểu Lưu Ly? Tại sao lại lớn tiếng với cô? Tại sao lại xô ngã cô? Nếu như không lầm, à thật là tôi biết, vốn dĩ cô và Lưu Ly không có quen nhau, không có thân thiết nhau, cô ấy tự nhiên lại lớn tiếng với một người cô ấy không quen?
- Triết Huân, cô ấy không như anh nghĩ đâu, cô ấy...
- Đã nói là đủ rồi! - Triết Huân quát lên. - Luyến, Lưu Ly nằm trong kia, nếu cô ấy mệnh hệ gì, tôi thật sự không nể tình “bạn bè” với cô đâu! Chuyện này chấm dứt tại đây đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi và Lưu Ly nữa. Tránh xa chúng tôi ra.
- Triết Huân, anh giả vờ cái gì? Cô ấy phản bội anh, tại sao anh không công bằng với em? năm trước em đi nước ngoài vì tương lai, anh lại chia tay với em quen người khác, còn bây giờ thì sao? Cô ấy phản bội anh trước mặt anh, cô ấy làm em bị thương anh lại trách em,căm hận em, còn bảo vệ cô ấy! Anh không công bằng với em. - Thấy ánh mắt căm hận của Triết Huân nhìn mình, Luyến không cầm được mà hét lên.
Triết Huân nghe rõ từng câu từng chữ của Luyến, cậu nhíu mày. Bước lại gần Luyến, ánh mắt sắc lẻm nhìn cô chằm chằm.
- Luyến... cô biết những cái đó từ đâu? - Nhiệt độ lời nói khiến người khác run rẩy, Triết Huân hỏi.
- Em... em... - Biết mình lỡ lời, Luyến lắp ba lắp bắp không nói thành câu.
Thấy thái độ của Luyến, Triết Huân càng thêm nghi ngờ. Cậu tiến lại gần cô hơn, trong đầu không ngừng hiện lên những sự việc trong ngày hôm nay. Đúng là cậu quá hồ đồ khi chỉ thấy bức ảnh rồi lao đi, không kịp suy nghĩ cái gì cả. Tại sao người đó biết Lưu Ly, biết mối quan hệ của cậu và Lưu Ly? Tại sao lại có bức ảnh? Tình cờ đến mức thần kì như thế?
- Luyến...cô còn kinh tởm hơn trong cả suy nghĩ của tôi đấy!
-----
Paris vẫn đượm màu lãng mạn trên từng con phố, ở nhà thờ nào đó, tiếng nhạc du dương vang lên, tiếng cười nói không ngừng vang vọng. Lưu Ly trên người mặc váy cưới trắng tinh khôi, mỉm cười đứng bên cạnh Duy và ba nó, khách khứa ai cũng có nét rạng rỡ trên mặt.
- Chưa gì đã cảm nhận được nhà có con gái lấy chồng là như thế nào rồi. - Duy ôm vai Lưu Ly nói.
- Ôi trời ạ, ba còn chưa sến súa như anh! - Lưu Ly khẽ cười, quay người ôm chặt Duy.
- Sau này anh không sinh con gái đâu. - Duy mỉm cười ôm lại, khẽ nói.
- Sao mãi không thấy Triết Huân đâu? - Ba Lưu Ly nhìn đồng hồ, sốt ruột nói.
- Chắc anh ấy lại bị bạn bè giữ đâu đó. - Lưu Ly nói.
- Cái thằng này... - Duy không vui lẩm nhẩm.
Khoảng phút sau, mọi người lại càng thêm náo nhiệt khi chú rể xuất hiện. Triết Huân diện bộ đồ âu được cắt may vừa người, tay cầm bó hoa đứng cách Lưu Ly không xa, mỉm cười với nó. Mà Lưu Ly, cũng mỉm cười lại với cậu. Bước đến gần nó, Triết Huân không còn nở nụ cười nữa mà thay vào đó là khuôn mặt lạnh băng, cậu nói từng chữ, từng chữ một cho tất cả mọi người đều nghe thấy:
- Lưu Ly, hôm nay cô dâu của tôi không phải là cô, từ trước đến nay cô không phải người tôi yêu, tôi chưa từng yêu cô, chưa từng có một phút giây nào rung động vì cô cả, hôm nay Luyến là cô dâu của tôi, tôi yêu cô ấy, mãi yêu cô ấy.
Đằng sau Triết Huân, Luyến xuất hiện cũng với bộ váy cưới trắng tinh, cô ấy cười rất tươi, nhìn Lưu Ly nói từng chữ:
- Cô chỉ là người thay thế thôi.
---
Giật mình tỉnh giấc, Lưu Ly thở hổn hển, mà bên tai vẫn còn nghe thấy tiếng người gọi tên mình:
- Lưu Ly, em sao vậy? Lưu Ly?
- Tránh xa tôi ra, làm ơn! Triết Huân, tránh xa tôi ra! - Thu mình lại một góc, Lưu Ly bất lực thở hổn hển khóc nhọc nói từng chữ sau khi xác nhận Triết Huân đang ở cạnh mình.
Mà Triết Huân không khỏi ngẩn người nhìn người con gái trước mặt, nó nói cái gì?
- Tôi xin anh, tránh xa tôi, đi ra khỏi cuộc đời tôi đi. - Nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt tái nhợt, Lưu Ly lại lặp lại một lần nữa.
Nói rằng, Triết Huân hãy tránh xa nó ra, hãy bước ra khỏi cuộc đời nó.