Song Hỉ ngẩn ra, vừa vội vừa tức, toàn thân đều run rẩy.
“Ai, ai nói tớ muốn dọn đi?!”
Cậu không được kích động, nếu kích động đầu óc không còn tỉnh táo, lời nói cũng đứt quãng không rõ ràng. Cậu tức giận nghĩ Tương Văn Đào rốt cuộc coi cậu là loại người gì? Chẳng lẽ Diệp Song Hỉ cậu là kẻ tiểu nhân qua cầu rút ván sao?! Cái gì mà “dù sao cậu cũng vững bước hơn rồi” chứ, chẳng lẽ cậu ta nghĩ cậu đã đủ lông đủ cánh nên muốn bỏ đi rồi?!
Song Hỉ vô cùng ấm ức, cảm giác bị Tương Văn Đào hiểu lầm thật không dễ chịu chút nào.
“Tớ kinh ngạc một chút không được sao? ………. Nói sai một chút không được sao? Cậu, cậu, đột nhiên cậu nói thích đàn ông, một chút tâm lý tớ cũng không chuẩn bị trước ——” Cậu lắp bắp biện bạch.
Cậu vừa nói không dọn đi, ánh mắt Tương Văn Đào nhanh chóng sáng lên, sáng đến độ như bóng đèn hoạt động với công suất cực đại. Nhưng bóng đèn này sáng mạnh chưa được bao lâu thì đã từ từ tối xỉn đi vì điện áp không đủ mạnh.
Tương Văn Đào nhẹ cười, cười đến chua xót, lắc lắc đầu nói: “Cậu cần gì phải ……… miễn cưỡng bản thân như vậy……… Phản ứng giống như cậu, tớ đã thấy nhiều rồi………” Biện giải như vậy, nhưng trong lòng lại có thành kiến, dù vô tình hay hữu ý đều tạo ra một khoảng cách, từ lời nói cử chỉ lơ đãng toát lên một loại cảm giác xa cách.
Dường như Song Hỉ cảm thấy bị sỉ nhục, khàn khàn nói: “Ai miễn cưỡng!” Cậu nhìn chằm chằm vào Tương Văn Đào, không thèm đếm xỉa gì nữa gào lên: “Hừ! Không phải chỉ là thích đàn ông thôi sao? Chẳng ảnh hưởng đến ai cả, có gì ghê gớm đâu!” Vừa nói vậy xong, đột nhiên hiểu ra hình như chẳng có gì ghê gớm thật. Chẳng phải ngoài việc thích đàn ông thì vẫn là một người bình thường đấy sao? Làm sao nguy hiểm bằng các loại vũ khí hủy diệt hàng loạt được.
“Song Hỉ………” Tương Văn Đào nhìn cậu, trong ánh mắt mang theo chút cảm động, làm cho Song Hỉ cảm thấy lúng túng không thoải mái mà lại không thể nói ra được.
Tương Văn Đào này, dù trong trí nhớ của cậu hay kể từ lúc gặp lại đều mang lại cho cậu loại cảm giác ưu tú vượt trội, mạnh mẽ, tự tin, có năng lực, không nói hai lời. Tóm lại, đây là một kẻ vô cùng mạnh mẽ. Nhưng con người mạnh mẽ này, lại vì mình đứng ở góc độ của cậu ta nói ra một câu công bằng mà đã cảm động sâu sắc như thế, có thể thấy cậu ta sợ bị mình thờ ơ kì thị đến độ nào.
Nghĩ đến đây Song Hỉ thấy hơi xót xa.
Nếu ngay từ đầu biết Tương Văn Đào thích đàn ông, khỏi phải nói, cậu nhất định sẽ “gần nhưng không thân” duy trì khoảng cách với cậu ta. Khổ nỗi bây giờ chơi với nhau lâu như vậy, giao tình cũng khá sâu, lúc này vỗ mông bỏ chạy, chẳng phải rất không có nghĩa khí sao?
Dường như Tương Văn Đào có chuyện khó nói, ngập ngừng, lại nhẹ giọng bảo: “Song Hỉ, cậu phải nghĩ cho kĩ……..”
“Có gì mà phải nghĩ kĩ chứ.” Song Hỉ không cần (phải) nghĩ đã ngắt lời anh. Mọi khi thường thấy Tương Văn Đào rất cương quyết, bây giờ nhìn thái độ dè dặt cúi đầu như một người vợ nhỏ của anh làm Song Hỉ buồn bực. Cậu cào cào tóc nói: “Được rồi, được rồi, tớ thấy cậu phải chịu áp lực cũng đủ lớn rồi ——”
Tương Văn Đào không nhúc nhích, im lặng một lúc rồi mới nói tiếp:
“Thế, tớ thích cậu cũng không sao chứ?”
Song Hỉ thoạt nhìn có vẻ choáng váng, ngay cả một từ cũng không nói nổi.
Tối nay cậu đã bị đả kích hai lần, lần sau so với lần trước còn nặng nề hơn, cậu cảm thấy sức chịu đựng của mình không đủ nữa rồi thì phải.
Trình độ nhận thức của cậu về đồng tính luyến ái rất hạn chế, biết bạn tốt của mình đồng tính đã xem như bị giáng một đòn nặng rồi, bây giờ Tương Văn Đào còn nói cậu là đối tượng của cậu ta?
Thật ra Tương Văn Đào sao có thể không cảm thấy ngậm ngùi cơ chứ? Bí mật lớn nhất đời anh, luôn luôn cất giấu sâu trong lòng, lại trong vòng một đêm lần lượt nói cho hai anh em nhà họ…….
Anh chăm chú nhìn Song Hỉ —— trong mắt cũng không chứa đựng tình tự phức tạp gì, cái gì gọi là dịu dàng, thương cảm, khẩn trương linh tinh đều không có, chỉ thuần túy chăm chú nhìn cậu.
Thấy Song Hỉ vẫn ngây ngốc không phản ứng, Tương Văn Đào tựa như hiểu ra điều gì, tự giễu nở nụ cười: “Cậu sợ rồi sao……..”
Song Hỉ nuốt một ngụm nước miếng.
Lần này cậu quản cái miệng mình rất tốt, không nói ra những lời đả thương người khác. Thế nhưng trái tim đập rất mạnh mẽ, cứ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Cậu biết mình nên nói gì đó, nhưng suy nghĩ nửa ngày, vẫn nghẹn lại một câu cũ rích: “Tớ, tớ không ——”
“Tớ hiểu.” Tương Văn Đào hiểu được gật đầu, khóe miệng bỗng nhếch lên một tia cười khổ. “Cho nên tớ mới không muốn nói ra.”
Vậy vừa rồi cậu nói ra làm quái gì chứ, bạn học Tương?
Rõ ràng Song Hỉ cảm thấy bất ngờ, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên.
Bị người bạn mà mình coi trọng đột nhiên thông báo cậu ta có cảm tình khác với mình, khó tránh khỏi khiến cậu lúng túng không biết làm sao. Cậu lớn từng này, đừng nói đồng tính, ngay cả lời tỏ tình của người khác giới cũng chưa từng nghe qua, cậu không có kinh nghiệm xử trí những trường hợp như này, cậu nghệt mặt ra, cũng không dám nhìn vào mắt Tương Văn Đào.
Tương Văn Đào nhẹ thở dài.
Lúc trước anh đã từng nghĩ ra rất nhiều chiêu thức để theo đuổi Song Hỉ. Nhưng khi chuyện xảy ra thật, lại thấy nên hành động trực tiếp là tốt nhất. Thật ra anh rất muốn bức Song Hỉ nhanh tỏ rõ thái độ, nhưng trong lòng cũng hiểu, giờ phút này, tuyệt đối không thể sốt ruột.
Vì thế anh thở dài, tỏ ra khoan dung. “Cậu đừng nghĩ ngợi nhiều……… Tuy rằng tớ thích cậu, nhưng tớ cũng biết cậu thích phụ nữ……… Tớ cũng không dám mong cậu sẽ đáp lại cái gì…………”
Người đàn ông vốn luôn ăn nói đâu ra đấy bây giờ lại hơi ngập ngừng, giống như cũng không biết nên nói sao với cậu, ngừng lại thật lâu, cuối cùng dùng một giọng điệu như chốt lại: “Dù thế nào, cậu cũng nên suy xét một chút, nếu cậu thật sự cảm thấy chán ngấy tớ mà muốn rời đi, tớ cũng….. nhất định không trách cậu…….” Lời nói ra có vẻ khó khăn, mang theo trong đó hơi thở tuyệt vọng nản lòng thoái chí, cứ như thể cậu chắc chắn sẽ rời đi vậy. Song Hỉ nghe thế cũng không khỏi trầm mặc im lặng.
Đêm nay Song Hỉ mất ngủ.
Nằm trên giường lăn qua lộn lại mà mãi vẫn không ngủ được.
Cậu cảm khái nghĩ, cuộc sống chết tiệt giống như một vở kịch, vở kịch giống như cuộc sống. Thế quái nào mà mình lại biến thành diễn viên trong vở kịch tình yêu thế này? Chẳng qua khác ở chỗ kia là hai chị em cùng dính líu với một người đàn ông, giờ tới cậu lại biến đổi thành thế này.
Tuy rằng lời thú nhận của Tương Văn Đào làm lòng ham hư vinh của cậu được thỏa mãn một chút, nhưng nếu cẩn thận mà suy ngẫm lại, ngoài việc có năng khiếu bẩm sinh(), cậu thật nghĩ không ra rốt cuộc mình có điểm nào hơn Song Khánh, vậy tại sao Tương Văn Đào lại thích cậu chứ?
()Năng khiếu bẩm sinh của Song Hỉ là năng khiếu học qua cái gì một lần là biết ngay. ( Các chương trước từng nhắc đến việc này rồi.)
Gác hai tay ra sau đầu, Song Hỉ bắt đầu lục lại trí nhớ, từ lần đầu tiên gặp Tương Văn Đào hồi trung học, đến bây giờ đi tới Thượng Hải, tất cả những chi tiết nào có thể nhớ được thì đều suy xét một lần. Thật ra là từ lúc nào người này ôm tâm tư đó với mình? Nếu có đầu mối nào từ thời trung học, vậy ——
“Ông đây thèm vào!” () Song Hỉ đột nhiên nhớ ra, hai năm đó mình với cậu ta từng tắm cùng nhau không ít lần, có lẽ nào khi đó Tương Văn Đào đã nảy ra chủ ý với cái mông mình không?!
() Nguyên văn là từ “靠”, âm Hán Việt là “kháo” – đọc là “kào”. Nếu là động từ thì có các nghĩa chính sau:
. Dựa, kề, tiếp cận.
. Ỷ lại, trông cậy.
. Tin cậy gửi gắm, tin được.
. Củng cố, sát lại, nhích gần.
. Thỏa đáng.
Nếu là danh từ thì dùng để chỉ áo giáp mặc trong hí kịch thời xưa. Nhưng trong cuộc sống, từ “kháo” này được dùng để biểu đạt thái độ bất mãn, phẫn nộ, kinh ngạc, thường dùng để phát tiết sự căm giận của bản thân. Ở một vài nơi, từ “kháo” được thay bằng từ “thao”. Ví dụ như “Ta thao!” (Nguồn: Từ điển Hán Việt và Baidu)