Hãy Để Anh Nói: Anh Yêu Em

chương 4-1: vì anh yêu em (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng hôm sau, Tinh Á và Đan vẫn đến trường bình thường, có vẻ như trận đua xe tối qua chẳng lấy đi nhiều sinh lực của

họ. Tuy nhiên sức người chứ chẳng phải trâu bò, dĩ nhiên cũng mệt lắm chứ. Tinh Á thì quen thức khuya dậy sớm rồi nên cảm thấy cũng bình thường như mọi ngày, chỉ tội nghiệp Đan, hai mắt y chang mắt con gấu trúc, đầu gật gà gật gù nhìn buồn cười vô cùng. Ngồi trên xe buýt nên Đan dựa đầu vào vai Tinh Á ngủ luôn. Tinh Á thấy vậY nên im lặng cho Đan ngủ. “Đan ngốc ơi, cậu có cần vì mình mà làm tất cả như vậy không?

Mình không phải là một người bạn tốt đâu”.- Tinh Á ngồi nhìn ra ngoài,chống cằm suy tư.

“Nói mình ngốc, nhưng chính cậu mới là ngốc á, tại sao cái người làm cậu đau thì cậu luôn khắc tên người đó trong tim còn người bất chấp

làm tất cả vì cậu thì mãi mãi không có chỗ trong tim cậu”.- Đan dựa đầu vào vai Tinh Á nhưng không phải là ngủ.

“Mình đã nhận cậu là bạn thân như vậY đồng nghĩa với chuyện cậu có chỗ trong tim mình rồi đó. Cậu có biết rằng mình đã quen với sự có mặt của cậu, mình cần một người luôn ở bên mình, luôn đỡ lấy mình khi mình gục ngã. Và người đó không ai khác ngoài cậu”.

- MÀ TỨC THẬT Á NHA. CON RANH ĐÓ TỰ DƯNG Ở ĐÂU LÒI RA VẬY CHỨ?- Đan bất thình lình hét lên làm mọi người trên xe giật bắn hồn.

- Cậu điên à, nhỏ miệng thôi.- Tinh Á nhắc nhở. Dù gì cũng đang đi phương tiện công cộng nên phải cư xử đàng hoàng.

- Hừ, được thôi, để coi con ranh đó tồn tại trong cái chốn đó được bao lâu, đừng tưởng có tiền là ngon.- Đan lầm bầm.

- Haiz! Quan tâm làm gì, cứ kệ nó đi. Dù gì bọn mình cũng không còn dính lứu gì đến Eagle nữa nên coi như không biết đi.- Tinh Á nói. Có

vẻ như cô không muốn can thiệp đến đời sống của Bảo Ngọc nữa, cô cũng đang định dọn ra ở riêng.

- Đúng rồi, mình rộng lượng không thèm chấp. À bộ tam T sáng mai lên máy bay đi du học á.- Đan sực nhớ ra thông tin quan trọng nên nói luôn.

- Vậy tìm mua căn hộ cao cấp nào bên đó cho ba nhóc chưa?

- Rồi. Mình định tối nay bay qua đó để xem tình hình thế nào. Có lẽ sáng mai cậu tự tiễn bọn nhóc ra sân bay thôi.

- Ừm, vậy tối nay phải đi ăn một bữa chia tay chứ?

- Hehe, mình lo từ A đến Z rồi. ThấY mình giỏi không, hoho.- Đan lại “tự sướng”.

……………………………………………………………………………………………

Tối, cả nhóm cùng nhau đi vào nhà hàng ăn một bữa no nê, sau đó còn đi hát karaoke nữa. Về đến căn hộ, bộ tam T lăn ra ngủ say như chết, giả sử giờ mà có động đất hay sóng thần chắc chúng cũng chẳng tỉnh đâu. Đan và Tinh Á bắt taxi ra sân bay để Đan qua Mĩ.

Sáng, Tinh Á tiễn bọn nhóc ra sân bay, Tuệ Linh và Ái Lan ôm lấy Tinh Á khóc nức nở, Lôi Vỹ đứng đó, vẻ mặt buồn, có lẽ cũng muốn khóc lắm nhưng phải cố kìm nén. Cô cũng ôm lấy Lôi Vỹ rồi động viên, an ủi, dăn dò đủ thứ, cuộc sống nơi đất khách quê người ai biết trước được cạm bẫy ra sao.

Nhìn thấy ba đứa trẻ lần lượt vào phòng làm thủ tục, Tinh Á mới quay lưng đi, hai dòng nước mắt lăn trên má cô rồi cạn khô nhanh chóng. Chỉ là lúc chia tay khó kìm được nước mắt thôi mà.

Vừa xuống sân bay, cả ba bất ngờ khi thấy Đan đã đợi sẵn ở đó rồi.

- Ơh, chị Đan…..??????????- Cả ba đều mắt chữ A mồm chữ O hết.

- Sao, bất ngờ quá hả? Chị chuẩn bị nhà cho ba nhóc rồi đâY. Về nhà mới thôi.

Sau khi ổn định xong hết rồi, Đan mới lên máy bay trở về nước.

- Tụi em cảm ơn hai chị nhều lắm.

- Ơn huệ gì, lo học cho tốt đi mai mốt hai chị lập công ty, ba đứa sẽ

phải về giúp bọn chị đó.

- Tụi em rất sẵn lòng.

- Ừ tốt, thôi chị về đây, để Tinh Á một mình sao thấy lo quá.

- Trời, tụi em lạy chị luôn á, chị Tinh Á đâu phải trẻ con.

- Chị chưa chết, khỏi lạy đi, chị là bảo mẫu của Tinh Á mà. Hehe,

bye.- Đan chạy vào phòng làm thủ tục.

……………………………………………

Tại Bắc Kinh.

- Cháu nói gì, muốn dọn ra ngoài sông riêng à? Con Bảo Ngọc làm gì không phải với cháu à?- Bà nội hỏi.

- Dạ không. Chẳng qua là cháu thích sống bên ngoài thôi.- Tinh Á nói.

- Thôi được cháu muốn làm gì thì làm, ta không cản được cháu nữa rồi.-Bà nội bất lực.

Dĩ nhiên là một khi cô đã quyết định thì chẳng ai thay đổi được. Cô và Đan dọn đến căn hộ cao cấp, nơi mà bộ tam T đã sống, rốt cuộc thì căn hộ nàY cũng là của cô và Đan, bây giờ không muốn bán nên dọn ra ở luôn tiện thể khỏi phải sống chung với gia đình, tù túng khó chịu.

Sáng sớm, Đan bị đánh thức bởi mùi thức ăn thơm lừng xộc thẳng vào khứu giác. Bước ra khỏi phòng, Đan đi thẳng đến bàn ăn và

mắt sáng lên khi thấy tô mì xốt cay bày trên bàn, nuốt nước bọt ực một cái, Đan giơ tay ra định bốc một miếng nếm thử thì bị Tinh Á đập vào tay một cái đau đến tỉnh ngủ luôn.

- Oái, đau, sao cậu ác thế? Hic, hic, đau chết đi được.>o

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio