Cả đêm đó, Phong thức trắng trông nom cô, anh sợ chỉ cần anh chợp mắt một chút thôi thì cô sẽ lại bỏ rơi anh, anh phải
thức để giữ cô bên cạnh, lần anh sẽ không để cô đi xa anh nữa. Đến gần sáng, anh gục đầu xuống thành giường nhưng tay anh đã nắm chặt lấy bàn
tay cô.
” Mưa….mưa….Bóng dáng người đó khuất dần, ánh sáng vụt tắt, màn đêm xâm chiếm, mưa vẫn rơi trên đôi vai bé nhỏ, thực thể đó loạng
choạng rồi ngã xuống nền sân cỏ lạnh ngắt, nước mưa vẫn vô tình rơi, người vẫn vô tình đi, còn người ở lại, mãi mãi là ở lại….”
- Mẹ…- Cô choàng dậy, môi khẽ phát ra tiếng gọi thân thương nhưng người còn đâu để mà thân thương? Cô vuốt tóc qua một bên, tâm trí cũng
bình tĩnh lại, bên cạnh cô, người con trai đang chìm trong giấc ngủ mê mệt. Cô đưa tay vuốt nhẹ má anh, hai dòng nước trào ra từ khóe mắt lăn
xuống. “Phong, sao anh lại yêu em vậy chứ? Em cũng không thể biết được tại sao mình lại yêu anh nữa, em yêu anh nhưng có lẽ em sẽ không thể
đi cùng anh hết đường đời mà hai ta đã chọn được, con người em nhiều chuyện phức tạp, em không muốn lôi anh vào cuộc để rối tung lên nữa”.
Những giọt nước rơi trên tay mình khiến anh bừng tỉnh, cô đang nhìn anh bằng đôi mắt đẫm lệ, dạo gần đây cô rất hay khóc, khóc vì cái gì
thì có lẽ chỉ có cô mới hiểu, bàn tay cô vẫn đặt trên má anh, tay cô lạnh, lạnh đến mức toàn thân cô cũng muốn run rẩy theo.
- Em sao vậy?- Anh ngồi bên cạnh rồi ôm lấy cô.
Lúc này trông cô thật quá yếu đuối, cô dụi đầu vào lồng ngực anh rồi khóc òa lên như một đứa trẻ. Nước mắt cô thấm ướt cả áo anh, vòng tay
của anh cũng siết chặt, anh muốn truyền cho cô hơi ấm để cô không cảm thấy cô đơn hay đau khổ để rồi lại phát bệnh nặng hơn. Một lúc sau,
tiếng khóc của cô nhỏ dần, nhỏ dần rồi trên khuôn mặt đẫm lệ đó nở ra một nụ cười thật đẹp như đóa hoa hàm tiếu nở trong đêm mưa.
- Sao em không chịu hợp tác với bác sĩ để điều trị?
- Bệnh của em gọi là tâm bệnh, bao nhiêu thuốc đổ vào cũng không thể khỏi, vậy thì mắc gì em phải hao công phí sức nằm trong cái bệnh viện
đó như một bệnh nhân hết thuốc chữa chứ?- Cô vừa nói vừa cười, nửa đùa nửa thật.
- Không nằm bệnh viện thì cũng phải nghe theo lời bác sĩ chứ?- Anh khẽ trách.
- Thì bây giờ em sẽ ngoan ngoãn trị bệnh đây, không phàn nàn hay càm ràm gì nữa nha.- Cô cười. Đúng, cô cần phải sống, nếu không vì bản
thân hay mọi người thì cũng phải sống vì tình yêu của mình, vì lỡ mai sau có chết cũng không phải hối hận. Anh nhìn cô, nụ cười tươi đó nhất
định anh sẽ khắc sâu trong tim, hình ảnh cô sẽ mãi ở trong tâm trí anh, đến chết cũng không quên, không quên người con gái đã đem đến cho
anh những rung động đầu đời, những cung bậc cảm xúc của tình yêu.
- Ừm, trong những ngày em không có ở đây, có chuyện gì không?- Cô gối đầu lên tay anh.
- Chuyện gì?- Anh ngơ ngác hỏi lại.
- Ví dụ như chuyện Bảo Ngọc và anh, cái đó có thể gọi là chuyện không?- Cô hỏi, khóe môi nở ra một nụ cười khó hiểu.
- Em biết hết rồi còn muốn anh khai báo gì nữa?
- Ừm, nhưng anh thấy sao? Sao anh lại không chọn người con gái đã tự nguyện dâng hiến cho anh? Chẳng phải khi yêu một cô gái nào đó thì cái
mà các anh yêu là cái thân thể của cô gái đó sao?
- Em nói cái gì?- Anh ngồi bật dậy.
- ………………- Cô nhướn mày nhìn anh.- Anh biết em nói cái gì mà, em không thích nói một câu đến hai lần đâu.
- Ha, thì ra trong mắt em bọn anh chỉ là những kẻ đi yêu thân thể của phụ nữ sao? Vậy thì tại sao em lại đi yêu cái kẻ chỉ yêu thân thể của
phụ nữ hả?- Anh cười nhạt hỏi lại. Chắc chắn là anh đang bực mình lắm, may là cô chứ nếu người con gái khác ngồi đây thì dám chắc là ăn một
cái bạt tai của anh rồi.
Cô thấy như vậy nên cũng không nói gì nữa, chỉ im lặng nằm xuống gối,có vẻ cô đùa quá trớn rồi, chắc chắn là anh giận rồi, thôi rồi, cô sai
thật rồi, tính đùa một chút ai dè lại đụng chạm đến vấn đề không nên nói đó. Thấy cô như vậy, cơn tức trong lòng anh cũng dịu hẳn đi, anh
tự chửi mình là đồ ngốc, không làm cho cô vui mà lại làm cho cô buồn.
Anh nằm xuống, vòng tay ôm lấy cô.
- Anh xin lỗi, nhưng thật sự là anh không muốn em nghĩ về anh như vậy.
Nếu chỉ yêu cái thân thể của phụ nữ thì bọn anh không cần yêu cũng có. Em có hiểu yêu là gì không vậy?
- Ưm…ưm…
- Anh cũng không hiểu yêu một người là như thế nào nhưng anh biết khi yêu thì chỉ có thể trao tình cảm của mình cho một người, chỉ nhớ về
người đó mà thôi. Tình cảm của anh chỉ thuộc về em, tuyệt đối không có người thứ hai. Anh cũng đã nói với em rằng anh có thể ở bên nhiều
người nhưng chỉ có thể yêu một người. Anh đã yêu em bằng cả trái tim lẫn lí trí nên sau này không còn gì để yêu một người khác nữa.
- Phong,….- Cô nhìn anh mà muốn khóc.
- Đừng khóc mà.
- Em xin lỗi, em sai rồi…
- Ha, biết sai thì mau bù đắp cho anh đi. Em đã hứa mà.
- Được rồi, anh không phải lo, em không nuốt lời đâu.- Cô cười rồi nhào vô cắn vào tay anh một cái đau thấu xương.
- A, em giỏi lắm.- Anh đè cô xuống bắt đầu trò cắn người.
- Thôi đi, em đang bệnh đó nha.
- Trông em có gì giống người bị bệnh không vậy.
- Ha, có mà. Đừng cắn mà. Em sai rồi, em thua rồi.
- Vậy thì tốt. Lần này anh tha cho em đó.
Hai người đùa giỡn một lúc rồi ôm nhau ngủ ngon lành đến sáng………………..
Sáng, ánh nắng mặt trời xuyên qua khẽ cửa sổ, len lỏi qua tấm rèm đi thẳng đến giường ngủ lại anh tỉnh giấc. Cô vẫn nằm
trong vòng tay của anh ngủ ngon lành.
Cốc, cốc, bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ, anh không muốn làm cô thức giấc nên nhanh chóng chạy ra mở cửa.
- Chưa ngủ dậy sao? Tinh Á sao rồi anh?- Đan hỏi nhỏ.
- Gần sáng mới tỉnh dậy nhưng giờ lại ngủ tiếp rồi. Mà có chuyện gì không vậy? Sao em lại đến đây?- Phong hỏi.
- Em mang đồ đến cho Tinh Á. Anh cầm đi nè.- Đan đưa túi đồ cho Phong rồi đi về. Phong xách đồ vào rồi đóng cửa lại, Tinh Á vẫn ngủ say. Anh
vào phòng vệ sinh tắm rửa rồi gọi người chuẩn bị bữa sáng. Nhà hàng-khách sạn Hoàng Yến này là của nhà anh nên khi anh yêu cầu thì
ngay lập tức sẽ được đáp ứng ngay.
- Thưa thiếu gia, điểm tâm đã chuẩn bị xong rồi ạ.- Tiếng người quản lí ở bên ngoài vọng vào. Phong ra mở cửa, người quản lí đính thân đem
từng món đặt lên bàn mà không dám gây một tiếng động nào, nếu mà cô gái đang nằm trên giường thức giấc vì tiếng động của ông chắc chắn ông
sẽ bị sa thải. Khỏi nói cũng biết cô gái đó là người mà thiếu gia của họ yêu, ai dám cả gan đắc tội. Sau khi người quản lí lui ra, anh đến
bên cô khẽ đánh thức cô dậy.
- Tinh Á, dậy đi em.- Anh nằm bên cạnh, gọi bằng giọng âu yếm.
- Ưm…- Cô quay người sang ôm anh, đầu dụi vào lồng ngực anh.
- Dậy đi em.- Anh khẽ đỡ cô dậy.
Lần này anh nắm chặt tay cô để cô không dụi mắt theo thói quen nữa.
- Ui, anh làm em đau…- Cô khẽ nhăn mặt.
- A, anh xin lỗi.- Anh thả tay cô ra.
-……Hôm nay phải đi học sao?- Cô gục đầu vào vai anh.
- Nếu em không thích đi học thì nghỉ.- Anh chiều theo ý cô.Sau khi ăn sáng, anh bắt cô uống thuốc sau đó hai người mới đi ra khỏi
khách sạn, trong ánh mắt tò mò của mọi người. Đi bên cạnh thiếu gia của họ là một cô gái xinh đẹp, nhìn thoáng qua cũng biết họ thực sự là
đẹp đôi.
- Nghe nói thiếu gia đã ở chung phòng với cô ấy cả đêm hôm qua đấy.-
Một nhân viên nữ nói.
- Thì cô ấy bị bệnh, thiếu gia phải thức chăm sóc chứ sao?
- Mà công nhận cô ấy đẹp thật a, tôi là con gái nhìn mà còn mê nữa.
- Thảo nào thiếu gia nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa ấy, đúng là sướng mà.
- Tôi trả lương cho các cô để cho các cô đứng đây bàn tán về con trai tôi à?- Triệu phu nhân lạnh lùng nói. Nghe vậy, các cô nhân viên ấy
liền tản ra tiếp tục công việc của mình.
- Thưa phu nhân, phu nhân đến kiểm tra sổ sách ạ?- Ông quản lí cung kính hỏi.
- Không, tôi đến để xem hai đứa nó đến đâu rồi. Quản lí Giang, ông thấy cô gái đó thế nào?- Triệu phu nhân khẽ hỏi lại, ánh mắt bà không
lạnh lùng mà thay vào đó là niềm vui khó tả.
- Cô tiểu thư đó đúng là rất xứng đáng với thiếu gia ạ. Vừa nãy tôi thấy thiếu gia còn cười rất vui nữa.
Triệu phu nhân gật đầu, chính bản thân bà cũng thấy vậy, chỉ cần ở bên cô gái đó thì con trai bà sẽ vui vẻ và có phần hạnh phúc nữa.
- Bây giờ em muốn đi đâu?- Anh hỏi.
- Đi ra ngoại ô đi.
- Hửm, ra đó làm gì?
- Ưm, anh không thích sao?- Cô xụ mặt vờ giận dỗi.
- Anh nói không thích khi nào chứ?- Nói xong, anh khởi động xe rồi cả hai vi vu ra ngoại ô.
Đến một ngôi nhà nhỏ, cô bắt anh dừng lại.
- Em thích một ngôi nhà như thế à? Anh mua nó cho em nhé?- Anh hỏi.
- Nhà đó của em mà.- Nói xong, cô mở cửa bước xuống xe trong sự ngạc nhiên đến tột độ của anh. Anh cũng đi theo cô. Căn nhà nhỏ hai tầng
lại có hồ bơi nữa, không khí cũng trong lành, xung quanh nhà có trồng hoa, đúng là một nơi để thư giãn.
- Thì ra em sống ở đây trong suốt thời gian qua à?
- Ừm, nơi này rất thích hợp để chữa bệnh mà.- Cô cười
- Vậy, từ nay chúng ta ở đây đi, anh muốn ở bên em. À, em còn phải bù đắp cho anh nữa mà.- Nói xong, anh thả mình lên giường nhìn cô cười
cười.
- Anh bị điên à, tự dưng cười một mình.- Cô nói.
- Không, anh đang tưởng tượng cảnh anh và em sống chung một nhà, nằm chung một giường…haha.
- Ok, anh nằm đó mà tưởng tượng đi a, vì chuyện đó không xảy ra đâu. ^o^
- Không á? Vậy anh sẽ nằm lì ở đây luôn.
Cô cười rồi nằm xuống bên cạnh anh.
- Anh sẽ yêu em mãi mãi chứ?
- Em hỏi gì lạ vậy, không yêu em thì anh còn yêu ai được nữa?
- Nếu một ngày nào đó em rời xa anh thì anh hãy tìm một người khác thay thế em nhé?
- Tại sao?- Anh không hiểu cô đang nói cái gì nữa.
- Không có gì, nãy giờ em đùa thôi mà.
- Đùa gì kì cục, sau này đừng nói đến những chuyện như vậy nữa, anh không thích nghe.
- Ừm……………..
Cô muốn nói rằng anh đừng nên yêu cô quá, bởi vì không biết khi nào cô sẽ rời xa anh, cô không muốn anh vì cô mà đau khổ, một mình cô đau là
đủ rồi, anh phải hạnh phúc…………nhất định anh phải hạnh phúc…………………….
Tinh Á và Phong cứ nằm trên giường như vậy, không ai nói gì, dường như mỗi người đều đang theo đuổi một suy nghĩ riêng của mình. Một lúc sau, đến gần trưa thì cô ngồi dậy, anh thì đã thiếp đi, chắc tối qua thức trắng nên bây giờ mệt đây mà. Cô nhìn anh ngủ, khẽ
nở một nụ cười rồi xuống bếp nấu nướng. giờ trưa, anh giật mình tỉnh giấc thì không thấy cô đâu.
- Anh dậy rồi hả? Đi tắm đi rồi ăn cơm.- Cô ngồi trên sofa vừa nói vừa làm cái gì đó trên laptop. – À, đồ đạc của anh em đã nhờ Triệu phu
nhân sai người đem đến, em treo trong tủ đồ đó.
- Mẹ anh….?????- Dường như Phong không thể tin nổi vào những gì cô nói, mẹ anh lúc nào cũng bắt anh ở nhà cứ như thể anh còn nhỏ lắm vậy
mà từ khi anh và cô quen nhau, anh đi đâu bà cũng không quan tâm thậm chí có những lúc anh còn thấy bà cười nữa.
- Sao ngồi đơ ra đó vậy? Em đói rồi nha.- Cô khẽ nhắc nhưng mắt vẫn không rời khỏi màn hình laptop, những ngón tay lướt trên bàn phím đều đều.
“Aiz! Tức thật a, anh ngồi ngay trước mặt mà em không thèm ngước nhìn anh lấy một cái, khinh người quá a”.- Nghĩ vậy, anh bực bội bỏ lấy đồ rồi bỏ vào phòng tắm.
- Có cần em tắm cùng không?- Cô cười, hỏi anh nhưng vẫn không thèm nhìn anh.
- Không cần, em cứ ở đó làm việc của em đi.- Anh bỏ vào phòng tắm luôn.
Anh đâu biết ở bên ngoài có người đang cười mình.
Trên QQ (một công cụ chat ở Trung Quốc giống như Yahoo ở Việt Nam vậy).congchuabanggia_IP: TP tức giận bỏ đi tắm rồi.
danfunny_Funny: Haha, cậu không đoái hoài gì đến người ta bảo người ta không tức mới lạ a. Hahaha
congchuabanggia_IP: Triệu phu nhân, hình như bà ta….
danfunny_Funny: Hình như cái gì nữa, nhìn thế là đủ biết bà ta ưng ý cỡ nào rồi, cậu đúng là mẫu hình con dâu lí tưởng mà bà ấy hằng mơ ước đấy. Có tài năng kinh doanh nè, nhan sắc thì khỏi chê nè, khiến con trai độc nhất vô nhị của bà ấy yêu đến điên cuồng nè…..ôi, tóm lại
là chuẩn miễn chỉnh, bà ấy không ưng ý có mà được à?
congchuabanggia_IP: Sax. Sao hôm nay văn chương bay bổng vậy?
danfunny_Funny: Trời, người ta nữ tính mà, bổn tiểu thư đang đọc tiểu thuyết đây.
congchuabanggia_IP: Thôi, TP ra rồi, mình đi ăn cơm đây.
danfunny_Funnny: Đổi cách xưng hô đi, từ TP chuyển sang chồng yêu hoặc anh yêu thì càng tốt, hahaha.
congchuabanggia_IP: Mình chưa điên nhé.
Hệ thống: congchuabanggia_IP đã thoát khỏi QQ.
- Anh tắm xong rồi à, xuống ăn cơm thôi.- Cô tắt laptop rồi đi xuống dưới nhưng chưa đi thì đã bị anh kéo lại.
- Em đang cho anh ăn “súp lơ” đó hả?- Anh đẩy cô xuống giường, hai tay chống xuống giữ lấy cô.
- Súp lơ gì?- Cô ngơ ngác hỏi lại, hôm nay trong thực đơn ăn uống của cô làm gì có món súp lơ đó.
Ý của Thần Phong là nãy giờ cô lơ anh không thèm đoái hoài nên giờ anh dùng cách nói này để cho cô suy nghĩ.
- Em không hiểu thật hay là cố tình không hiểu vậy?
- Không hiểu thật mà.- Mặt cô ngây thơ hơn cả nai tơ nữa cơ.
- Nãy giờ em-đã-lơ-anh-như-thế-nào-hả?- Anh nhấn mạnh từng chữ rất rõ ràng đến nổi cô tưởng như anh đang nghiến răng ken két vậy, thật đáng sợ quá đi.
- À…ờ…ừ…em…đói…- Cô chuyển sang chuyện khác.
- Em đói thì liên quan gì đến việc em lơ anh hả? Em đừng mong anh bỏ qua cho em dễ như ăn cháo thế nhé, anh không phải là một goodboy như
Hồng Quân đâu.- Anh cười nham hiểm.
- Anh…uhm…à, ờ…thực ra vừa nãy em đang ôn lại bài học thôi, em nghỉ học quá nhiều rồi mà, em không muốn bảo lưu điểm để năm sau phải
học lại đâu.- Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc như thế, bộ óc thông minh của cô đã nghĩ ra cái lí do nghe có vẻ logic và khá thuyết
phục lại còn thêm cái vẻ mặt ngây thơ thật thà khiến anh không muốn tin cũng phải tin. Sợ anh lột trần cái lí do đó nên cô đã nói tiếp.
- Mà anh biết em hơn ai hết, đã làm gì thì chuyên tâm hết cỡ, huống hồ là việc học, anh nghĩ bạn gái mình phải học lại mà coi được sao?
- Ừ, nhưng Tinh Á à, cái sự chuyên tâm học hành mà em nói đó nó có liên quan đến QQ sao? Em chuyên tâm học với Đan trên QQ à?- Anh khẽ cười.
Ack ack, bị vạch trần không một chút thương tiếc, anh thật khó chơi mà.
- Ưm, em nói thật mà. Anh không tin em sao?- Cô rưng rưng.
- Tinh Á à, em không hợp với chiêu mỹ nhân kế đâu, thôi, đi ăn cơm thôi.- Anh cười rồi đi xuống dưới, cô cũng rầu rĩ theo sau, ack, ack,tức thật, kiểu nào cũng bị anh vạch ra hết, huhuhu.
Trong bữa cơm, anh ăn cơm ngon lành còn cô thì mãi cũng không ăn hết một chén cơm nhỏ xíu. Tức quá nuốt không trôi, xem ra cô đánh giá thấp anh rồi.
- Em ăn nhiều vô để tí nữa có sức mà….”học”.- Anh cười đầy ẩn ý.
- V…â…n…g…- Đến cả một chữ mà cô cũng nói không xong, cô thừa biết cái “học” mà anh nói là gì rồi. Cô đúng là tự đào mộ chôn mình
mà, tự dưng đưa anh đến đây để anh hành hạ mình, ngu thật, đúng là không có cái dại nào bằng cái dại này, huhuhu.