Tương Văn Đào khẽ cười rồi lựa lời khuyên nhủ cậu: “Song Hỉ, bây giờ cậu đang kích động, đừng vội quyết định điều gì…… Để mai ha, sáng mai ngủ dậy rồi tính được không? Bây giờ cũng muộn quá rồi, nào, cậu uống sữa đi, uống xong nhớ nghỉ ngơi nhé!” Dứt lời, anh nhét cốc sữa vào tay cậu.
Song Hỉ không đáp lời. Nhẹ cắn môi, chăm chú nhìn cốc sữa kia hồi lâu, đôi mắt thâm quầng của cậu mới ngước lên nhìn Tương Văn Đào: “Cậu không bỏ cái gì vào cốc đấy chứ?”
Nếu là lúc trước, cậu nhất định sẽ không đa nghi như vậy. Nhưng bây giờ, cậu rất nghi ngờ cái gọi là “nhân phẩm” của Tương Văn Đào, không thể không cảnh giác được.
Sự nghi ngờ của Song Hỉ làm Tương Văn Đào xấu hổ, đồng thời cũng khiến anh bị tổn thương. Anh nhìn Song Hỉ, thấp giọng hỏi: “Trong lòng cậu bây giờ, tớ là người quá quắt đến vậy sao?”
Ánh nhìn của Tương Văn Đào quá mãnh liệt buộc Song Hỉ phải quay mặt đi, từ chối trả lời. Tương Văn Đào đợi một lúc vẫn không thấy cậu nói gì, dường như anh đã bất lực, đành thở dài.
“Song Hỉ…… Tớ thích cậu. Tớ muốn được cùng cậu, đi hết cả đời này……. Cả đời, là một chặng đường rất dài, thế nên tớ không muốn che giấu những khuyết điểm của mình, nếu không thì mệt chết rồi. Cậu nói tớ ích kỉ cũng được, mắng tớ phóng đãng cũng tốt, tớ chính là người như thế.” Anh ngập ngừng, đôi bờ vai như chùng xuống. “Có câu này, có thể cậu không thích nghe, nhưng tớ vẫn muốn nói. Chuyện đêm nay, quả thật là tớ có lỗi với cậu. Nhưng tớ không hề hối hận. Có thể làm chuyện đó với cậu ——” anh thoáng nhìn mặt Song Hỉ, hạ giọng, “Tớ rất hạnh phúc.”
Thái độ cực kỳ bình tĩnh của anh làm Song Hỉ ngẩn người. Thần mặt mấy giây, rồi đột nhiên cậu phẫn nộ đứng phắt dậy.
Cậu trợn tròn mắt, không thể tin nổi cái tên vô lại này sao có thể vô sỉ đến thế? Câu trước còn nói tiếng người, câu sau đã nói tiếng gì không biết! Đúng là chết không hối cải, ngoan cố đến cùng mà! Cậu gầm lên: “Cậu hạnh phúc? Tôi thì không!”
Tương Văn Đào kinh ngạc: “Chẳng lẽ cậu không hưởng thụ chút nào sao? Cậu không hề có cảm giác gì chắc?”
Bị anh hỏi thẳng như thế, Song Hỉ thẹn quá hóa giận. “Không phải vấn đề đấy!” Cậu cũng không dám nhớ lại cảnh mình ở dưới thân Tương Văn Đào rên rỉ như thế nào. Rõ ràng mình là một người đàn ông bình thường, tại sao lại bị tên đấy biến thành như vậy? Song Hỉ vô cùng ấm ức, bi phẫn gào lên: “Tôi không phải đồng tính luyến ái!”
Tương Văn Đào thở dài.
“Song Hỉ, thừa nhận mình là gay khó thế sao? Phụ nữ làm sao có thể hiểu được cơ thể cậu như tớ, cũng không có mấy người chịu hạ mình phục vụ cậu như vậy đâu. Trừ chuyện đêm nay, từ trước tới giờ tớ đối với cậu thế nào trong lòng cậu cũng hiểu. Tự cậu cũng biết, cậu đã từng này tuổi, có người nào như tớ, yêu cậu nhiều đến thế không?”
Lời nói của Tương Văn Đào nhắm trúng chỗ đau của Song Hỉ, cậu bỗng im bặt.
Cậu cũng biết những gì đối phương nói đều đúng hết.
Từ bé đến giờ, không phải cha mẹ không thương cậu, nhưng không thương cậu nhiều bằng Song Khánh. Có lẽ khi cậu còn nhỏ, người lớn đã ít khi để ý đến cậu rồi. Cậu là con cả, lại là con trai trưởng, cậu không có cơ hội để làm nũng với cha mẹ. Tuy cậu chưa từng nói ra, nhưng sâu trong lòng, lại vô cùng hi vọng sẽ có ai đó chỉ yêu thương mình cậu, nâng niu cậu như báu vật.
Quả thật Tương Văn Đào đối xử với cậu rất tốt. Khi cậu không còn đường lui, anh xuất hiện chỉ cho cậu lối ra. Lúc chuyển đến làm việc ở đây, anh cũng giúp đỡ cậu rất nhiều, Song Hỉ từng cảm thấy thật may mắn khi gặp lại người bạn này, lẽ ra cậu đã cảm kích anh cả đời, nhưng vì sao lại phát sinh chuyện đêm nay chứ?
Tương Văn Đào chăm chú quan sát Song Hỉ, thấy nét buồn sầu hiện trên khuôn mặt cậu, anh biết người ấy cũng có chút dao động rồi. Tương Văn Đào cúi thấp người, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Song Hỉ.
“Làm người yêu tớ nhé, được không? Ít nhất, cũng thử cùng tớ một lần?”
Tâm trí cậu rối bời, suy nghĩ hồi lâu, đối với lời thỉnh cầu của Tương Văn Đào, cũng chỉ có thể nghĩ đến một nghìn không trăm linh một câu trả lời: “Tôi không phải đồng tính luyến ái….”
Lúc này cậu đã bớt giận hơn hồi nãy, cùng một câu nói, giọng điệu lại như có phần dịu đi.
Tương Văn Đào mấp máy môi, định tiếp tục thuyết phục cậu, song, thấy vẻ mệt mỏi của cậu, bỗng nhiên lại đổi ý.
“Không sao, tớ không ép cậu quyết định ngay bây giờ. Cậu nên nghỉ ngơi đi, khi nào suy nghĩ kĩ rồi hẵng trả lời tớ.”
Đêm nay, với hai người, quả thật rất dài.
Song Hỉ mở to mắt ngước lên trần nhà, ánh nhìn của cậu như muốn xuyên qua tường mà đáp tới một cõi hư ảo nào đó. Cậu cố gắng suy nghĩ, sắp xếp lại các chi tiết, nhưng càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng u mê. Sau cùng, những suy nghĩ của cậu hoàn toàn đảo lộn, biết mình có cố nghĩ nữa cũng không được, cậu muốn nghỉ ngơi, giống như Tương Văn Đào đã khuyên cậu nên nghỉ ngơi thật tốt, nhưng, mắt đã nhắm mà não vẫn hoạt động, đầu óc lúc mê lúc tỉnh như thế, mãi đến tận hừng đông cậu mới mơ mơ màng màng thiếp đi.
Trong nhà còn một người khác, không ngủ.
Tương Văn Đào hút thuốc một cách chậm rãi, làn khói trắng bay lên vấn vít cùng những suy nghĩ về Song Hỉ. Chuyện đêm nay, anh thừa nhận mình là kẻ hèn hạ, thủ đoạn, đích xác không phải việc người quân tử làm ra.
Song, đâu phải anh chưa thử qua cách thổ lộ với Song Hỉ, vậy mà cuối cùng, Song Hỉ lại đi xem mắt. Tuy rằng lần xem mắt này chấm dứt do hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, nhưng một Uông Khởi đi rồi, biết đâu sau này lại có Lí Kì, Trần Kì () nào đó, khó tránh khỏi một ngày sẽ có người phụ nữ quyết lấy Song Hỉ dù điều kiện của cậu có tệ đến thế nào.
() Chữ “绮” (Ỷ) trong tên của Uông Khởi theo phiên âm đọc là “qǐ”, còn chữ “琦” (Kì) trong tên Lí Kì, Trần Kì đọc là “qí”. Xét về cách đọc thì hai cái tên này chỉ khác nhau về thanh điệu (dấu), xét về nghĩa thì hai cái tên đều mang ý nghĩa “tốt đẹp” nên anh Đào mới liên tưởng thế. Ngoài ra, tên của Uông Khởi thật ra đọc là “Uông Ỷ” hoặc “Uông Khỉ” nhưng trước giờ QT vẫn dịch là “Uông Khỉ” hoặc “Uông Khởi”, mình mạn phép chọn chữ “Khởi”, dù nó không chuẩn lắm. T-T
Xã hội này chính là như thế, đói ăn vụng túng làm càn, lắm kẻ sẵn sàng vi phạm những quy tắc thông thường để đạt được lợi ích tốt nhất. Chuyện đêm nay, xét ở góc độ nào đó, coi như anh đã có được Song Hỉ, cũng giảm nhẹ tình trạng đói khát do nhìn được mà không ăn được. Anh bây giờ, thân thể như một con thú được ăn uống no nê, vô cùng thỏa mãn, nhưng nghĩ đến phản ứng của Song Hỉ, cảm giác thỏa mãn này không khỏi sụt giảm, rồi lại có chút nản lòng.
Cơ thể nóng lên khi nhớ lại trận mây mưa còn lý trí thì cố tỉnh táo, tự hỏi sáng mai phải làm sao để thuyết phục Song Hỉ. Trong trạng thái lúc nóng lúc lạnh như thế, Tương Văn Đào chào đón một ngày mới.
Khi những tia nắng sớm nhuộm vàng khung cửa kính, Tương Văn Đào dúi tắt thuốc, đi tới phòng tắm dùng nước lạnh rửa mặt.
Lo rằng Song Hỉ sẽ không từ mà biệt, cả đêm anh cố căng tai ra nghe động tĩnh ở phòng đối diện. Lúc này đây, khẽ mở cánh cửa nhìn lén vào, thấy trên giường có một vật thể thon dài thì mới thở phào, nhẹ nhàng đi vào bếp.
Nhà bếp của Tương gia có đầy đủ tất cả những vật dụng bếp núc sáng loáng. Nhưng với anh mà nói, mấy thứ này dùng để trang trí là chính, ngay cả nơi này anh cũng ít khi bước vào. Hôm nay thì khác, hôm nay anh sẽ sử dụng chính sách dụ dỗ đối với Song Hỉ.
Tương Văn Đào vo gạo nấu cháo, rất cẩn thận tỉ mỉ —— đây là món sở trường duy nhất mà anh biết làm, cháo nấu rất ngon, xong xuôi liền mang một bát đến phòng Song Hỉ.
Anh cứ tưởng Song Hỉ vẫn còn đang ngủ, nào ngờ vừa bước vào, trên giường trống không, đang ngạc nhiên thì từ phòng tắm truyền đến tiếng nước xả, sau đó Song Hỉ ôm bụng tập tễnh bước ra.
Sắc mặt cậu xanh mét, tay ôm bụng thế kia, Tương Văn Đào vừa nhìn là biết ngay đã xảy ra chuyện gì, anh lo lắng hỏi han: “Có phải bị tiêu chảy không?”
Song Hỉ không buồn để ý đến anh, nét mặt hơi bối rối. Tương Văn Đào biết mình đoán trúng thì thoáng ân hận.
Đã biết Song Hỉ là lính mới, hơn nữa lúc ấy cậu vừa lúng túng vừa xấu hổ, căn bản không thể rửa sạch chỗ ấy được. Lẽ ra mình nên kiên trì giải quyết tốt hậu quả mới phải.
“Tớ mới nấu cháo, cậu ăn tạm đi, tớ đi tìm thuốc cho cậu.”
Lúc anh mang thuốc về, phát hiện bát cháo còn nguyên xi chưa ai động, Song Hỉ thay quần áo, sắc mặt cậu khó coi, tay đang cài khuy áo.
Tương Văn Đào nhìn khí sắc của cậu, hắng giọng, cố dùng một ngữ điệu dịu nhẹ nhất: “Thân thể không khỏe mà còn muốn đi làm sao?”
Song Hỉ không thèm để ý đến anh.
“…… Tớ đã xin nghỉ giúp cậu rồi.”
Lần này thì Song Hỉ có phản ứng.
Câu nói của Tương Văn Đào khiến động tác của cậu ngừng lại. Môi mấp máy, muốn nói “ai cho cậu tự quyết định”, nhưng ác miệng vốn không phải tác phong của cậu, cuối cùng vẫn không nói ra. Tương Văn Đào thấy cậu hơi dừng rồi lại tiếp tục cài khuy áo, dường như không bỏ ý định muốn ra ngoài, không kìm được, anh lại nhẹ giọng khuyên: “Vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút thì tốt hơn…..”
Song Hỉ khép hờ đôi mắt, xoay người lại nhìn về phía anh: “Tôi đi tìm phòng trọ.”
Tim Tương Văn Đào đập mạnh, miệng đắng chát, hồi lâu sau mới trả lời: “Vẫn…. quyết định dọn ra ngoài?”
Song Hỉ trầm mặc, chậm rãi nói: “Tương Văn Đào, nếu ở lại, tôi cũng không biết phải đối diện với cậu thế nào……” Thanh âm của cậu trầm thấp, cuối cùng vẫn nói lời thật lòng: “Tôi không vượt qua được chính mình.”