CHƯƠNG .
Trong đại sảnh trung tâm KTV, Tương Văn Đào gặp được mấy đồng nghiệp cũng đến đây hát, đương nhiên hai bên phải đứng lại chào hỏi.
Kỳ thật cũng chỉ là lời mở đầu bình thường: “Đi chơi với bạn sao? Vị này là?”
Vì thế Tương Văn Đào liền giới thiệu.
“Bạn học của tôi, Diệp Song Hỉ.” Không biết vì sao, anh dừng dừng, lại bỏ thêm một câu: “Là anh trai của Vivian.”
“Vi ──” Đối phương sửng sốt, mắt nhanh chóng phát ra tia sáng lấp lánh, “A, anh ruột sao?” Nhiệt tình bắt tay Song Hỉ. “Xin chào, xin chào. Em là Trần Quan Trung.”
Song Hỉ lấy tư thái của người bề trên nhìn hắn một cái.
Lòng dạ của Tư Mã Chiêu, người qua đường đều rõ. Cái tên bạch diện thư sinh này nếu không quỳ gối dưới váy Song Khánh, vậy ánh mắt quan sát của cậu hỏng rồi.
Một thằng nhóc màu mè…. Tuy rằng cảm quan đối với hắn không mấy tốt, nhưng Song Hỉ vẫn giữ vẻ mặt khách khí rồi bắt tay. Một chút phản ứng rất nhỏ kia của cậu đều thu hết vào mắt Tương Văn Đào, làm cho anh âm thầm buồn cười. Hơi nhếch khóe miệng, anh nhìn bên ngoài rồi nói: “Vivian cũng tới đây, chúng ta cứ thuê trước một phòng rồi chờ cô ấy vậy. Mọi người cứ thoải mái nhé.”
“Hả? Vậy thì đi chung đi.” Đối phương nhanh chóng tỏ thái độ, “Nhiều người chơi sẽ vui hơn, dù sao cũng đều là người quen.”
Đúng là còn dính hơn cả kẹo đường.
Tương Văn Đào cũng không nhìn Song Hỉ, tự quyết định: “Được thôi.” Dù sao đã có một Song Khánh làm bóng đèn, giờ có thêm nữa càng đơn giản chứ sao!
Vì thế khi Song Khánh tới, nhìn thấy trong phòng toàn những khuôn mặt quen thuộc ngồi thành một đống ầm ĩ. Trong dự tính vốn chỉ có ba người, giờ lại biến thành hoạt động tập thể.
“Vivian đến muộn, phạt rượu phạt rượu!”
Giây phút ngạc nhiên ngắn ngủi khi đẩy cửa qua đi, Song Khánh rất nhanh cảm thấy thoải mái. Một đám người cùng chơi đùa thì mới vui, nói sao cũng đều là đồng sự quen biết, sẽ không tồn tại sự ngăn cách linh tinh này nọ, vì thế sau màn tiếp đón, cô ngồi vào ghế sô pha, rất nhanh đã hòa nhập trong đó. Trong phòng ầm ĩ tiếng ca hát, chơi trò chơi, uống rượu, không khí được hâm nóng lên.
Cho dù ở giữa nhiều người như vậy, Song Khánh nhìn vẫn chói mắt vô cùng.
Tối nay là đi chơi, nên cô ăn mặc cũng khác với lúc đi làm chính thức. Mái tóc dài được vấn lên, chỉ để vài lọn rũ xuống, đeo khuyên tai có đính lông khổng tước. Song Hỉ ngồi phía đối diện nhìn cô, dưới ngọn đèn mờ ảo càng làm cho trang dung thêm tinh xảo. Cô đang cười, trong tay cầm chiếc ly, kia thật sự là một bàn tay đẹp, ngón tay tiêm dài, đầu ngón tay mượt mà, móng tay màu hồng nhạt óng ánh như vỏ sò, cái gì gọi là bàn tay năm ngón kiêu sa, Song Hỉ giờ phút này đã hoàn toàn lĩnh hội. (chem sắt chém)
Cô em gái này đúng là người gặp người thích, hoa thấy hoa nở, vì sao Tương Văn Đào lại không thích?
Song Hỉ nghĩ hoài mà vẫn không hiểu. Kỳ thật cậu cũng biết tình cảm nam nữ phát sinh vô cùng kỳ lạ, không thể chỉ nhìn bề ngoài để đánh giá tất cả. Nếu nhất định phải nói rõ, vậy thì đó chính là cảm giác. Cảm giác đến, thì tâm cũng động. Một người hoàn mỹ như Song Khánh vẫn không thể làm Tương Văn Đào động tâm, vậy rốt cuộc phải là người như thế nào mới lay động được anh?
“…Có một tân viên chức, khi đi thang máy phát hiện bên trong có một vị tiểu thư ăn mặc gợi cảm. Tiểu thư phao cái mị nhãn rồi hỏi hắn: “Có đủ tao không?” Viên chức nghĩ thầm, wow thật muốn sờ sờ vài cái, quả nhiên không hổ công mong đợi, là đồ ngoại tất cả đều sẽ phơi bày ra hết! Lập tức khuôn mặt bình tĩnh trả lời rằng “Đủ tao, cho dù hơi nhiều một chút, bất quá tôi thích!” Ai ngờ tiểu thư kia nghe vậy giận dữ, cho hắn một cái tát ‘Lưu manh!’. Nguyên lai cô ấy hỏi chính là ‘Going down?’
Mọi người cười to. Ngay cả Song Hỉ đang mang tâm sự nặng nề cũng nhịn không được tươi cười trở lại. Song Khánh ơi Song Khánh, em đúng là bảo bối.
“Ai ai ai, đừng giành nữa, bài này là của tôi.” Song Khánh nhanh nhẹn lướt qua ba bốn người cầm lấy micro.
Cô hát một bài hát cũ có ca từ rất sến. Trong khoảng thời gian này không hiểu có chuyện gì, mấy đứa con gái lại thích hát mấy ca khúc tỷ như “Hồi ức màu hồng phấn” linh tinh, giai điệu rất hay, hơn nữa tiếng ca kia yêu kiều không chịu được.
Khúc nhạc dạo đầu tha thiết vang lên, giai điệu nhẹ nhàng trong sáng, Song Khánh tay cầm micro, một chân nhịp trên mặt đất theo tiết tấu, làm cho mọi người đều vô thức đung đưa theo.
“Gặp lại người tựa như trong giấc mộng
Mộng tỉnh rồi thân ảnh nào thấy đâu
Dõi mắt nhìn không thể nào quên được
Chuyện qua rồi không như mình đợi mong
Em cứ mãi đắm chìm trong mê muội….
Em yêu anh không vì bất cứ lí do gì
Dù biết rằng tình yêu là vô vọng
Nhưng sao cuộc đời này em mãi sống vì anh
Sống không anh đời sao còn ý nghĩa….”
Nghe ca từ tựa hồ như muốn nói về một tình yêu đau khổ, nhưng Song Khánh lại kiên quyết hát ra một chút hương vị vui vẻ. Cũng phải thôi, cô mới hai tư tuổi, từ nhỏ lại được mọi người nuông chiều, căn bản chưa từng trải qua đau khổ thất tình. Nhưng Song Hỉ đa tâm, cậu nghĩ bài hát này hẳn là để cho Tương Văn Đào nghe. Tình cảm của Song Khánh đối với cậu ấy đã sâu đậm đến vậy sao?
Có chút lo lắng dõi mắt nhìn theo Song Khánh, em gái mình hát cũng rất tốt, thân hình đung đưa theo giai điệu, nhìn thế nào cũng là người lòng dạ vô tâm, luôn luôn vui vẻ.
Thế nhưng, sự vui vẻ này, có thể duy trì được bao lâu.
Trước kia mẹ cậu từng cảm thán nói: “Phụ nữ sau này sống chết gì cũng phải kết hôn, mấy vấn đề như mẹ chồng nàng dâu, gia đình mâu thuẫn…. có rất nhiều. Phụ nữ nếu giỏi công tác ngoài xã hội thì việc nhà sẽ bị hạn chế, con đừng thấy Song Khánh bây giờ như công chúa, nhưng về sau chung quy nó vẫn phải chịu khổ, cho nên có đôi khi ba mẹ phải cưng nó hơn một chút. Mọi người có nói cha mẹ bất công, cũng đành chịu vậy.”
Song Hỉ im lặng. Mẹ cậu nói chuyện có tình có lý, cậu làm sao có thể không mềm lòng. Có đôi khi chăm chú nhìn Song Khánh, nghĩ đến lời của mẹ, nhịn không được sinh ra một loại tâm tư thương tiếc cho em gái. Giờ phút này nhìn thấy lúm đồng tiền của cô, tâm lại như nhũn ra, bị Tương Văn Đào cự tuyệt, cho dù cách nói có uyển chuyển như thế nào, cô vẫn khó tránh khỏi thương tâm.
Một câu hát cuối cùng ngân xong, Song Khánh đắc ý dào dạt xoay người lại, chuẩn bị nhận lời khen của mọi người. Kỳ thật cô chờ đợi nhất chính là lời khen hay một cái mỉm cười khích lệ của Tương Văn Đào, chính là, liếc mắt nhìn qua, dưới ngọn đèn mờ ảo ánh mắt của cô bỗng nhiên như bị mê hoặc chớp a chớp.
── Là uống rượu nên hoa mắt sao, nếu không vì sao cô lại nhìn thấy hình ảnh Tương Văn Đào tay đỡ má đang ôn nhu chăm chú nhìn anh trai mình?